Chương 60: Hư quá!...

“Cậu thích bảo bối nhà tôi đúng chứ?”

Cơ thể Nghê Trừng theo phản xạ nảy lên một cái, hai bên má đỏ bừng bất thường, vẻ mặt ẩn ẩn vui sướиɠ. Không để cậu ta đắc ý được lâu, Giang Dực cười mỉa nhẹ giọng than thở.

“Nhưng đáng tiếc thật, bây giờ em ấy đã là người của tôi rồi, sau này cũng thế! Mọi cố gắng của cậu sẽ không có hồi đáp đâu, bởi em ấy sẽ không yêu ai khác ngoài tôi… thật đáng thương mà…”

Giang Dực bày ra vẻ mặt thương hại, đôi mày rậm lại nhướng lên đầy châm biếm cùng với tiếng cười hả hê. Nghê Trừng giận run người, nhưng những gì hắn ta nói quả thật không sai, chính vì vậy cậu ta mới không có cớ bóc mỉa.

“Anh… Con mẹ nó đừng ức hϊếp người quá đáng! Chỉ là đàn anh Quý quen anh trước thôi, nếu anh ấy gặp tôi trước, chắc gì anh đã có cơ hội mà ở đây khoe khoang. So với người giả tạo như anh, chắc chắn anh ấy sẽ thích người thành thật như tôi hơn…”

Nếu Nghê Trừng đã biết rõ bản tính thật sự của hắn, Giang Dực cũng không tốn công giả vờ thêm nữa. Hắn lạnh lẽo cất giọng, phong thái cao cao tại thượng không để ai vào mắt.

“Cậu có vẻ rất tự tin nhỉ?”

Nghê Trừng dương dương tự đắc cười nhếch miệng, đôi mắt tràn ngập tự tin và hăng hái. Cả người cậu ta toát lên năng lượng tích cực, một luồng gió mát trẻ trung của tuổi xuân.

“Anh không nên coi thường sức hút của các chàng trai trẻ đâu… Có khi anh Quý lại thích người như tôi đấy!”

Giang Dực mặt không cảm xúc nhấp một ngụm, tách trà tinh xảo nằm gọn trong tay hắn, trong chớp mắt có thể vỡ tan thành bột mịn. Hắn quả thực có lo lắng một ngày nào đó Quý Trình Chu sẽ yêu người khác, còn hắn thì khổ sở sống đến hết đời.

Không, sao hắn có thể để chuyện này xảy ra chứ? Tuyệt đối không! Quý Trình Chu là người của hắn, định sẵn là người của hắn, không ai được phép đem cậu rời đi!!

Giang Dực cười khẩy, suýt chút nữa bị hùa theo những lời hồ ngôn loạn ngữ đấy rồi.

“Cậu vẫn chưa biết em ấy thích kiểu người nào nhỉ? Em ấy thích người bằng tuổi, cao 1m88, học khoa kinh tế, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng của đối phương… Em ấy ghét người nhỏ tuổi hơn mình vì ngại phiền phức, ghét những tên đầu xanh đầu đỏ, ghét nhất chính là màu vàng ánh kim…”

Nghê Trừng mặt ngơ ngác, xem ra không chút mảy may nghi ngờ, thật ngu ngốc mà.

Bảo bối nhà hắn chỉ thích những người thông minh như hắn thôi!

“Đây chỉ là những tiêu chuẩn cơ bản thôi, nhưng xem ra cậu không đạt nổi dù chỉ một cái nhỉ? Chuyện em ấy thích cậu, hoàn toàn không có khả năng!!”

Giang Dực chắc như định đóng cột nói, thành công khiến hai mắt cậu ta phủ đầy nước, rưng rưng khóc Luận kết cục của việc muốn đào góc tường nhà hắn, đáng đời!!

Cuối cùng Nghê Trừng cũng hiểu ra vì sao Quý Trình Chu không nhìn cậu ta lấy một cái, thì ra là ghét bỏ một đầu tóc vàng này!

Giang Dực không có ý định dừng việc xát muối vào vết thương, thậm chí còn muốn đâm sâu thêm nữa, khiến cậu ta thương tâm âm ỉ. Hắn rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ Royal Oak trên tay mình, lắc lắc trước mặt cậu ta, rồi làm bộ hiền hậu.

“Đẹp đúng không? Là em ấy đem hết tiền tích góp để mua cho tôi đấy, lúc đem tặng chính miệng em ấy còn nói yêu tôi… Ngẫm lại thì em ấy chưa từng tặng cậu thứ gì nhỉ? Thật đáng thương mà, em ấy vô tâm, nhưng chỉ vô tâm với người lạ thôi.”

Giang Dực cố ý nhấn mạnh hai chữ “người lạ” như muốn vạch rõ ranh giới giữa Nghê Trừng và Quý Trình Chu. Đồng thời hắn muốn để cậu ta biết rõ, hắn và Quý Trình Chu đã coi nhau như người nhà mà chung sống rồi…

“Đều là bịa đặt! Anh chỉ đang trêu đùa tình cảm của đàn anh Quý thôi, không phải anh nói không có hứng thú với Omega sao? Đàn anh là Omega!”

Giang Dực chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, khi đó hắn trẻ người non dạ, suy nghĩ nông cạn nên mới hồ đồ thốt ra những lời ngu ngốc đấy… Giờ nghĩ lại thật muốn vả cho mình hai phát.

“Em ấy là ngoại lệ! Cho dù Quý Trình Chu có là Omega hay Beta, thậm chí là Alpha đi chăng nữa, tôi vẫn thích em ấy… Cậu hiểu rồi chứ?”

Khi nhắc đến tên của Quý Trình Chu, cặp mắt sắc bén của hắn phá lệ lộ ra chút ôn nhu hiếm thấy, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên…

Nghê Trừng ngỡ ngàng, cậu là là Alpha, từ trước tới nay chỉ chấp nhận bạn đời của mình là Omega… Nhưng Giang Dực không như vậy, hắn sẵn sàng bỏ qua chuyện giới tính, thành thật cảm nhận nhịp đập của con tim.

Làm chuyện mà cậu ta không có đủ dũng khí để thực hiện.

Không còn việc gì để hắn phải ngồi ở đây nữa, Giang Dực đứng dậy, cơ thể cường tráng hơn các Alpha khác nhiều, tạo cho người đối diện một cảm giác bị uy hϊếp. Hắn cúi người ghé sát vào Nghê Trừng, nhẹ giọng cảnh cáo.

“Nói như vậy đủ cậu hiểu rồi nhỉ? Tránh xa người của tôi ra, nếu không thì đừng trách!”

Nói xong, mặc kệ cậu ta vẫn đang ngơ ngác mà sải bước chân. Giang Dực tiến đến một bàn cà phê không xa, cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai vốn che đi gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, nhéo cằm cậu đầy sủng nịnh.

“Hư quá! Sao lại lẽo đẽo theo tôi thế này…”