Chương 50: Hức... Tớ thích cậu mà...

Giang Dực đột nhiên trở nên hốt hoảng, nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra Quý Trình Chu đang nằm dưới sàn, còn cọ qua cọ lại kêu hừ hừ rất thỏa mãn. Thân thể trắng nõn không tỳ vết lộ ra trước mắt, khiến hắn chẳng nỡ rời mắt nổi.

Rất nhanh cậu được ôm lên, rời xa cảm giác mát lạnh kia khiến Quý Trình Chu bất mãn chau mày lại. Trên người cậu không có một mảnh vải che thân, vô tình dán sát thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ấy lên người hắn cọ loạn.

“… Nóng quá… huhu… giúp tớ…”

Quý Trình Chu thều thào kêu giúp như mèo nhỏ, giọng nói ngọt lịm như tẩm đường khiến cả người hắn ngứa ngáy. Cặp mắt nai trong trẻo trở nên mờ đυ.c cám dỗ, kết hợp cùng đôi môi đỏ mọng mấp máy gọi mời ấy khiến hầu kết hắn lăn lăn.

“Chuyện này không thể được, cậu sẽ hối hận mất!”

Nhìn qua thân thể nõn nà trong ngực, chỗ nào cũng hút hồn, mời gọi người khác tới chà đạp, nhưng Giang Dực vẫn cố gắng giữ lý trí cứng rắn. Hắn ngăn lại cái tay đang làm loạn trong áo sơ mi của mình, cương quyết lắc đầu.

Thấy Giang Dực một mực từ chối, Quý Trình Chu tủi thân ứa nước mắt, hai hốc mắt của cậu sưng đỏ, nhìn qua rất đáng thương. Cậu chộp lấy bàn tay to lớn, cọ xát vào bên má mềm mại của bản thân, giọng nói ướŧ áŧ phát ra.

“Tớ… hức… tớ thích cậu mà… sẽ không hối hận đâu…”

Cả người Giang Dực bỗng chốc chấn động, cứng đờ ngồi một chỗ hồi lâu, vài phút sau vẫn chưa tiêu hóa được lời thổ lộ trong trạng thái không tỉnh táo của Quý Trình Chu.

Khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, hung bạo nâng cằm cậu lên, ngắm nghía dung nhan tuyệt mĩ đang khổ sở vì du͙© vọиɠ không được thỏa mãn. Hắn nhìn cậu rất lâu, đôi mắt sắc bén như mắt sói trong đêm, nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ dâng tới tận miệng, thèm nhỏ dãi trào ra nước miếng…

“… Cho cậu nói lại!”

Bàn tay hắn có chút do dự đặt xuống người cậu, trơn mớn da thịt nóng bừng, ngón tay miết nhẹ cánh môi dưới đỏ mọng, sau đó đưa tay vào trong khuấy đảo… Khóe miệng Quý Trình Chu dầm dề nước bọt, khuôn miệng bị ngón tay chặn lại nhưng vẫn cố sức thuật lại lời vừa nãy.

“Tớ… thích cậu m… ——ƯM!!!”

Vừa dứt lời, Giang Dực đã không nhịn nổi mà rút ngón tay dính đầy nước ra khỏi khoang miệng ấm nóng, không chút chậm trễ dán đôi môi mỏng nhạt lên đó…

Động tác của hắn không tính là nhẹ nhàng, cũng không quá thô bạo, tận lực kiềm chế để không khiến cậu bị đau. Môi hắn cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ trơn trượt bên trong, kéo kéo mυ"ŧ mυ"ŧ hồi lâu cũng không nỡ buông ra, bàn tay xoa xoa vành tai nhỏ nhằm giảm bớt căng thẳng cho cậu.

Không biết qua bao lâu cả hai mới chịu tách nhau ra, hô hấp nặng nề nóng rực phả vào trong không khí, đôi mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© khao khát nhìn ngắm đối phương.

Hương rượu Pinot Noir quyến rũ hòa quyện cùng hương chanh ngọt ngào tươi mát khiến cho căn phòng tràn đầy hương thơm, đậm đặc mùi vị tình yêu của cả hai.

“… Thì ra cậu cũng thích tôi, đúng chứ?”

Giang Dực thở hồng hộc nhếch miệng vui sướиɠ, giọng điệu cợt nhả này khiến cậu ngượng chín mặt. Đột nhiên, hắn cúi người xuống, dừng lại trước bờ ngực trắng nõn, há miệng ngậm lấy viên đậu đỏ đính trên đó mà không báo trước…

“… A… hức…”

Cơ thể của Quý Trình Chu bỗng nhiên giật nhẹ, cong người lại, miệng nhỏ bật ra tiếng rên đầy ngọt ngào. Từ trước tới nay, cơ thể cậu chưa từng được chạm qua nên rất mẫn cảm, huống hồ hắn còn trực tiếp dùng miệng phục vụ cậu.

Một bên ngực được bao bọc trong khoang miệng ấm nóng trơn trượt, bên còn lại nằm gọn trong bàn tay to lớn mặc hắn xoa bóp, trêu đùa. Đầu lưỡi của hắn quét qua đỉnh viên đậu, tay còn lại gảy nhẹ, tạo ra một dòng điện nhỏ, khiến cả người cậu tê dại, giật nảy.

“Thích không?”

Môi hắn rời khỏi bên ngực ngon miệng đó, vô sỉ ngước mắt hỏi cậu. Bàn tay rộng lớn đặt lên bên ngực vừa mới được ngậm vào, nơi đó được phủ lên lớp nước mỏng bóng loáng khiến việc xoa bóp trơn tru hơn bao giờ hết.

“… Ừm, thích~”

Thần trí của Quý Trình Chu không được tỉnh táo, thành thật nêu ra cảm nhận của bản thân, khiến kẻ vô sỉ nào đó cười sảng khoái. Hắn đặt cậu nằm trên giường, nhìn vật nhỏ đang bừng bừng phấn chấn giương cao giữa hai chân cậu…

“Nhỏ thế? Nhưng mà rất đáng yêu…”

Đột nhiên bị chê nhỏ khiến lòng tự trọng của một tên con trai như Quý Trình Chu bị tổn thương nghiêm trọng, cậu thấy bé trym trym của cậu cũng chẳng nhỏ đâu, cũng bằng một cây kem que bán ở siêu thị đấy nhé!!

Có chút không phục, Quý Trình Chu tò mò hàng họ của hắn to cỡ nào mà chê cậu nhỏ, ngượng ngùng lia tầm mắt đến đũng quần của Giang Dực, thấy hạ thể hắn gồ lên một khối khổng lồ… Này không phải giấu chai nước trong đó chứ?!!

Nhưng mọi dự đoán của cậu đều sai bét khi thấy Giang Dực kéo khóa quần, lôi ra vật to lớn hung tợn, phần đầu hưng phấn rỉ ra chút chất lỏng trong suốt như thể đang chào hỏi với cậu.

Quý Trình Chu ngơ ngác muốn trốn, đây… đây có phải là kích cỡ của con người không vậy???