Chương 30: Gã muốn cưỡиɠ ɧϊếp cậu...

Gã đàn ông đẩy cơ thể đang lảo đảo không vững của cậu vào tường, tấm lưng nhỏ bị va đập mạnh khiến mi tâm cậu nhăn lại, nhưng vẫn chịu đựng không phát ra tiếng.

Cổ tay bị gã ta nắm chặt, miệng bị bịt lại, dù phản kháng thế nào cũng không thoát ra nổi, như dây xích đang quấn chặt lấy cơ thể, chỉ có thể bất động đứng đấy cho gã làm nhục.

Một xúc cảm nhớp nháp dơ bẩn từ cần cổ truyền tới khiến cậu giật run, gã ta lè cái lưỡi đậm màu của mình liếʍ láp cạnh tai cậu, Quý Trình Chu cắn răng, thần kinh căng chặt như dây đàn, chỉ có thể vô lực ú ớ vài từ trong miệng.

“Thời khắc em nhận ra có người bám theo, tôi đã nghĩ rằng lần này đi không một chuyến rồi… nhưng không ngờ là ông trời vẫn giúp tôi, khiến em chẳng thể liên lạc được với người khác. Xem ra chúng ta rất có duyên đấy chứ!..”

Gã ta ngừng động tác liếʍ láp, cười điên loạn thuật lại, điều này khiến cậu nhận ra bản thân đã bị theo dõi từ lúc rời khỏi trường rồi.

“… Tha… cho tôi, xin cậu đấy…”

Những lời xin xỏ khó khăn lắm mới phát ra được cũng không khiến lương tâm gã dao động, ngược lại càng thỏa mãn thú tính biếи ŧɦái của gã hơn.

Tên đàn ông đó cười lớn khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang sợ hãi ứa nước mắt của Quý Trình Chu, ép sát thứ gớm ghiếc đang giương cao ở hạ thân vào cơ thể mảnh mai đối diện, nụ cười kéo dài đến mang tai vô cùng đáng sợ.

Quý Trình Chu rơi nước mắt lắc đầu ngọ nguậy, lần đầu tiên gặp tình huống này khiến cậu sợ hãi vô cùng, cũng ngầm hiểu ra gã đang muốn làm chuyện đồϊ ҍạϊ với mình.

Hoảng loạn, kinh tởm, buồn nôn.

“Sớm thôi, tôi sẽ khiến em sướиɠ không chịu được…”

Gã buông lời dâʍ ɭσạи, pheromone mùi thuốc lá càng nồng đậm hơn bao giờ hết, bàn tay hắn di chuyển xuống dưới muốn cởi bỏ quần jean, liền bị cậu né tránh, cong chân thúc một cú.

Nhưng dường như cú thúc này chẳng có bao nhiêu sức lực, cậu vẫn chẳng thể thoát ra nổi. Khuôn mặt ngược sáng của gã ta trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, vung tay tát vào khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt.

“Con mẹ nó, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Giả vờ thanh cao với tao sao, chút nữa còn không phải dạng chân cầu xin tao đâm vào sao?”

Cú tát đó khiến bên má cậu nóng rực, quanh tai không ngớt những lời nhục mạ dâʍ ɖu͙©. Gã ta thô bạo xé rách quần cậu, thân dưới lạnh toát, vang vọng tiếng vải vóc bị xé rách.

Tên đàn ông vứt tấm vải dư thừa trong tay xuống dưới đất, giây phút đó Quý Trình Chu cảm thấy mình và tấm vải rách kia cũng không khác gì nhau, dùng xong sẽ vứt, nhàu nhĩ, đều bị vấy bẩn…

Quý Trình Chu từng chán ghét khi cùng bà đến thánh đường cầu phúc, nhưng bây giờ cậu lại thành tâm cầu nguyện hơn ai hết, mong rằng sẽ có ai đó tới cứu cậu ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của kẻ này.

Mặc dù chẳng có ánh đèn chiếu tới nhưng gã ta vẫn loáng thoáng thấy những mảnh da thịt trắng bóc sau lớp quần jean, khiến gã càng điên cuồng muốn làm nhục cậu hơn.

Bàn tay thô kệch của gã cầm vật đen sì gớm ghiếc của mình, chuẩn bị đút vào trong nơi hắn đã mơ tưởng bấy lâu, thì cả người bị lôi về sau, một cú đấm như vũ báo rơi vào bên má trái…

Hai mắt Giang Dực đỏ ngầu, như dã thú bị chọc điên, thấy gã ta nằm đấy chưa thể đứng dậy được liền hùng hổ xông đến đấm túi bụi, khiến khuôn mặt gã nhanh chóng biến dạng, máu mũi máu mồm thi nhau chảy ra.

Như vậy vẫn chưa thỏa cơn giận trong lòng hắn, Giang Dực như chẳng còn lí trí, đấm gã đến sắp ngất, chẳng khác gì một cái máy, cho đến khi nhận ra gã sắp ngất thật mới dừng tay.

Tuyệt đối không thể bỏ qua cho gã một cách dễ dàng như vậy được!!!

Thần kinh của hắn căng chặt, điên cuồng thao túng con dã thú vừa mới tỉnh giấc trong người, pheromone hương rượu nồng đậm tỏa ra khắp nơi, khiến cả người Quý Trình Chu run rẩy đứng không vững, cuối cùng không chịu được mà ngất đi.

Hiện tại lí trí của hắn đã không còn, mọi hành động sắp tới đều do linh tính sai bảo. Cặp mắt chim ưng của hắn đỏ ngầu, khuôn mặt đen lại vô cùng đáng sợ, giọng nói trầm thấp giận dữ phát ra.

“Bàn tay nào của mày vừa đυ.ng vào em ấy?”

Bên trong con hẻm nhỏ một mảnh u tối đen kịt, tên đàn ông đó bị đánh cho suýt bất tỉnh, khuôn mặt bầm giập chẳng thể biện minh được câu nào, chỉ có thể nghe hắn tự kết luận.

“Mày không nói tức là tất cả đều đã đυ.ng vào?”

“Tốt lắm! Vừa tiện chặt luôn một thể…”

Giang Dực nói xong lấy ra một con dao gọt hoa quả để sẵn trong túi quần, gã ta cảm thấy hắn thật sự không nói đùa liền vội vã lắc đầu nhưng mọi thứ không có tác dụng nữa rồi.

Lưỡi dao ánh lên ánh sáng chói mắt trong đêm tối, áp lên khuôn mặt đầy tàn nhang của gã, cảm giác lạnh lẽo cùng sắc bén khiến cơ thể của gã run lên bần bật.

“Tao nên bắt đầu từ đâu trước đây? Tay? Hay là thứ bẩn thỉu này?”

Lưỡi dao lạnh lẽo di chuyển xuống phía dưới, áp lên vật đen sì đã héo rũ của gã…