Chương 17: Nếu như không có dã tâm, vậy anh ấy theo em làm gì đây?

Diệp Hoài Ninh lên lầu trở về phòng, thay quần áo ở nhà, tới trước gương nhìn vết bầm trên cổ mình, dường như trông nó còn dữ tợn hơn trước.

Quý Nhiêu đi theo, cầm khăn mặt bọc đá giúp cậu chườm lạnh.

"Da em trắng như thế, chắc phải mất khoảng hai hoặc ba ngày mới đỡ hơn được, hai ngày này cố gắng mặc áo có cổ cao đi."

Diệp Hoài Ninh ngửa cổ, không tập trung nghe Quý Nhiêu nói chuyện.

Thấy cậu không có phản ứng, Quý Nhiêu đưa tay sờ mặt cậu một chút: "Đang nghĩ gì thế?"

"Đau."

Ban nãy không cảm thấy gì, bây giờ chạm vào khăn lạnh, cảm giác đau đớn như được phóng đại lên gấp hai lần, khiến cho cậu khó có thể chịu đựng được.

"Nhịn một chút."

Giọng quý Nhiêu khó có được sự ôn nhu như vậy, động tác cũng rất cẩn thận, Diệp Hoài Ninh không nhịn được cười.

"Gần đây anh không giống như trước lắm."

Động tác trên tay Quý Nhiêu không ngừng lại, thuận miệng nói: "Không giống chỗ nào?"

"Em không biết, nhưng em cảm thấy anh đối tốt với em hơn trước kia."

Quý Nhiêu nhướng mày: "Trước kia anh đối xử với em không tốt à?"

"Tốt hay không anh còn không biết hả?" Trong đôi mắt tràn đầy ý cười của Diệp Hoài Ninh mang theo sự trêu chọc.

Quý Nhiêu nhéo cằm cậu một cái, không nói nữa.

Diệp Hoài Ninh dựa vào trong ngực Quý Nhiêu, rất nhanh đã thấy buồn ngủ.

Quý Nhiêu lấy khăn ra, nhắc nhở cậu thêm lần nữa: "Sau này phải cẩn thận một chút, đừng lấy cứng chọi cứng với anh trai em nữa."

Diệp Hoài Ninh nhắm mắt lại, không chịu thua nói: "Em không sợ anh ta, anh là Alpha của em, lần sau hắn lại bắt nạt em, anh che chở cho em, giúp em bắt nạt lại hắn."

Quý Nhiêu ôm lấy eo cậu: "Được."

Diệp Hoài Ninh ngủ một giấc dậy đã hơn 5 giờ, vừa xuống lầu liền ngửi thấy mùi thơm, Quý Nhiêu đang bưng nồi xương hầm đã nấu để lên bàn.

Cậu tiến lại gần hít mũi ngửi ngửi: "Thơm quá, nhưng không phải là em nói với anh em muốn ăn cay hả?"

"Thêm một ít ớt vào gia vị là được, đừng ăn cay quá, nóng lắm, cổ em không đau nữa sao?"

Diệp Hoài Ninh lắc lắc cái cổ, so với lúc nãy còn khó chịu hơn một chút, động tác hơi mạnh một chút liền cảm thấy đau.

Diệp Hoài An chết tiệt.

"Ngồi đi." Quý Nhiêu ấn cậu ngồi xuống, lấy cho cậu một bộ chén đũa, rót đồ uống, sau đó đưa gia vị đã pha sẵn cho cậu.

Diệp Hoài Ninh thêm hai thìa nhỏ hạt tiêu vào.

Quý Nhiêu lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, thuận theo để cậu vui vẻ.

Buổi trưa Diệp Hoài Ninh ăn chưa no, hiện tại cậu thật sự rất đói, đũa vội vàng hạ xuống, Quý Nhiêu cũng không ngừng gắp thức ăn cho cậu.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, lúc nói đến chuyện ngày mai Quý Nhiêu phải chuyển cảnh đi nơi khác quay phim, Diệp Hoài Ninh có chút mất hứng: "Vậy chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài rồi."

Quý Nhiêu: "Thứ bảy cuối tuần còn phải trở về, trực tiếp vòng chung kết, không phải em cũng sẽ đến trường quay sao?"

Diệp Hoài Ninh quả thật phải đi, mấy thực tập sinh trong công ty của cậu xếp hạng cao nhất, ông chủ là cậu đây nhất định phải đến dự vòng chung kết.

"Đúng vậy đó, em phải đi, thư mời cũng gửi đến luôn rồi."

Đề cập đến việc này, Quý Nhiêu hơi do dự, hỏi cậu: "Thịnh Tinh đã nói chuyện với họ về vị trí ra mắt, có phải là hai người không?"

"Hai đến ba người, ngoại trừ Từ Nhân Tỉnh hai người bọn họ là ổn định nhất, còn có một người phải xem số phiếu thực tế, có thể vào vòng trong sẽ để cho người đó vào, còn không được thì thôi."

Diệp Hoài Ninh thuận miệng nói xong, giương mắt thấy Quý Nhiêu ngồi đối diện đang muốn nói gì đó lại thôi: "Anh có chuyện muốn nói với em?"

Quý Nhiêu dứt khoát nói thẳng: "Hôm qua anh có nói với em, Thịnh Tinh định ký hợp đồng với Lâm Sâm sao?"

Diệp Hoài Ninh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng vẫn chưa thỏa thuận xong."

"Nếu cậu ấy không vào được vòng ra mắt thì sao?"

Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một chút liền hiểu được, khóe miệng nhếch lên cười: "Cậu ta lại nói gì với anh? À, công ty Tinh Kỳ cũng muốn ký hợp đồng với cậu ta, không đồng ý thì sẽ không cho cậu ta ra mắt? Đó cũng là chuyện bình thường, nhưng em thật sự rất tò mò, hai người rốt cuộc một ngày liên lạc với nhau mấy lần vậy?"

Quý Nhiêu tiếp lời: "Cậu ấy muốn ký với Thịnh Tinh, nhưng ký với Thịnh Tinh rồi rất có thể không tham gia vào nhóm được. Thịnh Tinh nếu có ý định với cậu ấy, chắc cũng không muốn vừa kí hợp đồng xong người lại hết hot, nên nếu để cậu ấy cùng nhóm hoạt động một năm, ít nhất có thể tích góp duy trì được sự nổi tiếng lâu một chút."

Diệp Hoài Ninh đem miếng thịt bò dính đầy tiêu nhét vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, sau khi nuốt xuống lại uống một ngụm đồ uống, chậm rãi nói: "Cho nên anh thay cậu ta nói với em chuyện này, là muốn em giúp cậu ta sao?"

Quý Nhiêu không phủ nhận: "Hôm qua em nói, em là một người công tư rõ ràng."

Diệp Hoài Ninh nhìn hắn cười: "Muốn em giúp cậu ta, anh tới cầu xin em à?"

Quý Nhiêu gắp cho Diệp Hoài Ninh một đũa thức ăn: "Anh vì cậu ấy mà cầu xin em, em sẽ không vui đâu."

Diệp Hoài Ninh "chậc" một tiếng: "Chính xác, nếu anh vì người khác mà cầu xin em, em sẽ tức giận."

Quý Nhiêu rút khăn giấy, đưa tay giúp cậu lau dầu ớt dính vào khóe miệng, lại sửa miệng: "Em muốn giúp thì giúp, thực sự không muốn thì thôi."

Diệp Hoài Ninh cười chớp mắt: "Thật sao? Cậu ấy không phải thanh mai trúc mã của anh sao? Cậu ta cũng mở miệng với anh rồi, nếu anh không làm được, cậu ta có trách anh hay không?"

Quý Nhiêu lắc đầu: "Việc này vốn không phải trăm phần trăm có thể làm được, nếu như em cảm thấy rắc rối, vậy thì thôi, anh cũng không muốn em khó xử."

Diệp Hoài Ninh cười bĩu môi, tiếp tục ăn.

Đợi gần tới lúc ăn sắp no, cậu buông đũa xuống, nói với Quý Nhiêu: "Em sẽ nói chuyện với bên Tinh Kỳ, nhưng em không thể cam đoan được, bọn họ cho Thịnh Tinh tối đa ba suất, em phải dành cho người của mình trước, nếu số phiếu bầu cuối cùng thật sự chỉ có hai người, bản thân Lâm Sâm cũng không rớt khỏi vị trí debut, thì vấn đề cũng không lớn, nhưng nếu Thịnh Tinh còn có người thứ ba tiến vào, vậy vị trí này em không có khả năng cho cậu ta, cho dù cậu ấy có nguyện ý ký Thịnh Tinh, cũng phải chú ý trước sau."

"Được."

Quý Nhiêu không đưa ra thêm yêu cầu gì nữa, nói với Diệp Hoài Ninh: "Cảm ơn."

Diệp Hoài Ninh nhắc nhở hắn: "Anh nói cảm ơn với em làm gì, anh và cậu ấy chỉ là bạn bè quen biết trước đây, còn hai chúng ta có quan hệ gì? Hai chúng ta mới là một phe."

Quý Nhiêu cười: "Được, vậy anh rút lại hai chữ này."

Này cũng còn được.

Quý Nhiêu lại vớt cho Diệp Hoài Ninh một ít thức ăn: "Ăn thêm một chút đi, nếu không buổi tối em lại đói bụng."

Diệp Hoài Ninh chậm rãi ăn đồ ăn, nói: "Quý Nhiêu, bạn của anh có thể giúp em nhất định sẽ giúp, điều kiện đầu tiên là, cậu ấy thật sự chỉ là bạn."

Tay cầm đũa của Quý Nhiêu dừng một chút, tiếp tục gắp thức ăn cho Diệp Hoài Ninh.

Sáng sớm hôm sau, Quý Nhiêu đến trường quay ở miền Nam, Diệp Hoài Ninh trở về công ty.

Sau khi xử lý công việc của mỗi ngày, Đường Mẫn đến gõ cửa văn phòng của cậu, nói rằng có một cái gì đó cho cậu xem thử, về Quý Nhiêu.

"Chị có một người bạn, là phóng viên của Giải trí Tiền Phong, cùng quê với Quý Nhiêu. Hai ngày trước tiết thanh minh anh ấy trở về quê, từ máy tính của anh họ mình lấy ra một đoạn video được ghi lại trong một quán bar của họ, bên trong có Quý Nhiêu và người tên Lâm Sâm kia, chị có quan hệ tốt với phóng viên kia nên anh ấy mới đánh tiếng trước với chị, video vẫn chưa được tung ra, nếu không đoạn video này hôm nay có lẽ đã có đầy trên mạng rồi."

Đường Mẫn cắm USB vào máy tính của Diệp Hoài Ninh, mở video ra phát lại cho cậu xem.

Diệp Hoài Ninh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.

Quán bar nhỏ ồn ào và mờ mờ tối, trên sân khấu là một ban nhạc trẻ, hát những bài nhạc pop phổ biến lúc bấy giờ. Lâm Sâm là ca sĩ chính, Quý Nhiêu là tay guitar, bọn họ trong sự ồn ào náo nhiệt nhìn nhau cười, miên man tình ý tận tình quấn quýt trong ánh mắt.

Khi đó Quý Nhiêu đầy nhiệt huyết, nổi loạn, cười cười hát hát mà không ngại ngần gì, một sự thoải mái và vô tư mà Diệp Hoài Ninh chưa từng thấy trước đây.

Hóa ra Quý Nhiêu mười tám tuổi, là như vậy.

Thảo nào hắn và người ta lại hoài niệm đến vậy

Đó là thế giới không thuộc về Diệp Hoài Ninh, cậu sẽ không bao giờ có thể tham dự vào thế giới đó.

Diệp Hoài Ninh trầm mặc nhìn chằm chằm những người trong video, trong con ngươi đen nhánh ẩn chứa cảm xúc mà người khác không phân biệt được.

Đường Mẫn nhấn nút tạm dừng, do dự nói: "Trước đó bên chương trình kia đem CP của Quý Nhiêu và Lâm Sâm đẩy mạnh, Quý Nhiêu lại đặc biệt chiếu cố Lâm Sâm trong chương trình mấy lần, nếu video này bị lộ ra ngoài, đối với hai người bọn họ nhất định sẽ có ảnh hưởng, khán giả nghi ngờ tính công bằng của chương trình, nói lấy việc công làm việc tư là còn nhẹ, đến lúc đó chỉ sợ từ CP giả sẽ biến thành scandal thật."

Diệp Hoài Ninh không lên tiếng, Đường Mẫn khẽ gọi cậu: "Diệp tổng..."

Diệp Hoài Ninh nhắm mắt lại, cười giễu cợt: "Trước đây em đã nói với anh ấy, chuyện trước kia anh ấy và Lâm Sâm có quen biết nhau, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta lôi ra, anh ấy còn không tin em, làm sao có thể giấu được chứ."

Đường Mẫn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Trước đây quen biết cũng không có gì, nhưng bầu không khí trong video này quá mập mờ, người mù cũng có thể nhìn ra hai người này không bình thường. Lâm Sâm hiện tại đang nổi tiếng, CP của hai người bọn họ lại quá hot, một khi video này được tiết lộ, chẳng những có thể cho người ngoài có cái cớ để công kích Quý Nhiêu mà vòng fan của hắn sẽ bị lung lay.

Nếu Quý Nhiêu chỉ là nghệ sĩ dưới trướng của cô, cô muốn giải quyết chuyện này không khó, nhưng quan hệ giữa Quý Nhiêu và Diệp Hoài Ninh cô lại rõ ràng nhất, cho nên việc này, Diệp Hoài Ninh không quyết định, cô không dám tự tiện chủ trương.

Diệp Hoài Ninh một lần nữa ấn nút phát lại, trong video Quý Nhiêu đem hoa khán giả ném lên từ dưới đài lên sân khấu đưa cho Lâm Sâm, trên đài dưới đài vang lên tiếng ồn ào vang đội.

Niềm vui trong mắt Quý Nhiêu, là điều Diệp Hoài Ninh chưa từng thấy qua.

Cậu nhìn chằm chằm người kia, bỗng dưng một thanh âm phát ra từ trái tim cậu, Quý Nhiêu mà cậu biết... có thật là Quý Nhiêu không?

"Diệp tổng, việc này phải xử lí như thế nào?" Đường Mẫn lại một lần nữa hỏi.

Diệp Hoài Ninh hoàn hồn, sau một hồi trầm mặc, cậu hỏi Đường Mẫn: "Chị Mẫn, chị dẫn dắt Quý Nhiêu lâu như vậy, chị cảm thấy, anh ấy là loại người gì?"

Đường Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Quý Nhiêu cậu ấy, nói thật, chị chưa từng thấy tham vọng gì trên người cậu ấy cả, hình như cậu ấy không thèm để ý đến bất cứ điều gì, cứ được ngày nào hay ngày đó. Trước đây chị đã lên kế hoạch cho cậu ấy một con đường phát triển, chị nghĩ rằng cậu ấy thích diễn xuất mới chọn lấy mảng điện ảnh truyền hình làm trọng, sau đó chị phát hiện ra cậu ấy dường như cũng không quá nhiệt tình với việc quay phim, cũng may cậu ấy có sự chuyên nghiệp cơ bản nhất, công việc gì cũng đều hoàn thành nghiêm túc, người cũng dễ nói chuyện, bây giờ cậu ấy đủ nổi tiếng, đối với ai cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo ta đây, điểm này tương đối hiếm có."

"... Không có dã tâm sao?"

Đường Mẫn ăn ngay nói thật: "Dù sao chị cũng không có cảm giác được. Trong công ty ngoại trừ cậu ấy, người có tố chất nhất là cậu nhóc Từ Nhân Tỉnh kia, hai người bọn họ có đυ.ng độ, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, mặc dù chị chưa từng tự tay dẫn dắt Từ Nhân Tỉnh, nhưng nghe nói thằng nhóc kia thập phần hiếu thắng, mục tiêu rõ ràng và rất ngoan cường, theo lý thuyết Quý Nhiêu so với cậu ta cũng không lớn hơn nhiêu tuổi, nhưng trên người Quý Nhiêu hoàn toàn không nhìn thấy được sự hiếu thắng hăng hái như Từ Nhân Tỉnh."

Diệp Hoài Ninh sững sờ nói: "Nếu như không có dã tâm, vậy anh ấy theo em làm gì đây?"

Đường Mẫn nghẹn lời.

Trên màn hình video cũng kết thúc, Diệp Hoài Ninh thở ra một hơi.

Đem máy tính đóng lại, cậu lặng lẽ dặn dò Đường Mẫn: "Làm phiền chị Mẫn phải đi nói chuyện với người bạn kia một chuyến, dù muốn bao nhiêu tiền, cũng phải mua video lại."

Đường Mẫn gật đầu: "Được."