Chương 4

Chuyển ngữ: Pea

___

Thôn Ngân Hạnh, nơi sinh ra của các người chơi mới.

Một phù thủy nhỏ đội chiếc mũ nhọn đi xuyên qua đám người tấp nập. Nhe răng trợn mắt với nhóm đàn ông to cao đang hét lên “Mang theo luyện thăng cấp với giá 20 NDT một giờ đây”.

Độ hot của “Vương Lăng” không gì sánh bằng, do đó mà một lượng lớn ngành công nghiệp xung quanh đã được hình thành, mang theo luyện cấp là một trong số đó. Hạ Đồng là một người chơi mới thuần túy, muốn trải nghiệm niềm vui khi thăng cấp. Cậu thấy một đồng hồ cát nhỏ màu trắng bạc bên góc, nhấn vào một chút sẽ có một cái menu nổi hiện ra, bao gồm các vật phẩm, trang bị, nhiệm vụ hướng dẫn, v.v.

Hạ Đồng đi đến một nhà tranh nhỏ theo chỉ dẫn của nhiệm vụ. Trước của nhà tranh là một cô gái nông thôn đang ngồi khóc, tóc dài ngang eo, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đang phồng nhẹ, cái tên ‘Rukia’ lơ lửng trên đỉnh đầu. Hạ Đồng vỗ vỗ nàng, kinh ngạc nhận ra cảm giác chạm vào quần áo của NPC rất thô ráp chân thực, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ của thiếu nữ

Bởi vì kết nối với giác quan của người chơi, mọi thứ trong “Vương Lăng” vô cùng gần với thực tế. Thiếu nữ ngẩng đầu lên nói với cậu: “Hạ Tiểu Đồng, phụ thân ta ngã bệnh, nhà ta cái gì cũng không có mà ăn, ngươi có thể mang tới cho nhà ta ít thịt heo rừng không?”

Menu xuất hiện lơ lững [Từ chối] hay [Chấp nhận].

Đây là nhiệm vụ tân thủ.

Hạ Đồng click [Chấp nhận], đi đến rừng cây cách đó không xa, nơi đó có không ít heo rừng đang vui chơi chạy trốn. Nhìn thấy một chiến binh rìu dũng mãnh đánh bay một con heo rừng lên không trung. Hạ Đồng liền nhìn mèo vẽ hổ vung nắm đấm nhỏ của mình lên mông của một con heo đen.”

Một giây sau, hết thảy người chơi ở nhiệm vụ tân thủ đều nhìn thấy một phù thủy nhỏ bị một con heo đuổi từ trong rừng lao nhanh qua.

Hạ Đồng hồn phi phách tán, cậu nhìn thấy có cây phía trước không nói hai lời liền trèo lên. Ôm thân cây run rẩy, heo rừng ở phía dưới như hổ rình mồi, thanh máu trên đỉnh đầu hiển thị: 98/100.

Chuyện gì đang xảy ra! Người kia một đấm đã có thể gϊếŧ heo! Cậu một đấm chỉ xoá đi chút máu!

Hạ Đồng không nhịn được nhìn lên thanh máu chính mình.

60/100.

...Cậu còn không bằng một con heo.

Hạ Đồng tuyệt vọng. Nơi bị heo rừng đυ.ng vào vẫn còn đau, game này chân thật quá đáng, không riêng gì xúc giác, cảm giác đau cũng là thật!.

Ngay lúc này, menu đột nhiên hiện ra một thông báo: [ ‘Yêu Em Đêm Nay’ mời bạn gia nhập đội ngũ.]

Hạ Đồng không chút suy nghĩ liền nhấn đồng ý, một đạo quang màu tím đánh trúng con heo rừng, ‘ding’ một tiếng, cậu được cộng hưởng kinh nghiệm cùng tiền từ đoàn đội, lập tức thăng cấp. Hạ Đồng ngẩn người, liền nhìn thấy một phù thủy tóc tím mặc áo choàng lộng lẫy, đi ủng dài tiến tới, quơ quyền trượng xuống đất: “Trong năm chức nghiệp lớn chỉ có chiến binh rìu là công kích bằng nắm đấm. Quyền trượng trên lưng cậu không phải là vật trang trí, bất quá đấm một đấm chỉ mất hai giọt máu, cậu hơn nửa là một Omega ha.”

“Làm sao anh biết?” Hạ Đồng ngây ngốc nói.

“Sức chiến đấu của game 3D có liên kết với thể chất, ở hiện thực cậu có thể chất càng tốt thì ở trong game dữ liệu cơ bản càng cao. Đó là lý do tại sao game 3D là chương trình dành cho nhóm Alpha.” Yêu Em Đêm Nay nói, hắn ta giơ quyền trượng của mình lên gϊếŧ vài con heo, “ding ding” vài tiếng Hạ Đồng liền thăng cấp, thấy cột skill của mình sáng lên.

“Chọn điểm ‘nguyền rủa nứt hồn’, để thuận tiện đánh quái.” Yêu Em Đêm Nay nói.

Hạ Đồng nói “Ồ” rồi từ trên cây trượt xuống.

Yêu Em Đêm Nay rũ mắt đánh giá cậu: “Mặt mũi cậu xinh đẹp thật, chỉnh sửa dữ liệu tải lên hả?”

“Tôi không có, hiện lên thì liền bấm xác nhận.” Hạ Đồng một bên nghiên cứu kỹ năng thăng cấp, một bên dựa theo tình hình thực tế trả lời.

Yêu Em Đêm Nay suy tư xong “A” một tiếng, “Cậu là người nơi nào?”

“Thành phố S.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” Yêu Em Đêm Nay nói: “Một người mới chơi không dễ thăng cấp chút nào, đến chiến đội bọn tôi đi, trong nhóm có rất nhiều anh lớn tốt bụng dạy cậu cách chơi.”

“Thật tốt.” Hạ Đồng không nghi ngờ hắn ta, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

[Yêu Em Đêm Nay] mời [Hạ Tiểu Đồng] gia nhập [Thâm Dạ Noãn Tình A cùng O].

“Trụ sở của chiến đội chúng ta ở thành phố S, tối nay sẽ có hoạt động tương tác offline. Địa chỉ cụ thể nằm trong thông báo nhóm. Nhớ đến nhé, bọn tôi sẽ hướng dẫn cho người mới.” Yêu Em Đêm Nay nói.

Hạ Đồng: “A?”

Cậu không ngờ đến, vừa mới nói hai câu đã chuyển trạng thái offline, cảm thấy có chút đột ngột. Không chờ cậu từ chối, Yêu Em Đêm Nay đã offline.

Hạ Đồng lâm vào hoang mang. Cậu đem quyền trượng trên lưng xuống nắm trong tay, học tư thế vừa nãy của Yêu Em Đêm Nay thả một chiêu nguyền rủa nứt hồn với heo rừng, điện quang màu đỏ thẫm bắn ra, heo rừng nhanh chóng ngã xuống đất.

Giống như chính mình chân chính biến thành một người có ma pháp. Một giây kia thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác được phản lực cùng chấn động nhè nhẹ. Hạ Đồng cực kỳ kích động, cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao có nhiều người trầm mê Vương Lăng như vậy, đồng thời tràn đầy biết ơn đối với Yêu Em Đêm Nay.

Vậy nên cậu mở giao diện của chiến đội ra, nhìn thấy thông báo với nội dung: Tối nay lúc 7h, một buổi họp offline ở tầng 3 của CLB Thái A.

- -

6h tối, phòng riêng VIP ở tầng 3 CLB Thái A.

Thái Luân quản lý chiến đội Cọp Răng Kiếm nói về những bản hợp đồng đang bày ra trên bàn.

“Thật sự là Zero, toàn thể cộng đồng thể thao điện tử sẽ vui mừng khôn xiết khi biết cậu có thể trở lại thi đấu chuyên nghiệp. Nhìn cậu xem, gươm quý không sợ cùn, tinh thần của cậu vẫn tốt như thế! Chúng tôi vẫn luôn nói với Dylan phải học hỏi ở cậu rất nhiều.”

Lâm Minh Phỉ một tay khoát lên ghế dựa, chân tay duỗi ra, mí mắt mỏng rũ xuống, thoạt nhìn mệt mỏi không có hứng thú, cũng không tiếp lời. Nhưng chính dáng vẻ ấy mới khiến cho Thái Luân cảm thấy bất an thấp thỏm. Cứ như đang đối mặt với một con sư tử chưa tỉnh ngủ, một bất cẩn nhỏ nhoi sẽ khiến đối phương tức giận, tàn phá cả khu rừng.

Thái Luân nháy mắt với Đỗ Vĩnh đang ngồi cạnh Lâm Minh Phỉ.

Đỗ Vĩnh liếʍ đôi môi khô khốc của mình một chút.

“Zero, cậu thấy đó, cậu đã bỏ lỡ hai năm. Cậu nên tìm một chiến đội có giá trị càng sớm càng tốt để bắt đầu và ổn định lại. Tôi cùng quản lý Thái chào mời, hắn nể tình tôi chắc chắn không bạc đãi cậu---“

“Cọp Răng Kiếm định cho tôi điều kiện gì?” Lâm Minh Phỉ ngắt lời hắn, không sợ sóng lớn.

Thái Luân vội nói: “Chỉ cần cậu nguyện ý đến, phí chuyển nhượng là 8 triệu...”

“Tôi nhớ giá trị của Dylan là 30 triệu đúng không?” Lâm Minh Phỉ nhẹ nhàng nói.

Thái Luân sắc mặt cứng lại, cười cho qua nói: “Mặc dù thấp hơn Dylan một chút, nhưng chúng tôi sẽ cân nhắc để cậu và Dylan thay phiên nhau ở đội hình thi đấu...”

“Cân nhắc? Thay phiên?” Lâm Minh Phỉ đem hai chữ này cắn nát ở răng nanh. Anh lật qua lật lại bản hợp đồng, lấy ngón tay gõ gõ vào hàng chữ nhỏ ở dòng cuối.

“Nếu có thay đổi, quyền giải thích cuối cùng thuộc về CLB Cọp Răng Kiếm.” Anh bất thình lình cười rộ lên: “Tưởng tôi mới đến, lừa dễ vậy hả?”

Nụ cười này làm Đỗ Vĩnh như đứng ở đống lửa, như ngồi trên đống than.

Mặc dù từng là chủ sở hữu kiêm quản lý chiến đội Polaris nhưng khi đối mặt với Lâm Minh Phỉ hắn vẫn sẽ e ngại.

Ngành công nghiệp thể thao điện tử này thay đổi rất nhanh, nhưng Lâm Minh Phỉ chắc chắn là một sự tồn tại độc nhất vô nhị. Hầu hết mọi người chỉ biết đến anh vào khoảnh khắc C vị kiệt xuất của chiến đội Polaris. Đắm chìm trong vẻ ngoài điềm tĩnh đã được trau chuốt qua bao tháng năm của anh mà không biết rằng anh có một quá khứ ngông cuồng và kiêu ngạo.

Cấp tối đa của Vương Lăng là cấp 100. Đa số các hoạt động chuyên nghiệp chỉ nhắm vào người chơi có cấp tối đa, cho nên thời gian đầu việc thăng cấp rất cần thiết. Con đường thăng cấp chủ yếu là đánh quái làm nhiệm vụ, đơn giản an toàn, chỉ là có chút mất thời gian, đây cũng là nguyên nhân tại sao nghề mang theo luyện cấp lưu hành phổ biến như vậy.

Nhưng thật ra, thời gian đầu Lâm Minh Phỉ không có chơi PvE, mà tốc độ lên cấp tối đa của anh nhanh hơn người thường, chỉ có một lý do duy nhất, con đường luyện cấp của anh không bình thường, đều dựa vào gϊếŧ người.

*PvE (Player versus Environment): người chơi đấu với môi trường hay ngoại cảnh.

Gϊếŧ người trong tự nhiên có thể nhận được rất nhiều vàng và kinh nghiệm, nhưng độ rủi ro và khó khăn lại cao. Cho nên ID game của Lâm Minh Phỉ treo lơ lửng ở vị trí đầu bảng tiền thưởng hơn nửa năm, không ngừng có người tăng giá. Anh ở trong game, trong diễn đàn nổi tiếng xấu, thành loại người khiến người khác muốn đánh.

Mãi đến khi tiền thưởng quá hạn Lâm Minh Phỉ vẫn không bị người ta bắt được. Anh như một thợ săn chân chính, ở đại lục Vương Lăng sở hữu một nơi kín đáo ngủ đông, rồi trong lúc lơ đãng sáng lên súng ngắm, từ ngàn dặm lấy đi mục tiêu.

Sau khi ký với CLB, anh cũng đã thoát khỏi trạng thái chơi phản người này và dần đi đúng hướng. Nhưng anh vẫn có thể tạo ra rất nhiều lối chơi như “so với Âm Dương”, khiến người ta vừa yêu vừa hận. Đối với ánh mắt trào phúng nhục mạ anh chả thèm để ý đến, tựa như chẳng ai lọt nỗi mắt xanh của anh. Mãi đến khi tên anh liên tục xuất hiện trên bảng vàng danh dự, mọi người mới bắt đầu hiểu rằng anh kiêu ngạo bởi vì anh có tư cách kiêu ngạo, nói đến bắn tỉa không ai có thể so được với anh.

“Z thần không cần nghiêm túc như vậy mà.” Thái Luân cười làm lành đưa bút tới: “Cậu ký tên đi, tôi gọi vài em Omega chảy nước đến cùng chơi bài, thấy sao?”

Lâm Minh Phỉ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp nhận bút Thái Luân đưa đến để ở giữa ngón tay, ngón trỏ đè xuống.

“Cạch”

Bút bị đứt thành hai đoạn, ném tới l*иg ngực Thái Luân đang có sắc mắt xanh trắng.

Lâm Minh Phỉ đứng dậy rời đi, Đỗ Vĩnh cầm áo khoác, sắc mặt khó coi đuổi theo.

“Zero, cậu không nên như vậy! Tôi sẽ không hại cậu!” Hắn lớn tiếng nói.

Lâm Minh Phỉ dừng chân cười lạnh: “Đỗ Vĩnh, tôi có nói với anh rằng chờ tôi hai năm, khi trở về, tôi nhất định sẽ bồi thường gấp đôi những gì tôi đánh mất trong hai năm này phải không? Anh xem lời tôi nói như đánh rắm, đem Polaris xé ra và bán đi?”

Đỗ Vĩnh nuốt ngụm nước bọt, gian khổ quát: “Hai năm chứ không phải hai ngày! Ai biết được cậu có lừa tôi không! Lỡ như cậu không trở lại thì sao? Để tôi hao tổn trong cái CLB thảm hại này hả? Tôi biết cậu giận vì tôi buộc cậu phải lép vế hơn Dylan. Nhưng cậu nên tự cảm thấy chính mình bây giờ không hề giống với khi xưa. Có khi giá trị thực của cậu còn không sánh được 8 triệu tôi dành cho cậu nữa!”

“Đúng vậy, là lão tử không đáng giá.” Lâm Minh Phỉ nói.

Đỗ Vĩnh nghẹn một chút, ngượng ngùng nói: “Tôi không phải ý này... Zero, để tôi nói thật với cậu, tôi không muốn làm việc này nữa.”

“Vậy anh muốn làm gì?” Lâm Minh Phỉ hỏi.

“Tôi muốn thử với truyền thông giải trí.” Đỗ Vĩnh không có nói nhiều, chỉ khẩn cầu: “Hôm nay đưa cậu đến, từ đây tôi cùng Polaris không còn chút quan hệ nào. Thời điểm trước tôi đưa bọn họ đi trong lòng cũng khó chịu, nhưng bây giờ bọn họ đều trải qua rất tốt, tôi thật sử cũng không có ác ý gì. Cậu xem thời gian chúng ta quen biết cũng không ngắn, hôm nay hảo tụ hảo tán, đừng làm khó coi như vậy, được chứ?”

“Ký thoả thuận chuyển nhượng một phần Polaris đưa tôi.” Lâm Minh Phỉ nói.

Đỗ Vĩnh ngẩn người: “Cái gì... cậu định làm Polaris một mình sao?”

“Không có liên quan gì tới anh.” Lâm Minh Phỉ đốt một điếu thuốc được lấy từ túi ra.

“Không phải... Lâm Minh Phỉ, cậu có biết kinh phí để điều hành một CLB là bao nhiêu không? Còn ba tháng nữa là giải đấu mới bắt đầu, cậu thậm chí không thể tập hợp lại đủ người!” Đỗ Vĩnh kinh ngạc thốt lên.

“Anh nói xong chưa?” Lâm Minh Phỉ nói.

Đỗ Vĩnh không có cách nào đành xoay người ra xe lấy văn kiện.

Hai người trầm mặc không nói gì bàn giao, cũng không nói lời từ biệt mỗi người mỗi đường. Hai năm chỉ cảnh còn người mất, Lâm Minh Phỉ thở một hơi thật dài, ném tàn thuốc vào thùng rác.

Cái hội này vừa nhìn liền biết không phải CLB đứng đắn gì, anh một giây cũng không muốn ở thêm. Vừa đi vừa móc điện thoại ra, nhìn thấy Thời Nhã gửi mấy chục đầu gấu mèo đang nhục mạ tra A.

Anh nhếch môi, quẹo qua hành lành yên tĩnh, nhìn thấy phòng khách phía trước có người.

“Hạ Đồng?” Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra bé Omega đúc ra từ ngọc kia.

Hạ Đồng co rụt lại giữa cửa trước và cửa sau của một cái hộp lớn, ngồi xổm dựa vào tường, một bộ dáng tiến không được mà lùi cũng không xong, nghe tiếng ngẩng đầu.

Ngay khi Lâm Minh Phỉ không thể không liên tưởng kết hợp tình thế trước đó, nỗ lực phỏng đoán có phải Hạ Đồng đến đây bắt gian không, và người đó là ai. Anh nhìn thấy Hạ Đồng dang rộng vòng tay với anh một cách bất lực. Omega nhỏ khẽ cau mày, u sầu kéo dài, biểu tình nhỏ đáng thương như muốn nói “muốn ôm một cái”.

Không phải chứ?

Một quả cầu phải nổ trong đầu Lâm Minh Phỉ.

Em ấy là đến tìm mình?

-Hết chương 4-