Tác giả: Hỉ Mã Lạp Nhã Chủng Miêu
Nguồn: Wikidich (DuFengYu)
Editor: Đậu Đỏ
2.
Dường như Văn Đông từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ hưởng phúc, lúc này có cơ hội, dốc hết sức mà giày vò người ta.
Cơm không đút thì cậu không ăn, thuốc có chút đắng liền không uống, thân thể khó chịu liền khóc nháo. Cũng may cậu lớn lên tinh xảo lại đáng yêu, làm loạn tới đâu vẫn như cũ là một mỹ nhân Giang Nam mềm mại, không hề có lực công kích.
Đây là một Omega ôn nhu và ngốc nghếch, ôn nhu thiện lương từ trong xương cốt, là bạch nguyêt quang trong lòng Lý Phi Phàm(*).
(*) Bạch Nguyệt Quang: dịch thuần việt là ánh trăng sáng, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh (nguồn khuongcamtu.wordpress)
Ngay cả bộ dáng ngốc ngốc bây giờ của cậu, ở trong mắt Lý Phi Phàm cũng vô cùng đáng yêu.
Lý Phi Phàm làm gấu bông cho con trai đặt ở đầu giường, bản thân lại đi chăm sóc mỹ nhân, nhẹ giọng nói: "Đông Đông, thời tiết hôm nay không tồi, có muốn ra ngoài chơi không?".
Văn Đông nhìn nhìn Lý Phi Phàm, lại nhìn gấu bông của con trai, đột nhiên đáng thương vô cùng mà nói: "Em cũng muốn gấu bông..... ".
Tâm Lý Phi Phàm bị giọng nói mềm mại này làm cho tan chảy, vì thế anh lấy một con gấu bông màu hoa oải hương còn lớn hơn đặt trong lòng ngực Văn Đông, anh cầm khăn lông ôn nhu lau tay Văn Đông, tựa như lúc trước Văn Đông cũng làm như vậy với anh.
Văn Đông mặc một áo ngủ vải bông màu trắng tò mò nhìn gấu bông màu tím, ánh mắt dường như có chút mê mang.
"Đông Đông, hôm nay hoa quế nở, có mùi hương rất giống em nha" Lý Phi Phàm nói, "Em mau chóng tốt lên, cho anh lại ngửi được mùi hương đó. Nhưng mà, đời này chúng ta cũng không cần tiểu hài tử.........".
"Anh hứa, Đông Đông" Lý Phi Phàm cười nhìn hắn, "Hại em chịu khổ, là anh không tốt. Giả ngu cũng là anh không tốt, nhưng em cưng chiều anh như vậy, vậy mà lúc này không cho anh một cơ hội sao".
Có lời đồn nói vị hôn phu cũ của thiếu chủ, chưa lập gia đình đã có con còn xuất huyết nhiều mà qua đời, mọi người đã bắt đầu tìm người mới cho thiếu chủ.
Bọn họ đứng trước cửa phòng ngủ cầm album có hình của một ít mỹ nhân, Lý Phi Phàm nhíu mày, nhìn Văn Đông trong phòng, phủi tay đem album đập vào người hầu, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Cút, nếu để tôi thấy lần nữa, các người đều đi chết đi".
Làm một đứa con riêng nghịch thiên sửa mệnh, anh tàn nhẫn độc ác, lại chỉ ôn nhu với một người.
Nhưng người nọ không cho anh cơ hội báo đáp, bây giờ anh đối tốt với Văn Đông, thì Văn Đông cũng không biết anh là ai.
Văn Đông ngồi trên giường ôm gấu bông bị Lý Phi Phàm đột nhiên phát hỏa dọa đến, ánh mắt có chút hoang mang, Lý Phi Phàm vội cười cười đi tới, quỳ ở đầu giường nói: "Anh chỉ thích Đông Đông".
Lý Phàm Phàm sờ sờ mặt Văn Đông, Văn Đông ôm gấu bông nhỏ thỏa mãn nở nụ cười.
Cậu mơ mơ màng màng nhớ tới đã từng có người thích ôm cậu ở phía sau, còn cho cậu ăn bánh kem nhỏ, cho cậu gấu bông nhỏ, trên người cũng là loại mùi hương dễ ngửi này.
Ướŧ áŧ và tươi mát, giống như đang ở ngày mưa mùa hạ, dạo bước trên bờ biển rộng lớn.
Nhưng cậu không nhớ rõ người nọ là ai, cũng không biết bản thân là ai.
----------------------------------------------
Đậu Đỏ: Up hai chương đầu trước nha, tối tui sẽ edit nốt hai chương cuối.