Chương 3
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Lý Phi Phàm ban ngày thương(thương trường~) chiến, buổi tối gia chiến.
Nhi tử tiểu hắn một thân nước, lại phun sữa trên tây trang. Nhưng Lý Phi Phàm cũng hết cách, mười bảy tuổi làm cha, luống cuống tay chân chiếu cố ngây ngốc mỹ nhân lão bà vừa mới hai mươi cùng Alpha nhi tử ba tháng tuổi.
Hai người nháo hắn một người, đối bảo mẫu còn hảo, đối hắn có rất nhiều biện pháp làm ầm ĩ. Nhưng cả hai đều là thịt trên đầu quả tim hắn, hắn đều luyến tiếc bóp chết, nghĩ thầm bằng không bóp chết chính mình là được.
Mỹ nhân lão bà như có xu hướng khôi phục.
Nhưng hắn tới kỳ động dục, lão bà một ngón tay đều không cho hắn chạm vào.
Lý Phi Phàm muốn cùng y thân thiết một chút, Văn Đông liền chứa nước mắt nức nở, làm bộ làm tịch rớt vài giọt nước mắt, chờ hắn buông lỏng tay, lập tức không khóc, lui ở một bên yên lặng nhìn nam nhân.
Lý Phi Phàm bị tội a, còn đau lòng Đông Đông đau lòng run cả người, bất đắc dĩ dùng ức chế tề.
Lại đến mép giường Đông Đông giả khóc: “Lão công ngươi thật sự đáng thương…”
Văn Đông không dao động, chuyên tâm chơi gấu nhỏ, bộ dáng xinh đẹp lại thiên chân, hắn nhìn tâm ngứa, lại chỉ có thể cấm dục.
Sau khi nhi tử một tuổi, Văn Đông vẫn là dạng này. Lý Phi Phàm cấm dục lâu rồi, cảm thấy chính mình sắp thành tiên, lại hồi tưởng ngày tháng năm đó ăn uống no đủ, như một giấc mộng.
Nhưng mặc dù Đông Đông ngây ngốc, cũng có thể phân biệt rõ ai tốt với y.
Lý Phi Phàm chiếu cố y thời gian lâu, y ngẫu nhiên cũng sẽ hướng Lý Phi Phàm đau khổ khinh thanh tế ngữ làm nũng, lại đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay Lý Phi Phàm, cười nhìn đối phương.
Đây là thật lâu trước kia, phương pháp y dỗ Lý Phi Phàm.
Lý Phi Phàm cầm kẹo, thế nhưng khóc.
Con của hắn oa oa khóc lớn, che giấu tiếng khóc hắn thống khổ mà áy náy. Văn Đông tò mò nhìn hắn, nói: “Ngươi nơi nào… Không thoải mái sao?”
Lý Phi Phàm lắc đầu, nhớ tới chuyện cũ thời niên thiếu, không còn rầu rĩ, trong trí nhớ còn có Đông Đông ấm áp. Hắn vội vàng chạy tới đổi tã, lại nghe tới một mùi hương hoa quế bay ra.
Vì thế Lý Phi Phàm nhặt đại tiện nghi, xong việc Văn Đông khóc chít chít làm ổ trên đầu giường, cũng không biết là thẹn thùng hay khó chịu, chọc đến hắn quỳ gối đầu giường sám hối.
“Ngươi làm dơ gấu nhỏ của ta, ô.”
Văn Đông chỉ vào gấu trên mặt đất nói, “Ngươi hảo phiền nhân nha…”
Lý Phi Phàm hận không thể Văn Đông mắng hắn nhiều vài câu.
Hắn áy náy là có thể ít vài phần.
Nhưng giây tiếp theo Văn Đông đột nhiên nói: “Ta khi còn nhỏ, đệ đệ ta thích cũng tặng gấu cho ta.”
Y nghiêng đầu nhìn Lý Phi Phàm đang ngây người, nói: “Bất quá hắn là tiểu ngốc tử, không giống ngươi, ngươi quá thông minh.”
——————————-
Truyện hay quá mãi đỉnh