Chương 20

🐾Chương 20🐾

Hắn, dù không biết xấu hổ hơn nữa, một đường bị lạnh nhạt, Tiếu Thuẫn vẫn có chút kéo không được mặt mũi. Phải biết rằng, tuy rằng hắn ở bên cạnh Lục Duệ Minh chịu không ít ủy khuất, nhưng nội tâm hắn kiên quyết kiên định cho rằng nam nhân của hắn là một tiểu biệt nữu khẩu thị tâm phi.

Lục Duệ Minh không thừa nhận, nhưng nói đến vấn đề có muốn để hắn rời đi không, Lục Duệ Minh hẳn là vẫn nắm chắc thái độ phủ định-- Cái này rất đơn giản, có một tính nô dùng tốt như vậy lại là ba của con cậu không dùng?

Chả lẽ lại ra ngoài tìm về một dã nam nhân thay thế? Trong cảm nhận của hắn Lục thiếu tướng sẽ không làm chuyện như vậy.

Bởi vì có một phần chắc chắn như vậy, nên Tiếu Thuẫn mới dùng phương pháp ác liệt tàn nhẫn cùng Lục thiếu tướng mây mưa chi hoan.

Hiệu quả quả nhiên tuyệt mỹ, nhưng giờ báo ứng cũng tới rồi. Lục Duệ Minh hình như thật sự tức giận, còn tức giận không nhẹ, chỉ là không biết cậu tức giận vì hắn đùa giỡn cậu hay là do hắn không rời đi.

Nếu là nguyên nhân đầu tiên, vậy vấn đề không lớn. Đoạn thời gian này Lục Duệ Minh tức giận vì chuyện này không ít lần....Nhưng nếu là nguyên nhân phía sau, trái tim Tiếu Thuẫn không tự giác trầm xuống, không muốn tin rằng Lục Duệ Minh thật sự hi vọng hắn rời đi.

Thế là không khí có chút giằng co, hai người trở về biệt thự Lục gia, Lục Duệ Minh bước nhanh đến thư phòng, trở tay muốn đóng cửa lại, lại bị Tiếu Thuẫn duỗi tay chặn lại, đi theo cậu cùng vào phòng.

"Cút đi!" Ánh mắt cùng thanh âm Lục Duệ Minh lạnh đến kết băng.

"Xảy ra chuyện gì vậy em yêu, chúng ta chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng hoàng ư?" Tiếu Thuẫn đã hoàn toàn đem lạnh băng của cậu ngăn cản triệt triệt để để. Hắn chắn giữa Lục Duệ Minh và cửa phòng, hạ nhẹ giọng nói:

" Tôi chỉ nói giỡn với em một tí, nhưng cái này chỉ là câu nói giỡn nhỏ xíu xiu, cũng không tạo nên ảnh hưởng không tốt gì cho em. Trên thực tế, tôi ở lại bên cạnh em, là trăm lợi không có một hại. Thân thể em chính em cũng biết, em làm sao để tôi yên tâm để em lưu lại Thường Viễn Tinh. Cũng vì trái tim muốn chịu trách nhiệm với em mà suy nghĩ một chút được không?"

Lục Duệ Minh không đuổi hắn đi được, bản thân cũng không có đường nào để đi. Ánh mắt nhìn hắn từ băng lãnh biết thành nhiệt hoả.

Vừa rồi trên đường trở về, cậu đã nhịn một bụng, toàn tâm toàn ý cho rằng bi kịch của mình sắp chấm dứt, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi tên hỗn đản Tiếu Thuẫn này, kết quả thật sự lại bị Tiếu Thuẫn hắn xem như tên ngốc chơi một vố. Nếu chỉ có như vậy thì thôi cũng bỏ đi, nhưng mà trước đó cậu vậy mà lại vì Tiếu Thuẫn muốn đi mà...

Lục Duệ Minh không thể chịu đựng mình bị xem như tên ngốc đùa giỡn như vậy, tên hỗn đản này vậy mà còn nói như đúng rồi cho rằng hắn lừa cậu đối với cậu là một tin tốt.

Trên đời này sao lại có người vô lại vô sỉ ngàn cấp như vậy? Cậu Lục Duệ Minh có phúc có phần gì mà lại cùng tên này có liên hệ thâm sâu vậy cơ chứ? Hắn như keo dán chó dính chặt cậu, có ngàn kéo vạn kéo cũng kéo không ra!!!!

"Hơn nữa, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao? Mấy tiếng trước em còn tràn ngập nhiệt tình với tôi. Ngẫm lại nha, chỉ cần tôi ở bên cạnh em, mỗi ngày tôi đều sẽ là một tính nô tẫn trách mỗi ngày đem em uy no thật tốt...." Tiếu Thuẫn đầy miệng ô ngôn uế ngữ mà nói một đống lời Lục Duệ Minh nghe không nổi, cũng hoàn toàn chọc giận Lục Duệ Minh đang trong cơn giận dữ. Bàn tay tát lên mặt hắn một cái.

"Em đánh tôi..." Tiếu Thuẫn bị đánh đến choáng váng, trừng lớn con mắt nhìn Lục Duệ Minh. Hắn dám cùng tổ mẫu đã qua đời thề, dù trước kia thiếu tướng của hắn làm ra rất nhiều hành vi kì quái lại quá đáng.

Lục Duệ Minh cầm tù hắn, chiến tranh lạnh với hắn, dùng điện giật trừng phạt hắn, nhưng chưa bao giờ động tay động chân sử dụng bất cứ hình thức vũ lực nào với hắn-- Lục thiếu tướng có tự tôn riêng của cậu, cậu nói đánh Tiếu Thuẫn là làm dơ tay cậu.

Tiếu Thuẫn còn chưa kịp phản ứng lại việc Lục thiếu tướng đánh hắn không dơ tay nữa, quyền thứ hai của Lục Duệ Minh đã hung hăng đánh tới, mặt bên phải của hắn cũng vừa xứng với cái tát bên trái.

"Quá tuyệt vời! Em đánh tôi! Em tự mình đánh tôi!" Trời mới biết hắn nằm mơ cũng muốn đem Lục Duệ Minh kéo xuống thần đàn, để cậu hung hăng mà dùng tay đánh hắn một trận a! Này thể hiện điều gì, thể hiện quan hệ bọn họ lại gần thêm một bước rồi không phải sao? Trên mặt Tiếu Thuẫn hiện ra một mạt tươi cười sung sướиɠ.

Bắt lấy tay Lục Duệ Minh chạm vào gương mặt mình:" Đúng, đúng, chính là như vậy, em yêu, hung hăng đánh, em nếu nguôi giận, dù đem tôi đánh đến trọng thương tôi cũng không hé răng rên một câu!"

Cái tên biếи ŧɦái này sao lại thích bị đánh như vậy? Vậy thành toàn cho hắn là được.

Ánh mắt Lục Duệ Minh tối lại, nắm tay cùng hai chân cũng bắt đầu hướng Tiếu Thuẫn tấn công, cậu tự nhận tự học qua rất nhiều kĩ xảo đáng giáp lá cà, cậu biết rõ đánh chỗ nào sẽ làm đối phương đau đớn nhất. Vậy mà không biết tại sao, mỗi lần sắp đánh tới nơi yếu hại của Tiếu Thuẫn, nắm tay của cậu lại mềm đi, lực đạo hướng bên cạnh chếch đi một tí.

Hơn nữa sự thật chứng minh, đánh một người không có tâm phản kháng, sẽ làm hung thủ chính trực càng ngày càng không nỡ đánh. Chờ cậu đạp Tiếu Thuẫn trên mặt đất, thể năng bản thân cũng tiêu hao hết sạch.

Vẻ mặt tươi cười của gia khoả kia căn bản không giống bị đánh. Lục Duệ Minh tức giận tột cùng một chân đem hắn đá đi, rống giận hét:" Anh đủ chưa???"

"Oan uổng quá, tôi bị đánh a, tôi còn không hỏi em đã đủ chưa. Bảo bối, em đánh đủ chưa, còn chưa đánh đủ, có muốn tôi cởϊ qυầи áo ra cho em đánh không?"

Tuy rằng trên mặt xanh tím thân thể cũng ăn không ít nắm đấm, chính là trái tim Tiếu Thuẫn lại như kẹo bông gòn mềm mại ngọt ngào. Lục Duệ Minh thủ hạ lưu tình người ngoài nghành không biết, nhưng hắn thành thạo cách đấu này lại hiểu rõ ràng.

Nam nhân này luyến tiếc hắn, đau lòng hắn, cái phát hiện này làm hắn thật muốn hét lên với trời xanh một tiếng thật đã.

Trận đánh này, đánh đến con mẹ nó thật đáng giá!

"....." Cảm giác vô lực bao quanh Lục Duệ Minh, từ ý nghĩa nào đó mà nói tuy rằng Lục Duệ Minh là hung thủ đánh người lại rõ thua cuộc từ đầu tới cuối. Cậu hận Tiếu Thuẫn nhưng lại hận không nổi, cậu muốn đuổi Tiếu Thuẫn đi, nhưng cuối cùng lại vì hắn không lựa chọn rời đi mà thở phào nhẹ nhõm.

Trận bạo lực vừa rồi chẳng qua là cho hả giận, biết pháp phạm pháp là hành vi Lục thiếu tướng không thể tiếp thu nhất. Chuyện này thật quá không nên mà.

Thiếu tướng xấu hổ đỡ đỡ đầu:" Tôi đủ rồi, anh đi đi"

" Vẫn còn đuổi tôi đi ư? Đừng vậy được không? Tôi ăn không nhiều lắm, lại hàng to xài tốt, còn có thể bảo hộ em. Để tôi lưu lại bên người em được không? Ân?"

"Tùy anh" Hiện tại đuổi hắn đi đã không có ý nghĩa, quan trọng hơn là, Lục Duệ Minh không tin Tiếu Thuẫn là người cậu có đuổi đi được. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu, người luôn thoả hiệp nhượng bộ vẫn luôn là chính mình? Không phải sao?"

" Thật tốt quá, em yêu, tôi yêu em!" Tiếu Thuẫn cao hứng tới mức lập tức bò dậy muốn ôm lấy Lục Duệ Minh.

"Lại đυ.ng vào tôi một chút, tôi liền ngay lập tức thay đổi chủ ý"

Tay giơ giữa không trung, hậm hực thu hồi lại, được rồi, chuyện chinh phục thiếu tướng nào phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được? Giống như truyện ngụ ngôn của người phương Đông địa cầu cũ. Lão ông họ Ngu muốn dời núi cũng phải đời con đời cháu cùng nhau dời, hòn đá cứng Lục Duệ Minh này tốt xấu cũng phải chờ cậu sinh cho mình vài tên nhóc, sau, mới hoàn toàn mềm đi?

Sinh hoạt Lục Duệ Minh cùng Tiếu Thuẫn, sau khi Kennard đi rồi, hình thành sự cân bằng nào đó. Cũng không biết là Lục Duệ Minh buông bỏ việc phản kháng mình hay là Tiếu Thuẫn không đáng ghét như lúc đầu nữa, dù sao ban ngày hai người duy trì quan hệ bảo tiêu và cố chủ, ban đêm lúc Lục Duệ Minh có yêu cầu hai người duy trì quan hệ người yêu cầu và người cung cấp. Mọi thứ nhìn chung khá tốt, ít nhất Tiếu Thuẫn tỏ vẻ vừa lòng với tình trạng này.

"Thân ái, bác sĩ Jonhson đã gọi vài lần, hi vọng em có thể tiến hành khám định kì thai sản, đừng kéo dài nữa được không, vì an toàn con của chúng ta? Ân?"

Mặc một thân tây trang màu đen, đem dáng người bao bọc đến hoàn mỹ gợi cảm Tiếu Thuẫn đến thư phòng Lục Duệ Minh.

" Hủy bỏ" Đứa con trong bụng cậu không có biện pháp phá bỏ, nhưng không có nghĩa cậu đã chấp nhận sự tồn tại của nó.

Đôi mắt không rời khỏi đống công văn, Lục Duệ Minh cũng không ngẩng đầu mà đáp lại một câu.

"Nhất định phải vô tình vậy sao? Bác sĩ Jonhson cũng là có ý tốt!" Tiếu Thuẫn đi tới phía sau cậu, nghĩ làm sao vừa đe doạ vừa dụ dỗ Lục Duệ Minh đi khám thai.

"Nhân lúc kì nghỉ em còn chưa kết thúc, theo tôi được biết, tháng sau em sẽ bắt đầu lần nữa nhận nhiệm vụ của quân bộ giao phó đi? Hài tử ngoan ngoãn ngốc trong bụng em, dù em đi chấp hành nhiệm vụ không phải càng tốt hơn à? Hơn nữa, bụng em rất có thể sẽ phồng lên, có lẽ Jonhson sẽ có biện pháp giúp em che giấu..."

Cách nói của hắn rốt cục cũng làm Lục Duệ Minh dời đi lực chú ý. Dù chưa từng nói qua nhưng vật nhỏ kết tinh trong bụng vẫn luôn là tảng đá lớn đè nặng trong tâm cậu.

Đêm khuya nằm mộng cậu thậm chí còn mơ thấy bộ dáng kì quái lớn bụng của chính mình. Không đi Jonhson bên kia khám thai, phần nào đó cũng là sự trốn tránh của Lục Duệ Minh đối với chuyện mang thai đứa con Tiếu Thuẫn.

Nhưng đúng như lời Tiếu Thuẫn nói, tháng sau cậu sẽ phải tiếp nhận nhiệm vụ quân bộ, Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi cậu thăng chức, cậu còn không biết nội dung nhiệm vụ kia, nếu nhiệm vụ yêu cầu cậu đi tinh cầu khác ngốc một thời gian dài, vậy thân thể cậu....

" Kì thật tôi muốn nói, tôi hi vọng em tiếp tục nghỉ phép, ít nhất là đem hài tử sinh ra. Em không muốn nói cho tất cả mọi người em sinh con cho tôi, tôi có thể chăm sóc bé. Nhưng để em ngốc trong nhà dưỡng thai, em nhất định không muốn đi?

Tiếu Thuẫn còn lải nhải mà nói một ít chuyện hắn nghĩ ra, thậm chí bao gồm chuyện hắn tính đặt tên gì cho đứa bé, Lục Duệ Minh đột nhiên lên tiếng đánh gãy hắn:" Hẹn thời gian với Jonhson đi!"

"Em chịu đi? Thật tốt quá! Tôi liền đi hẹn thời gian với hắn!" Hai mắt Tiếu Thuẫn sáng rực lên. Hắn gần đây thu hoạch quá nhiều, kéo gần quan hệ với thiếu tướng không nói, Lục Duệ Minh thậm chí còn nguyện ý vì con bọn họ đi gặp bác sĩ.

Đây là tiến bộ vượt bậc cỡ nào a, Tiếu Thuẫn cười tới không thấy mặt trời, tung tăng mà chạy ra khỏi thư phòng liên lạc với Jonhson.

Lục Duệ Minh nhìn bóng dáng của hắn, gần như không thể nghe thấy mà thở dài một hơi, đứa bé....Ngay cả cậu cũng không biết cậu cùng đứa bé vận mệnh sẽ ra sao? Khả năng sẽ bị mấy nhà khoa học chộp tới làm thực nghiệm nghiên cứu cơ thể đi.

Nghĩ đến sự tồn tại của đứa bé, Lục Duệ Minh có chút không tập trung làm việc được. Đột nhiên máy truyền tin truyền đến âm tần yêu cầu chấp nhận, nghe thanh âm này, hẳn là phụ thân cậu.

🐾Chương 20🐾