Chương 17 ( H nhẹ )

Mèo🐾: Ahihi, lại ăn thịt nữa ời~

🐾Chương 17🐾

Nếu như vậy mình còn khách khí cái gì nữa?!???

Lôi kéo tóc ngắn của Lục Duệ Minh, nghe yết hầu cậu dật ra một tiếng rêи ɾỉ, Tiếu Thuẫn cười lạnh một tiếng, một cái tay khác thậm chí lười cởϊ qυầи cậu, mà không biết từ nơi nào sờ tới một con dao quân đội.

Đem mặt sau quần quân trang Lục Duệ Minh cắt vỡ một miếng, đến tận qυầи ɭóŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ nhuộm ướt đến dầm dề, tư thế hiện giờ và tiểu huyệt đã phát da^ʍ đến trình độ đáng sợ chỉ cần Tiếu Thuẫn muốn, hắn có thể lấy căn dươиɠ ѵậŧ đã vì hormone Lục Duệ Minh bừng bừng phấn chấn trào dâng kia.

Một cái đĩnh thân, là có thể thông qua cái lỗ nhỏ bị hắn xé rách tiến vào huyệt động mê người. Chỗ đó đang từng giọt chảy xuôi dâʍ ŧᏂủy̠ vì động tình mà không khống chế tiết ra, tiểu huyệt mềm mại, ấm áp so với bất luận thân thể ai càng có lực hấp dẫn với cậu, ở tràng đạo khít chặt gần cuối, còn thai dựng kết tinh tình yêu của bọn họ.

Kết tinh tình yêu, cách nói đẹp đẽ biết bao, Tiếu Thuẫn vì cách nghĩ đó mà thân thể càng nóng bức. Trái tim hắn bang bang đập mạnh, hai tay gắt gao giữ chặt Lục Duệ Minh không cho cậu di động.

Từ mặt bên liếʍ gương mặt tuấn lãng của Lục Duệ Minh, cảm nhận được cậu thống khổ lại không có cách nào ngăn cản bản thân run rẩy, dươиɠ ѵậŧ cũng không tự giác mà run lên, cực kì cấp thiết muốn tiến vào nơi mất hồn nhất trong thân thể thiếu tướng thân ái.

"Tiếu Thuẫn, tôi hận anh" Cửa sổ sát đất hiện lên hình ảnh quá mức khó coi, sớm đem Lục Duệ Minh phá tan thành mảnh nhỏ, lòng tự trọng một lần nữa bị đả kích trầm trọng, cắn chặt răng.

Cậu phun ra câu nói đó làm tâm Tiếu Thuẫn sau lưng phát lạnh, ánh mắt ảm đạm, đĩnh thân một cái, liền đem đồ vật đã chuẩn bị tốt đâm vào huyệt khẩu ướŧ áŧ mềm mại.

"Dù sao mặc kệ là yêu tôi hay hận tôi, em đều vẫn sẽ bị tôi thao. Nói hận tôi cảm giác càng thoải mái đi? Lần cuối cùng, hưởng thụ thật tốt đi Lục thiếu tướng"

Một bàn tay to đỡ lấy phần hông cậu, một tay khác chen vào thân thể lửa nóng của Lục Duệ Minh đang áp vào cửa kính, không chút lưu tình mà nhéo đầṳ ѵú hồng hồng nhỏ nhỏ của cậu:"Tôi thao em, người bên ngoài không nhìn thấy, nhưng núʍ ѵú bị ngón tay nam nhân chơi, nếu có người có tâm nhìn về phía này có khả năng sẽ chấn động đi"

"Hỗn đản, anh....ngô...." Lục Duệ Minh tưởng tượng đến tình huống theo lời Tiếu Thuẫn nói liền không rét mà run, biệt thự này là nơi ở tư nhân của cậu, cũng không có trang bị phòng tránh máy theo dõi rình trộm từ hướng cửa sổ, tuy rằng phạm vi mấy dặm xung quanh không có căn nhà nào khác nhưng khó bảo đảm không có người đi ngang qua, hoặc là dùng thiết bị theo dõi rình xem.

Thân thể thiếu tướng bị một bảo tiêu da^ʍ lộng, cậu sẽ thân bại danh liệt, cuối cùng không có cách nào làm người.

Nhưng tình huống cậu hiện tại muốn mắng người cũng không được, huyệt khẩu cơ khát đã bị dươиɠ ѵậŧ Tiếu Thuẫn đâm vào, bên trong như cái miệng nhỏ tham ăn không ngừng mấp máy đem dươиɠ ѵậŧ Tiếu Thuẫn hướng bên trong dẫn đường. Tiến vào nơi sâu tận bên trong mới có thể đánh dấu cậu làm cậu cao trào trong kì phát tình.

Sức lực toàn bộ thân thể tích tụ nỗ lực dụ hoặc Tiếu Thuẫn thượng hậu huyệt. Tay không chút sức lực, chân cũng vậy, nhũ viên trước ngực lại càng không. Chỉ có thể mặc hắn muốn vuốt ve chơi đùa thế nào tùy ý, mạo hiểm nguy cơ bị người khác phát hiện.

"Này có sao đâu, dù là thiếu tướng cũng có nhu cầu thân thể. Em không biết một số nhân sĩ thượng lưu của Liên Bang các em chơi còn tà ác hơn nhiều à? Hơn nữa, tiểu huyệt em nhìn qua rất hưởng thụ cảm giác tùy thời đều có khả năng bị người khác nhìn thấy nha, dùng sức muốn tôi đâm vào như vậy, ân, có phải hay không?"

Dươиɠ ѵậŧ đúng lúc mà hướng bên trong đè ép càng nhiều càng sâu.

Đầu chóp thô lệ hình thoi hướng thành ruột ma sát làm người không chịu nổi, cảm giác được một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong nộn huyệt bị thao lộng không ngừng tràn ra, động tác trên tay Tiếu Thuẫn cũng hung mãnh lên.

Đầṳ ѵú đỏ thắm đáng thương bị hung hăng lôi kéo:"Thân thể tao như vậy, tôi đi rồi, em làm sao bây giờ? Ai tới thao em? Em có phải đã tìm được tên gian phu nào? Nói!!!"

"Cút, không cần anh lo." Nếu thân thể Lục Duệ Minh kiên định như ý chí cậu, vậy thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều. Đáng tiếc lúc cậu tiếp tục cắn răng cự tuyệt trả lời vấn đề của Đáng Thuẫn, đầṳ ѵú bị kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ làm cả người cậu run rẩy, sâu trong tiểu huyệt tê ngứa không ngừng kêu gọi dươиɠ ѵậŧ Tiếu Thuẫn, ham muốn khát vọng đến một mức độ càng đáng sợ hơn.

Trong miệng lời nói vô tình như vậy, mông lại hướng Tiếu Thuẫn sau lưng dựa, quần quân trang dán lên quần Tiếu Thuẫn, cái mông rắn chắc cảm giác được xúc cảm thô ráp ma sát càng cong lên, cách vài tầng vải, tiểu huyệt căn bản ăn không đủ căn dươиɠ ѵậŧ thô to bản thân tâm tâm niệm niệm.

"Không cần tôi lo vậy cái mông vặn vẹo cái gì? Ngại mặc quần thủng đáy bị người ta thao chưa đủ thoải mái à? Thật hiếm thấy, tiểu hài tử mặc quần thủng đáy để tiện đi tiểu, Lục thiếu tướng mặc quần thủng đáy để tiện bị thao."

Thiếu tướng mặc quần thủng đáy làm người ta tràn ngập ảo tưởng da^ʍ dãng, Tiếu Thuẫn giơ một bàn tay hướng lỗ nhỏ vị hắn vạch ra chọc vào, ái muội mà tình sắc nhéo nhéo mông Lục Duệ Minh:"Chậc chậc, còn tiểu nữa, Lục thiếu tướng đây là bị nướ© ŧıểυ làm ướt đầy mông đi? Chính em ngửi xem xem!"

"Cút, không phải! Ngô..." Tay Tiếu Thuẫn ở kẽ mông cậu chà sát một chút, bắt chóp mũi cậu ngửi thử, trời ạ, hương vị này... Loại hương vị này quá tra tấn với Lục Duệ Minh. Không chỉ có hương vị dịch thể của mình còn có dịch tuyến tiền liệt tiết ra khi tiểu huyệt bị cắm lộng của Lục Duệ Minh, không có đồ vật nào so với hormone này càng kí©h thí©ɧ người.

Lục Duệ Minh ngửi thấy, trái tim cũng bắt đầu ngứa ngáy, trong đầu một mảnh hỗn độn, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn đến ngón tay dính đầy hương vị hai người của Tiếu Thuẫn, mũi hô hấp ngửi tới cũng là hương vị của hai người.

Lục Duệ Minh không có cách nào tự hỏi, cậu nhẹ nhàng nức nở một tiếng như là kêu rên vì tôn nghiêm không tìm lại được, rồi mới vươn đầu lưỡi, đem ngón tay Tiếu Thuẫn liếʍ vào trong miệng.

"Emm........" Hành vi trước đó của Tiếu Thuẫn chỉ là vì Lục Duệ Minh quá mức khẩu thị tâm phi mà kí©h thí©ɧ tâm tư lăng nhục cậu của hắn, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không nghĩ Lục Duệ Minh vậy mà chủ động đi liếʍ láp ngón tay.

Hoàn toàn không giống lúc nãy hắn cưỡng bách bắt tay vói vào miệng Lục Duệ Minh giảo hợp, thiếu tướng đại nhân dùng đầu lưỡi cậu giống như liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của mình, lại giống như hiến tế, ôn nhu, tinh tế cùng cơ khát vạn phần liếʍ ngón tay hắn.

Trên tay ý vị nhè nhẹ ngứa ngứa lại ấm áp, bị nước miếng Lục Duệ Minh lây dính tới láng bóng, Tiếu Thuẫn ngay cả việc tiếp tục thao cậu cũng quên, hạ thể yên lặng, hưởng thụ đãi ngộ kiều diễm chưa bao giờ có qua.

Tay dính đầy dịch thể chậm rãi bị đầu lưỡi Lục Duệ Minh liếʍ sạch sẽ, chỉ còn lại nước miếng thuộc về chính Lục Duệ Minh cậu, Lục Duệ Minh mặt đỏ dần dần bớt một chút, chờ hormone chóp mũi không còn nồng đậm như vậy nữa, thần trí cậu cũng chậm rãi khôi phục.

"Trời ạ, tôi đang làm cái gì...Cút, anh cút ngay!!"

Kí ức dời non lấp biển kéo đến, cậu hoàn toàn không tin những gì mình đã làm, khϊếp sợ thật lớn làm cậu đột nhiên sinh ra sức lực, dùng sức tránh thoát Tiếu Thuẫn, Tiếu Thuẫn vẫn ngập trong kɧoáı ©ảʍ kia dạo chơi, nhất thời không để ý, vậy nên bị cậu đẩy ra, lúc phản ứng lại hắn như sói đói vồ lấy dê con, đem Lục Duệ Minh hung hăng đè trên thảm lông mềm mại.

"Em còn muốn chạy trốn! Chính em đã làm gì em còn không biết sao? Em liếʍ ngón tay của tôi, em muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, trừ bỏ phía dưới há miệng, phía trên cũng há to miệng phát tao muốn ăn. Đã như vậy em còn trốn cái gì? Tôi cũng không nói không cho em"

Tiếu Thuẫn biết Lục Duệ Minh là nhất thời phản ứng kí©h thí©ɧ nên mới có sức mạnh vậy, lúc này bị mình đè dưới thân, nơi nào còn sức động, cúi người. Đỡ lấy đầu Lục Duệ Minh:"Ăn, em không phải thích sao, để em ăn đủ!!!"

"Không, tôi sẽ không muốn" Nhất định phải chống cự, vừa rồi cậu đã chủ động làm hành động hạ lưu như vậy, hiện tại còn muốn vì nam nhân này khẩu giao liếʍ dươиɠ ѵậŧ? Nếu hiện tại có thể chết Lục Duệ Minh sẽ không chút do dự lựa chọn buông bỏ sinh mệnh.

"Mau liếʍ, lần cuối cùng, sau này muốn liếʍ cũng liếʍ không được đâu!" Tiếu Thuẫn dùng dươиɠ ѵậŧ lây dính dâʍ ŧᏂủy̠ hai người hướng môi mỏng đỏ thắm như tô son của Lục Duệ Minh ma sát qua lại, mắt thấy Lục thiếu tướng bị mùi hormone nồng đậm của hắn huân đến choáng váng. Bàn tay kéo mở khớp hàm, đem cực đại dươиɠ ѵậŧ nhét vào miệng ấm áp của thiếu tướng.

"Ngô...." Lục Duệ Minh thề, trong nháy mắt cậu thật sự muốn cắn đứt dươиɠ ѵậŧ Tiếu Thuẫn, nhưng hormone thuộc về Alpha lần nữa làm lí trí đã suy sụp của cậu giáng một đòn lớn.

Từ kháng cự đến thuận theo, từ ghét bỏ đến hưởng thụ, thân thể vô cùng hoan nghênh căn đồ vật này, trừ bỏ để dươиɠ ѵậŧ Tiếu Thuẫn tùy ý thọc ra rút vào miệng cậu Lục Duệ Minh đã không còn biện pháp nào khác.

🐾Hết chương 17🐾