Chương 1: Tôi có một con ngựa tre

*:Ngựa tre có nghĩa là: đồ chơi trẻ em, thường là một chiếc cột có mô hình đầu ngựa ở một đầu và một bánh xe ở đầu kia, trên đó trẻ đứng, giả vờ đang cưỡi ngựa. Vì con ngựa tre là một công cụ chơi trong thời thơ ấu, cũng có người nhớ lại cuộc sống thời thơ ấu và sử dụng con ngựa tre khi trưởng thành (thông tin lấy từ Baidu)

“Cụng ly cho tình bạn của chúng ta!”

Bước vào cuối tháng 7, các nam sinh và nữ sinh lớp B của trường trung học số 1 thành phố S nghênh đón bữa tiệc tốt nghiệp của họ. Thời gian này mọi người đều rất tỉ mỉ tinh tế, cũng không có ai vắng mặt, vì muốn vui vẻ nên mọi người trực tiếp ở lại KTV tới nửa đêm.

“Oa rượu này thích thật đấy, không được không được, tôi phải đi vệ sinh thôi các huynh đệ” Tửu lượng của Giang Trì cũng được, nhưng cậu không chịu nổi việc nốc một tràng rượu với các anh em trên bàn cơm lúc nãy, lại còn bị phạt không ít lúc chơi sự thật hay thử thách ở KTV, nghe tiếng hát quỷ khóc sói gào của K, đầu như muốn nổ tung.

“Cậu đi một mình có sao không? Để tớ đi với cậu” Ôn Húc vươn tay đỡ bạn nhỏ nhà mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của đối phương rất cao.

“Haiz, tớ không say, chỉ hơi đau đầu chút thôi, ok mà, tôi ra ngoài hít thở tí rồi về.” Giang Trì nói xong thì mở cửa ra ngoài.

Ôn Húc lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, 9 giờ 48 phút, nếu 10 phút nữa không thấy người quay lại thì đi tìm.

Đúng lúc này, một bàn tay vươn ra chọc vào cánh tay Ôn Húc. Ôn Húc quay đầu nhìn sang, lớp phó cười tủm tỉm nhìn anh, ra hiệu kiểm tra điện thoại.

?

Ôn Húc cúi đầu xem tin, trên màn hình hiện lên một thông báo *chim cánh cụt, là lớp phó gửi.

*Chim cánh cụt: QQ, ứng dụng để chat, chơi game trực tuyến,… của Trung Quốc

[Ninh Ngưng nói có việc tìm cậu, cô ấy đang đợi cậu ở góc hành lang bên ngoài]

Ôn Húc do dự ngẩng đầu nhìn lớp phó, làm khẩu hình miệng, tìm tôi?

Lớp phó gật gật đầu.

Ôn Húc nhìn lớp phó tươi cười hiền từ như mẹ già, trong lòng cũng hiểu ít nhiều, đây chắc là tỏ tình. Ôn Húc vừa nghĩ cách từ chối, vừa chậm rãi đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi đi qua góc hành lang thì thấy một nữ sinh đang đứng đó, cúi đầu nhìn điện thoại, trong chốc lát ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía này.

“Ôn Húc cậu tới rồi!” Ninh Ngưng là một cô gái ngọt ngào, giọng nói rất dễ nghe, gương mặt xinh xắn thành tích cũng không tệ, đáng tiếc là theo đuổi nhầm người.

“Ừ, lớp phó nói cậu tìm tôi có việc.”

“Đúng, à, ừm…” Ninh Ngưng căng thẳng siết chặt góc áo, “ Mọi người đều đã tốt nghiệp, tớ không muốn hối hận, Ôn Húc, tớ thích cậu lâu rồi, cậu chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của tớ.”

Quả nhiên.

Ôn Húc có chút đau đầu, đối mặt với ánh mắt mong chờ nóng rực như vậy, từ chối lạnh lùng vẫn là quá tàn nhẫn.

“Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu”

Nghe được lời từ chối, tim Ninh Ngưng từ từ chùng xuống, “ Quả thật tớ không có cơ hội, thật đáng tiếc, đối phương có phải đẹp hơn tớ ưu tú hơn tớ không? để tớ thua cam tâm một chút.”

Ôn Húc không ngờ đối phương khôi phục nhanh như vậy, thật sự là một cô gái mạnh mẽ, về phần thua hay không, anh không nhịn được cười nhẹ một tiếng, “ Này thì không đâu, cậu ấy với cậu không cùng phong cách, cậu rất tốt, sẽ tìm được một người bạn trai cưng chiều cậu.”

Từ nụ cười của Ôn Húc Ninh Ngưng có để nhìn ra được anh nhất định rất thích người đó, hoàn toàn thất bại rồi, người con trai này cười rộ lên quá cuốn hút, đáng tiếc mấy người đẹp trai đều có chủ.

“ aiz, hôm nay không thành công rồi, xem ra tớ chỉ có thể đến trường đại học để tìm lại ‘mùa xuân thứ hai’ của mình thôi. Tạm biệt Ôn Húc đẹp trai, khi nào kết hôn thì gọi cho tớ, tớ sẽ tranh thủ mang bạn bè đi hỗ trợ.”

Ninh Ngưng không phải loại con gái không buông bỏ được, cô ấy mạnh mẽ hơn vẻ ngoài, vì vậy nói xong thì thong dong rời đi.

Nhìn thấy Ninh Ngưng sải bước đi về phía phòng riêng, Ôn Húc mới yên tâm đi tới nhà vệ sinh nam, mới đi được mấy bước thì bị một bàn tay ướŧ áŧ kéo sang một bên. Ôn Húc phản xạ có điều kiện định tấn công, sau khi thấy rõ mặt đối phương thì kìm lại.

“Được nha người anh em, chậc chậc chậc, Ninh Ngưng tỏ tình cũng từ chối, may mà chúng ta đã tốt nghiệp rồi, nếu để cho những người lớp khác đang theo đuổi cô ấy biết thì họ sẽ lột da cậu.” Biểu tình nhỏ kia của Giang Trì chỉ kém viết hai chữ bát quái lên hai bên mặt.

“Người rất tốt, nhưng không phải kiểu tớ thích.” Ôn Húc bình tĩnh giải thích, rồi nhẹ nhàng thả lỏng thân thể để người dán sát vách tường hơn. Dù sao Giang Trì thần kinh thô sẽ không chú ý, nhưng Ôn Húc biết rõ tư thế của hai người bây giờ dưới góc nhìn của người khác thường được gọi là *kabedon

*: là kiểu chống tay ép người vào tường

“Này, Ôn Húc, nếu cậu đã từ chối em gái, vậy có thể đáp ứng với tớ chuyện này không?”

Ôn Húc chậm rãi đặt ra một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.

“Anh em tốt đi cùng nhau, ai thoát độc thân trước là con chó, nếu cậu yêu sớm, tớ không thể giúp cậu lừa dì.”

“…”

Trong lòng Ôn Húc không nhịn được tự mắng chính mình ngu xuẩn, anh không thể ôm kỳ vọng với Giang Trì, đối mặt với tên thần kinh thô này, anh lại ngây thơ cho rằng đối phương phát hiện tâm tư của mình.

“Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, không tồn tại yêu sớm.”

Giang Trì lập tức không phục, cùng là cẩu độc thân sao lại phải tự thương tổn nhau!

“ Là anh em thì cùng nhau thoát ế, tự mình tìm hiểu trước rồi mới theo đuổi.”

Ôn Húc tức khắc liền bị nghẹn, anh có nên mừng vì Giang Trì còn chưa tìm được không, “Lỡ chúng ta thích cùng người thì sao?”

Phản ứng của Giang Trì còn lớn hơn Ôn Húc, trợn to đôi mắt, “Không phải chứ người anh em, nhãn quang của cậu còn có thể cùng tần với tớ sao?”

…..Không ngờ cậu còn rất tự hiểu lấy mình.

“Được rồi, hứa với cậu.” Ôn Húc có khi rất ghét tính tình này của mình, Giang Trì có thể từ sóng nhỏ thành sóng lớn, một nửa là mẹ Giang nuông chiều, nửa còn lại là lỗi của Ôn Húc.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Ôn Húc, Giang Trì cười ngây ngô nói: “ Thú vị thật, cái đó, người anh em à, tớ còn có chuyện muốn nhờ cậu.”

Ôn Húc lại đặt dấu chấm hỏi.

“Tớ cảm thấy tôi sắp rơi đài rồi, nhớ đưa tôi về nhà nha.” Giang Trì nói xong liền đảo mắt ngã về phía Ôn Húc.

…Không ngờ cậu còn tự hiểu lấy mình như vậy.

Ôn Húc thở dài, vươn tay đỡ Giang Trì lại ngay ngắn, tay kia cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Một lúc sau, một chàng trai đeo kính lon ton chạy đến kêu lên: “ Trì ca say thật à?”

“Ừm, Thần tử giúp một chút, tôi vừa gọi xe rồi.” Một người đúng thật là không khiêng được con ma men nằm ngay đơ, Tiết Thần hỗ trợ một đường đưa Giang Trì xuống dưới lầu, sau khi tài xế taxi đến mới một tay nâng người vào trong xe.

“ Cảm ơn, tuy rằng tôi đã nói trong nhóm rồi, nhưng có thể một số người không thấy, nếu mọi người hỏi thì giúp tôi nói tiếng xin lối.”

“haiz, chuyện nhỏ, tôi lên đây, tạm biệt Húc ca.”

“Tạm biệt.” Ôn Húc nhìn theo Tiết Thần trở lại quán, sau đó tự mình lên xe, “ Bác tài, chúng ta đi khu Cẩm Viên 1.”

“Tiểu tử, đây là bạn học của cậu à?”

Bác tài xế cũng không vội vã lái xe, “Mùi hương trên người rất nồng, có muốn đi bệnh viện không?”

Ôn Húc hơi sửng sốt, Giang Trì đúng thật uống không ít rượu, về sau anh có ngăn lại, chắc không có vấn đề gì lớn đi?

“Tiệc tốt nghiệp nên cậu ấy uống nhiều rượu, cháu đưa cậu ấy về cho tỉnh rượu rồi ngủ một giấc là được.”

Bác tài quay đầu lại nhìn hai người trẻ tuổi ghế sau, chuyện của người trẻ tuổi ông vẫn không nên quan tâm.

KTV cách nhà bọn họ không xa, buổi tối cũng không bị tắc đường, chưa đầy hai mươi phút xe đã vững vàng dừng lại dưới nhà Giang Trì.

“Tiền đã chuyển qua rồi, tạm biệt bác tài.” Ôn Húc bước vào tòa nhà với Giang Trì trên lưng, ấn mở thang máy, thang máy lên thẳng một đường rồi dừng lại ở tầng 8.

“Giang Trì, Giang Trì? Tỉnh tỉnh, về đến nhà rồi.” Ôn Húc nghiêng đầu kêu hai lần, Giang Trì tựa đầu trên vai Ôn Húc ngủ say, không động đậy.

Thật là thua với cậu. Ôn Húc nhìn sườn mặt của Giang Trì đang ngủ say, lộ ra mỉm cười cưng chiều, cõng người đi tới cửa nhà.

Dingdong

Chuông cửa vang lên hai tiếng, bên trong truyền ra tiếng bước chân, một lúc sau cửa được mở ra, là mẹ Giang.

“Dì, Giang Trì uống rượu nên con đưa cậu ấy về, thật xin lỗi, hôm nay cậu ấy khá vui vẻ nên con nhất thời không để ý.”

Nhìn thấy tư thế này, mẹ Giang nhanh chóng đưa tay ra đỡ người vào giúp Ôn Húc, đứa con trai ngốc nghếch nhà mình a, không thể bớt lo được.

Hai người đỡ Giang Trì vào phòng cho ổn thỏa, con ma men này vừa dán vào giường đã ngủ thϊếp đi, mẹ Giang không nhịn được ném qua ánh mắt ghét bỏ.

“Dì nói sao lại về sớm như vậy, con vất vả rồi Tiểu Húc, cho tới nay tiểu tử này đều là con giúp đỡ ít nhiều, con cũng uống rượu nhỉ, hay con ở lại uống canh giải rượu rồi về?”

Ôn Húc lắc đầu, “Không cần đâu dì, con uống không nhiều lắm, dì cứ chăm sóc Giang Trì đi, thời gian cũng không còn sớm, con về đây.”

“Vậy được, Tiểu Húc con lại đây mang trái cây này về, hôm nay dì mới mua, quả còn tươi, ngày mai thằng nhóc kia tỉnh lại, dì kêu nó tìm con cảm ơn.”

Mẹ Giang xách mấy quả táo mới mua trên bàn nhét vào trong ngực Ôn Húc, tiễn người ra về mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn một chút rồi lo cho nhãi ranh uống say.

Nhưng mà Ôn Húc không biết, chờ anh ngày hôm sau là tin tức long trời lở đất.

Tác giả có lời muốn nói: Hố mới tới!

- ----------------------

Editor: Thông cảm cho cách dùng từ lủng củng non nớt của t, t hiểu sao dịch v nên có lẽ sẽ không được hoa mỹ trôi chảy, nói thẳng ra là cứng ngắc, t sẽ beta lại sau khi đăng hoàn truyện. T-T

Cảm ơn mọi người đã đọc!