Chương 11: Thi bóng rổ

Thời gian tự học ban ngày được dùng để luyện bóng, Văn Diên chỉ có thể sau khi về nhà dành nhiều thời gian hơn để ôn bài.

Nghĩ đến việc cơ thể của Chử Y Hàm bị dị ứng không thoải mái, vì thế cô giảm bớt tần suất hỏi bài lại.

Nhưng mà trước khi thức tỉnh không học hành nghiêm túc, sau khi thức tỉnh cũng không thể tự lực tự cường, nếu chỉ dựa vào năng lực bản thân, thì có chút khó khăn.

Văn Diên trong lòng lo lắng, vì thế cô đổi cách giải tỏa, thay vì tiêu cực đối mặt với việc luyện bóng, cô lợi dụng việc đó để thư giãn, buông lỏng tinh thần căng thẳng của mình.

La Vi Duyệt từng nói Văn Diên chơi bóng rổ như chơi bóng bay, cô giờ đây bắt đầu cảm thấy Văn Diên nghiêm túc có chút khủng bố. Giống như cô có thể lực vô hạn, hơn nữa thực lực so với thành viên đội bóng trường học Trương Lật Lật còn mạnh hơn một chút.

Bởi vì lần trước mấy đứa con trai thua không cam tâm, lần này phải ngờ đám con gái rửa sạch nổi nhục, mặc dù ghét bỏ con gái yếu kém, nhưng nữ sinh có cần đám nam sinh vẫn sẽ phối hợp luyện cùng.

Sáng thứ tư, Giang Hoài Vũ dẫn đám con trai đến sân bóng trong nhà để thi đấu với đám người Văn Diên một trận. Lần này điểm số kém nhau mười ba điểm, so với lần trước đã tốt hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi giữa trận, năm cô gái đứng cùng một chỗ, Văn Diên chỉ ra vấn đề của mỗi người. Hai ngày qua sau khi trải qua sự điều chỉnh của Văn Diên, năm người bọ họ đã ăn ý hơn rất nhiều.

La Vi Duyệt không nhịn được hỏi Văn Diên, “Sao cậu không tham gia đội bóng của trường đi?” Nói xong quay đầu nhìn sang Trương Lật Lật, “Sao mà cậu không khuyên cậu ấy tham gia vào đội bóng vậy?”

“Mình có khuyên rồi á... Mà cậu ấy có chịu đâu...” Trương Lật Lật nói tiếp, “Cậu ấy nói mùi mồ hôi quá thúi, sống chết cũng không chịu tham gia đội bóng.”

Nam sinh bên kia cười ha hả.

“Đó rõ ràng là mùi thơm của hormone.”

“Tao nghe nói con nhỏ Alpha có nước da đen thui bên 10/1 đó, tin tức tố của nó là mùi mồ hôi.”

- “Vãi cả nồi.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

Nữ sinh lớp 10/1 cười cười nói nói bước vào sân bóng. Dẫn đầu đúng là nữ sinh có làn da rất ngăm đen.

Khoảnh khắc hai bên nhìn thấy nhau, bầu không khí trong sân bóng bỗng dưng ngưng đọng lại.

Nữ sinh bên lớp 10/1 khinh thường nhếch mép, xoay người rời đi.

Mỗi ngày đều tranh giành sân bóng, hai lớp kết thù kết oán càng sâu, nhìn nhau không vừa mắt.

Thời Nhiễm phát hiện ra Văn Diên có đối tượng nhắm vào: “Cậu hình như rất có chịu với nhỏ da ngâm đó hả?”

Văn Diên lau mồ hôi, lập lờ trả lời: “Có sao?”

“Có ~” La Vi Duyệt xen vào nói, “lúc cậu nhìn nhỏ đó ánh mắt tràn đầy sát khí.”

Triệu Kỳ: “Mình nhìn thấy bắn cả tia lửa nữa.”

“......” Văn Diên liếc nhìn cặp kính trên sống mũi Triệu Kỳ, chân thành đề nghị, “Đổi mắt kính đi, không chừng không đúng độ rồi.”

Trương Lật Lật: “Ha ha ha ha.”

Thời Nhiễm khoác vai Văn Diên nhỏ giọng hỏi: “Sao mà ghét nhỏ đó dữ vậy?”

“Chắc vì nó có tin tức tố mùi mồ hôi.” Văn Diên thản nhiên nói: “Tiên nữ chúng ta chỉ thích hoa thơm cỏ lạ.”

“......”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười to, Văn Diên quay đầu nhìn, là Tề Huy và Giang Hoài Vũ mua nước trở về.

“Mày thì là tiên nữ cái gì?” Tề Huy giễu cợt nói.

Văn Diên lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

Mấy hôm nay đều như thế, Tề Huy luôn cố ý gây chuyện bới móc, Văn Diên chẳng thèm quan tâm, sau đó hai người trên sân bóng ngược đãi lẫn nhau.

“Mấy cậu chọn ban xã hội hay tự nhiên?” Giang Hoài Vũ đưa nước cho mấy bạn nữ thuận miệng hỏi, phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Văn Diên và Tề Huy.

Triệu Kỳ chọn tự nhiên, Thời Nhiễm với Trương Lật Lật chọn xã hội, La Vi Duyệt còn chưa nghĩ xong.

Thời Nhiễm nhìn về phía Văn Diên, hỏi: “Chim nhỏ, cậu chọn ban gì?”

Văn Diên: “Xã hội.”

“Mình cũng chọn xã hội nè, hy vọng sau này tụi mình vẫn được học cùng một lớp.”

Giang Hoài Vũ lấy chai nước cuối cùng trong túi đưa cho Văn Diên.

Xin đừng!

Văn Diên trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhận lấy chai nước khách khí nói cảm ơn.

Giang Hoài Vũ: “Không có gì.”

Lời còn chưa nói xong, Văn Diên thoáng thấy lối ra vào của sân bóng rổ có người, cô đưa mắt nhìn, con ngươi đen láy sáng lên, lập tức lách qua Giang Hoài Vũ chạy đến.

Giang Hoài Vũ sửng sốt, xoay người nhìn theo.

Nữ sinh mặc chiếc váy liền cổ sơ mi, dáng người mảnh mai thướt tha, cô với không khí ở sân bóng rổ không hòa hợp, cực kỳ giống như một phong cảnh tách biệt.

Văn Diên đi đến trước mặt Chử Y Hàm, quan sát cô ấy, làn da trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, mấy đốt mẫn đỏ chắc đã lặn hết rồi.

“Hết dị ứng rồi hả?”

Chử Y Hàm ừ một tiếng.

“Sao cậu lại đến đây?”

Ánh mắt Chử Y Hàm đảo qua chai nước Văn Diên cầm trong tay, “Mình đến căn tin mua nước, đi qua xem thử cậu có ở đây không, sẵn tiện đem chút đồ cho cậu.”

Văn Diên nghi ngờ nói, “Đồ gì?”

Chử Y Hàm mở túi, lấy quyển sổ từ bên trong ra đưa cho Văn Diên: “Trong này có mấy câu hỏi ví dụ khác nhau. Muốn ôn toán thì cậu làm mấy cái trong đây được rồi.”

Văn Diên nhận lấy cuốn sổ, ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô giáo nhỏ vừa về đến đã giao bài tập rồi.”

Chử Y Hàm cười nhẹ, lấy nước trong túi ra chuẩn bị uống, đột nhiên kêu lên.

“Làm sao vậy?”

“Mình mua nhầm nước uống thể thao rồi.” Chử Y Hàm mím môi, “Mình định mua nước suối, cậu đổi với mình được không?”

Vốn cũng không muốn uống nước của Giang Hoài Vũ đưa, Văn Diên đưa chai nước trong tay tới, trêu chọc nói: “Ui ui, mình tìm được rồi nè.”

Khóe môi Chử Y Hàm cong lên một chút, nhỏ giọng nói cảm ơn: "Không quấy rầy mọi người luyện bóng nữa. Mình về trước đây.”

Chử Y Hàm đi rồi, Thời Nhiễm đi đến hỏi: “Sao tiểu học thần lại đến vậy?”

Văn Diên liếc nhìn cuốn sổ, “Đến đưa sổ tay cho mình.”

Thời Nhiễm dí sát vào cô xem cuốn sổ: "Sổ tay học tập của tiểu học thần là bảo bối đó. Có thể dẫn mình theo cùng không ~”

Trong sổ tay được dán các câu hỏi điển hình cắt ra từ trong các loại sách dạy học và sách hỗ trợ khác nhau, từ cơ bản đến nâng cao, làm được mấy câu trong này có thể suy một ra ba, gặp câu cùng dạng không phải là vấn đề.

Thời Nhiễm hắng giọng: “Cái bảo bối này hình như hơi bị đắt tiền.”

Văn Diên đồng ý gật gật đầu, dựng thẳng bốn ngón tay: “Cho nên muốn được cọ cọ nó thì mời mình với tiểu học thần mỗi người hai ly trà sữa.

“Lại lừa trà sữa mình.” Thời Nhiễm gạt tay Văn Diên ra, “Sao nước của cậu thành như vậy rồi?”

“Đổi nước suối với tiểu học thần đó.”

Thời Nhiễm ậm ừ, cô không thích uống đồ không có mùi vị nên kéo Văn Diên đi đến căn tin mua nước. . Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ TRUМtrц yeИ. V Л ++

Ở đằng kia, ngược hướng với hai người, Chử Y Hàm đi đến bên cạnh thùng rác dưới lầu.

Cô đưa tay mở nắp thùng rác, nhìn chai nước trên tay, đôi mắt màu hổ phách hiện ra cảm xúc.

“bịch” một tiếng, chai nước chưa mở nắp nằm ở đáy thùng rác.

-

Tiết thứ tư chiều thứ 6 sẽ được dùng để thi đấu. Trên khán đài của sân bóng rổ trong nhà, ngoại trừ học sinh của 10/1 và 10/2, còn có những lớp khác đến xem náo nhiệt.

Năm nữ sinh alpha chiếm hơn nữa sân để khởi động, có ý tứ khoe khoang.

Văn Diên đang khởi động đưa mắt nhìn bọn họ. Ánh mắt dừng lại trên người nữ sinh cao ráo đang quay lưng về phía mình, cô nhíu mày nói: “Lúc trước luyện tập gặp 10/1 là năm người này sao?”

“Mình nhớ là một người da ngâm, một người cao như cây cột, một người gầy như que tăm, một người thấp thấp... “ Thời Nhiễm vừa nói vừa nhìn sáng 10/1 xem người, cô thoáng dừng lại, ngạc nhiên nói: “Không đúng, cái người tóc ngắn kia chưa thấy bao giờ.”

Vừa dứt lời, nữ sinh tóc ngắn xoay người lại. Văn Diên nhớ là đã từng gặp người này ở trước bức tượng danh dự, lúc đó người này đang cùng với hoa hậu giảng đường Quý Tinh Dao thảo luận về Chử Y Hàm.

Lông mày Văn Diên càng nhíu chặt hơn.

- “Đm, đó không phải là Lâm Manh, chủ lực của đội bóng trường mình sao?” Trương Lật Lật kinh ngạc “ Cậu ấy học lớp 10/5 mà.”

“Tại sao lớp 10/5 lại ở trong đội của lớp 10/1?” Triệu Kỳ khó hiểu hỏi.

La Vi Duyệt ngừng khởi động, cô tính tình nóng nảy, lập tức đi nói chuyện với Hà Tầm.

Hà Tầm đi đến giải thích: “Alpha lớp mấy em đó đúng lúc bước vào kỳ động dục nên bị cách ly, nên hỏi lớp 10/5 mượn một Alpha đến đây.”

“Giỏi thật, mượn luôn cả chủ lực của đội bóng của trường luôn.” La Vi Duyệt khó chịu nói.

Hà Tầm an ủi: “Lớp mình không phải của có đội bóng của trường sao. Các giáo viên sẽ cho rằng mỗi người đều có thực lực của đội bóng của trường. Thi đấu cho tốt, cho họ thấy sự lộ hại của chúng ta.”

Văn Diên rất bội phục Hà Tầm, dăm ba câu dập tắt đi lửa giận còn làm tăng khí thế.

Khởi động kết thúc, tiếng còi vang lên và trận đấu bắt đầu.

Chử Y Hàm theo tiếng còi đi vào. Cô ngồi sau khi mọi người đã có chỗ để tránh tiếp xúc với Alpha.

Cô vừa ngồi xuống, một cô gái bước đến chỗ trống bên phải, Chử Y Hàm ngước lên và nhận ra là hoa khôi của trường Quý Tinh Dao.

Đều là Omega với nhau, Chử Y Hàm bỏ đi ý nghĩ đổi vị trí trong đầu.

Rất nhanh sau đó Chử Y Hàm có chút hối hận. Quý Tinh Dao nhiệt tình bày tỏ sự ngưỡng mộ với cô. Thỉnh thoảng còn ném cho cô một fan hâm mộ khác, Lâm Manh, một thành viên lớp khác trong đội 10/1.

Không thể không thừa nhận rằng Lâm Manh rất giỏi. Tỉ lệ ghi bàn của cô ấy rất cao.

10/1 giống như được thần trợ giúp, tiếng reo hò không dứt.

Quý Tinh Dao từ từ cũng nhận ra Chử Y Hàm dường như không quan tâm đến chiến thắng của 10/1.

Có vẻ quan tâm đến 10/2 nhiều hơn.

Quý Tinh Dao chớp mắt, nhìn theo tầm mắt của Chử Y Hàm về sân bóng.

Thời Nhiễm cướp được bóng, lập tức xoay người chạy vào ném bóng. 10/1 nhanh chóng chạy vào phòng thủ, nữ sinh thấp thấp với cô nàng da ngâm đuổi theo chặn đường cô.

Trương Lật Lật bị Lâm Manh chặn lại không thể thoát ra. Người gần rổ nhất là Triệu Kỳ, nhưng bị người cao như cây cột nhìn chằm chằm. Văn Diên đang ở vị trí ba điểm ném bóng. Thời Nhiễm liếc nhìn tỉ số và đồng hồ, thời gian không còn nhiều lắm, còn kém ba điểm. Cô nghiến răng xoay người dứt khoát ném bóng cho Văn Diên.

“Chim Nhỏ! Bay đi!”

Văn Diên vững vàng tiếp được bóng, không chút do dự nhảy đà ném rổ.

Bóng rơi chuẩn sát vào trong rổ, ba điểm bóng, tỷ số ngang bằng!

Cho dù là Thời Nhiễm chuyền bóng, hay Văn Diên ném bóng, đều đẹp đến mức khiến nhiệt huyết sôi trào.

Tiếng còi vang lên, trên sân vang lên tiếng vỗ tay.

Quý Tinh Dao ngẩng đầu, hưng phấn nhảy dựng lên: “Cậu có thấy không, đường bóng vừa nảy đẹp thật.”

Bên cạnh truyền đến tiếng ừ nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên Chử Y Hàm trả lời cô, Quý Tinh Dao kinh ngạc nhìn về phía Chử Y Hàm.

Người nọ ánh mắt nhìn về sân bóng rổ, con ngươi nhạt màu như ngọc thạch gợn lên ánh sáng nhu hòa.

[…]

Tác giả có điều muốn nói

Hôm nay bánh trôi mè đen đã biết ghen

Chai nước: Em đã làm sai điều gì?

[…]

Editor: Quý Tinh Dao đi đu idol, có khi lại lọt phải hố Thời Nhiễm.

Khổ thân Quý Tinh Dao bị Thời Nhiễm ghét cay ghét đắng.

Người ta nói đâu có sai, ghét của nào trời trao của đó mà (っ˘ω˘ς)

(Edit vội, chưa kịp sửa lỗi đã đăng, mình ngủ dậy tìm lỗi sửa lại sau.)