Vừa nói, trên mặt Biên Lê lộ ra vẻ áy náy.
"Không." Biên Lệ lắc đầu.
"Đây chỉ là một phần, nguyên nhân chính là ta có chuyện muốn nói với hai đứa."
Vừa nói, Biên Lệ vừa nhìn người con trai lớn của ông.
Biên Túc đã trưởng thành, toát ra vẻ tuấn mỹ phi phàm và khí phách xuất chúng. Đồng thời kế thừa khí chất phong độ của ông.
Cảm nhận được ánh mắt của cha mình, Biên Túc dần dần ngẩng đầu lên.
Từ trên cao, cha hắn là người một đời oai phong. Đang nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu, tràn đầy mong đợi và tự hào.
"A Túc, cha đã ngày càng lớn tuổi. Dần dần không thể làm được nhiều việc. Anh hùng cũng có những năm tháng tuổi xế chiều. Trước khi ta già hẳn, ta muốn đào tạo ngươi trở thành người kế vị tiếp theo."
Tim Biên Túc đập thình thịch.
Sau đó, Biên Lệ nói: "Ta đã thỉnh cầu quốc vương cho ngươi tham gia trận chiến tiếp theo. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ dạy ngươi từng bước một về phương diện này."
Không chỉ Biên Túc, mà cả Biên Lê cũng sững sờ trong giây lát.
Nếu Biên Túc được bổ nhiệm làm người chỉ huy của chiến dịch tiếp theo. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không gặp Biên Túc trong một thời gian dài?
Một trận chiến có thể sẽ kéo dài vài chục ngày hoặc dài nhất là vài tháng.
Biên Túc trầm mặc chốc lát, nhưng rất nhanh liền không chút do dự tiếp nhận: "Cha, con có nghĩa vụ cống hiến cho đế quốc. Là con trai của cha, đây là điều con nên làm."
Nhìn thấy Biên Túc đứng thẳng lưng, lời nói không chút do dự. Trong mắt Biên Lệ tràn đầy khen ngợi, trên mặt hiện lên một nụ cười.
"Hay lắm, đây mới là con trai của ta. Thật sự không làm ta thất vọng."
Biên Lê liếc nhìn Biên Túc.
Không biết vì lý do nào đó, Biên Lê nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ do dự không muốn nói.
[Nhắc nhở, nhân vật nam chính tiếp theo sẽ xuất hiện trên chiến trường~]
Biên Lê sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói:
"Cha, con cũng muốn đi."
Bị giọng nói đột ngột này cắt ngang. Biên Lệ nhìn Biên Lê, có chút kinh ngạc:
"Tiểu Lê?"
Từ trước đến nay, Biên Lê không phải là loại người thích xem náo nhiệt chứ đừng nói đến việc đi theo Biên Túc.
Biên Túc cũng tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.
Biên Lê thật sự....
Biên Lê liền nói: "Ca ca sắp ra chiến trường, nên con cũng muốn đi theo anh ấy để học hỏi vài thứ. Con cũng là con trai của cha, con không muốn trở thành một tên ngốc vô dụng chỉ biết hưởng thụ hư vinh."
Đùa thôi, cậu làm sao muốn tìm ngược chạy đến đó chứ?
Hiện tại nam chính tiếp theo xuất hiện, cậu đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hơn nữa, nếu không ở bên cạnh Biên Túc trong khoảng thời gian này. Biên Túc sẽ bị trà xanh nào đó quyến rũ dụ dỗ mất.
Vì nhiều lý do khác nhau, tốt hơn hết vẫn là cậu nên tự mình theo dõi hắn chặt chẽ.
Biên Túc không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, không ai có thể nhìn rõ ánh mắt của hắn.
Tuy nhiên, trong mắt Biên Lệ, ông cảm thấy Biên Túc không muốn nói chuyện với Biên Lê nên tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ.
Ông thở dài, nghiêm nghị nói: "Tiểu Lê, ý tưởng của con quả thật không tồi. Nhưng việc ra chiến trường không phải chuyện đùa. Ta phải cân nhắc kỹ càng mới đưa A Túc ra chiến trường. Nếu con không sợ gian khổ…"
"Con không sợ." Lời còn chưa dứt, Biên Lê đã ngắt lời:
"Nếu ca ca có thể chịu đựng được khó khăn, con đương nhiên cũng có thể!"
Biên Lê vừa nói vừa hơi nâng cằm lên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo giống như tiểu khổng tước.
Biên Lệ nhìn nhìn, liền bật cười: "Được, không hổ danh là con trai của Biên Lệ ta."
Biên Lê cười rạng rỡ về phía Biên Lệ, sau đó theo bản năng liếc nhìn Biên Túc.
Người nam nhân này không nhìn cậu, vẫn duy trì bộ dáng thanh lãnh lạnh lùng. Có lẽ trong mắt người khác, họ sẽ cảm thấy Biên Túc khó gần. Nhưng Biên Lê cảm thấy Biên Túc càng như vậy càng giống như đang trốn tránh thứ gì đó.
Nhất định khi biết tin cậu cùng hắn ra chiến trường, sợ rằng trong lòng đang thầm vui vẻ đến mức nở hoa rồi phải không? Với khuôn mặt lạnh lùng này, hẳn là đang cố giả vờ kìm nén vui mừng chứ gì?
Thật là...
Ngày mà Biên Lê và Biên Túc cùng nhau ra chiến trường dự kiến kéo dài nửa tháng.
Kể từ ngày đó, Biên Túc trở nên bận rộn.
Hắn bận rộn làm quen với một số công việc ở phương diện này. Đồng thời, không có thời gian để mắt tới Biên Lê.
Không ai để ý tới Biên Lê và cũng không có người theo dõi. Cuối cùng cậu cũng được tự do, cậu không còn bị giới hạn sinh hoạt trong khu vực ở Biên gia. Hiện tại có thể đi bất cứ nơi nào mà cậu muốn.
Hôm nay, Nguyên Dặc hẹn cậu ra ngoài. Biên Lê nghĩ rằng cần phải thúc đẩy mối quan hệ với nam chính, vì thế không chút do dự liền đáp ứng.