Chương 7

Nhận thấy người bên cạnh không an phận.

Biên Túc hơi nghiêng người và nói vào tai Biên Lê:

"Nếu không muốn người khác biết quan hệ của em với Nguyên Dặc thì phải ngoan ngoãn phối hợp với anh. Bằng không, anh sẽ không mềm lòng nữa."

Là uy hϊếp, cũng là lời cảnh cáo.

Biên Lê ngây ngẩn cả người.

Cậu nghiến răng nghiến lợi.

Hắn muốn dùng nhược điểm của nguyên chủ, ép buộc cậu đúng không?

Được rồi, cậu tạm thời chịu đựng được.

Đợi đến khi Biên Túc rơi vào bàn tay cậu, xem cậu xoay hắn như thế nào.

Nguyên Dặc không nghe thấy lời Biên Túc nói với Biên Lê. Từ góc nhìn của anh, anh chỉ có thể thấy Biên Lê trở nên im lặng sau khi nghe những lời của Biên Túc.

Biên Lê ngoan ngoãn cúi đầu, khóe mắt hơi ửng hồng vì động tác thô bạo của Biên Túc. Cậu giống như con thỏ trắng nhỏ đáng thương, khiến người nhìn chỉ muốn dỗ dành bảo vệ thật tốt.

Biên Túc này, đã dùng thủ đoạn gì đe dọa A Lê?

Ngay từ đầu anh đã biết Biên Túc không phải là người tốt lành gì.

"Buông em ấy ra."

Nguyên Dặc nhẫn nhịn, trên cổ nổi lên gân xanh.

Anh không chấp nhận bất cứ ai khi dễ Biên Lê, và anh không thể chịu được bàn tay của Biên Túc đang nắm chặt bàn tay của Biên Lê. Anh chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của Biên Lê đang bị vấy bẩn bởi kẻ này.

Nếu không phải anh lo lắng về sự có mặt của Biên Lê, anh đã sớm ra tay với Biên Túc từ lâu.

Không quan tâm đến bữa tiệc mừng tối nay là của ai hay người này là nhi tử của ai, anh sẽ phá hỏng nơi này và hủy hoại mọi thứ.

Thấy vậy, Biên Lê nhìn Nguyên Dặc. Vội vàng nói:

"Em không sao."

Nhiệm vụ cấp bách, trước tiên phải dỗ dành cả hai người này.

Hai người này không được phép đánh nhau nữa.

Cơ thể này mỏng manh yếu đuối, thật sự không thể chịu đựng được nếu hai người này phát bạo.

Biên Túc liếc mắt nhìn, lập tức có người tiến lên chặn đường Nguyên Dặc. Đưa bọn họ ngăn cách.

"Đệ đệ của ta, không cần ngươi nhọc lòng lo lắng."

"Còn nữa, đừng quên đây là tiệc mừng của ai. Nếu ngươi muốn gây rối, ta không ngại ở lại bồi ngươi đến cùng."

Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

Biên Lê chỉ muốn rời đi nhanh chóng và kết thúc chủ đề này.

Cậu liếc nhìn Nguyên Dặc và nói với anh trước khi rời đi:

"Nguyên Dặc, em không sao. Anh không cần phải lo lắng hay đi theo em, anh ấy sẽ không làm gì em đâu."

Nói xong, cậu cùng Biên Túc đi ra ngoài mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Người mình yêu bị người khác tùy ý khống chế, Nguyên Dặc bất lực nhìn hai người rời đi. Anh không nhịn được nắm chặt tay đập mạnh vào tường như muốn trút giận.

"Biên Túc, chờ đấy."

Sau khi rời khỏi phòng, Biên Túc đưa Biên Lê đi mấy chục mét. Đến một góc, hắn trực tiếp đẩy cậu vào tường.

Trong bóng tối, không khí nồng nặc mùi rượu. Xa xa là ánh đèn sáng rực, cậu mơ hồ nghe được tiếng leng keng của ly rượu.

"Anh muốn làm gì?....Ngô."

Biên Lê vừa nói, Biên Túc đã nâng cằm cậu lên. Buộc cậu phải ngước mắt nhìn hắn.

"Dường như em rất tin tưởng Nguyên Dặc?"

Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm:

"Có phải hay không hắn kêu em làm cái gì, em liền nghe theo làm cái đó?

Cơn gió đêm thổi vào mặt cậu, mang theo chút hương vị của hắn.

Biên Lê cảm thấy mùi hương này rất quen, nhưng lại không nhớ mình đã ngửi thấy ở đâu.

"Làm gì chứ! Anh lại phát điên cái gì vậy!"

Biên Lê cảm giác được sức lực của Biên Túc mạnh đến mức khiến cằm cậu đau nhức. Nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cậu nắm lấy tay Biên Túc nhưng không thể đẩy ra được.

"Không muốn trả lời?"

"Nguyên Dặc không phải người tốt."

"Hắn xuất thân từ gia đình quý tộc và đầy quyền lực, cũng đã chơi đùa với rất nhiều người. Hắn đối với em trước sau như một cũng là chơi đùa nhất thời, em có tin không?"

Biên Lê cau mày.

Này là sở thích gì đây? Một lời không hợp liền hung hăng làm đau cậu.

Tại sao chứ, hắn khi dễ cậu vì cậu không thể phản kháng ư?

Tuy rằng cậu không thể dùng sức đánh lại hắn, nhưng miệng của cậu cũng không nhàn rỗi.

"Liên quan gì đến anh?"

"Em ở cạnh bất cứ ai hay bị ai đó lừa, đều là do em cam tâm tình nguyện."

"Cho dù bị lừa gạt mất đi tất cả, cũng không đến lượt anh quản em. Đừng dùng thân phận ca ca của anh khống chế em."