Nghĩ đến đây, Biên Túc đột nhiên cảm thấy l*иg ngực như bị bóp chặt có chút ngột ngạt.
Nguyên Dặc đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực. Ánh mắt Biên Túc nhìn Biên Lê tự nhiên rơi vào trong mắt anh.
Nguyên Dặc cau mày.
Ánh mắt này...
Căn bản không giống ánh mắt của người anh trai giành cho đệ đệ của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Dặc nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ...
——Có phải hay không tình cảm của Biên Túc dành cho Biên Lê không đơn thuần như anh nghĩ?
Bác sĩ nhanh chóng đã tới, một lúc sau Biên Lê từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cậu đã nhìn thấy trước mặt mình có hai người nam nhân với hai khuôn mặt phóng to trước mặt.
"Em tỉnh rồi."
"A Lê, em thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Cả hai người đồng thanh hỏi.
Họ sợ nếu chậm một bước, đối phương sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu.
Biên Lê sửng sốt một lúc.
Cậu vô thức nhìn Nguyên Dặc.
Trên mặt không có vết thương, quần áo sạch sẽ nhìn có vẻ không lộn xộn. Có vẻ như Nguyên Dặc và Biên Túc không hề đánh nhau sau khi cậu ngất đi.
Mặc dù cậu bị đấm một cách vô tội, nhưng nhìn ở góc độ khác. Cậu đã ngăn chặn một cuộc chiến tàn khốc nổ ra.
Biên Lê thở phào nhẹ nhõm.
"Em ổn."
Cảm nhận được có ánh mắt dày đặc nhìn mình chăm chú, Biên Lê không nhịn được mà nhìn về phía Biên Túc.
Sắc mặt Biên Túc không rõ ràng, hai mắt tối sầm. Con ngươi đen láy xuyên qua không trung, rơi vào người cậu.
Ánh mắt có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một số cảm xúc không thể kiềm chế được.
Ở dưới tay áo, Biên Túc hơi siết chặt tay.
Đáy lòng nhịn không được mà cười lạnh.
Biên Lê quả thực quan tâm đến bạn trai nhỏ của mình hơn hắn.
Cho nên, em ấy đang sợ bạn trai nhỏ của mình bị thương sao?
Đừng nói một quyền, cho dù có đánh thêm mấy quyền nữa. Tên khốn này da mặt dày, chắc chắn không chết được.
Nguyên Dặc ở một bên mừng như điên.
Địa vị của anh trong lòng A Lê quả thực cao hơn Biên Túc.
Tuy rằng Biên Lê và anh là người yêu, theo lý mà nói thì hai người lẽ ra phải thân mật. Nhưng trong mắt anh vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình.
Biên Lê cao quý đến mức không thể chạm tới, giống như bông hoa xinh đẹp trên đỉnh núi cao. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến anh thầm vui mừng trong chốc lát. Giống như bây giờ.
"A Lê, bây giờ em có khát không? Em có muốn uống nước không?"
Hừ, thật là giống chân chó. Chỉ biết lấy lòng người, chẳng trách Biên Lê thích tên này.
Biên Túc liếc nhìn Nguyên Dặc, lại nhìn Biên Lê.
"Nếu không có chuyện gì thì em đứng dậy đi gặp cha trước đi. Cha rất lo lắng cho em"
Biên Túc áp chế cảm xúc, giọng nói âm lãnh đến lạ thường.
Cậu không biết có phải bản thân gặp ảo giác hay không, cảm thấy Biên Túc đột nhiên lạnh buốt đến mức không thể xâm phạm. Xem ra hắn so với trước càng khó tiếp cận hơn.
Cậu đã làm gì khiến Biên Túc khó chịu?
Chắc là không có.
Hơn nữa người nên có cảm xúc như vậy, hẳn là cậu mới đúng.
Hít sâu một hơi, Biên Lê nhịn xuống. Hỏi:
"Cha....ông ấy có hay không biết quan hệ giữa em và Nguyên Dặc?"
Nếu đã biết, sau này cậu và Nguyên Dặc có lẽ sẽ không dễ dàng gặp mặt.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của cậu. Biên Lệ không chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Biên gia và Nguyên gia.
Về phần nguyên nhân, có lẽ là bởi vì cả hai gia tộc đều có địa vị ảnh hưởng lớn trong Đế quốc Di Tinh.
Cường cường liên hợp chắc chắn sẽ khiến quốc vương kiêng kị và nghi ngờ các quan đại thần của mình. Điều này sẽ gây bất lợi cho cả hai bên.
Sau một lúc im lặng, giọng nói lạnh lùng của Biên Túc trả lời.
"Không có."
Biên Lê sửng sốt một lát. Cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Biên Túc.
"Anh không nhắc tới vì sợ huyết áp của ông ấy sẽ tăng vọt."
Điều này khiến Biên Lê có phần bất ngờ.
Biên Túc luôn đe dọa nguyên chủ bằng điều này, và cậu nghĩ rằng Biên Túc sẽ nhân cơ hội này để vạch trần mối quan hệ giữa cậu và Nguyên Dặc. Từ đó đạt được mục đích chia rẽ cả hai.
Biên Lê chưa kịp suy nghĩ thì một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, kéo cậu đứng dậy.
"Đã trễ rồi, đi với anh."
Nguyên Dặc cau mày, tiến lên phía trước:
"Ngươi muốn làm gì?"
Anh muốn ôm Biên Lê vào lòng, nhưng trước khi tay anh chạm vào, Biên Lê đã bị kéo về phía sau Biên Túc.
Biên Túc không khống chế tốt sức lực, khiến làn da của Biên Lê hơi ửng đỏ. Cậu hơi cau mày, muốn thoát khỏi bàn tay của hắn.