Chương 5

Biên Lê chưa kịp trả lời, lúc này Biên Túc đang nói chuyện với một quý tộc gần đó, vô tình nhìn thấy tình huống bên này. Nụ cười trên khóe miệng hắn lập tức biến mất.

"Biên Lê."

Giọng nói trầm và quen thuộc vang lên bên tai cậu.

Biên Lê ngẩng đầu, nhìn thấy Biên Túc với khí tức lạnh băng đứng trước mặt.

Tối nay Biên Túc mặc một bộ vest màu xanh đậm, khiến thân hình vốn đã cao lớn của hắn lại càng cao hơn. Diện mạo lạnh lùng xuất chúng, giống như bầu trời cao đầy sao khiến người nhìn không thể chạm tới.

Nhìn thấy Biên Túc, nụ cười ngọt ngào trên mặt Nguyên Dặc lập tức biến mất.

Anh ít nhiều đã nghe thấy Biên Lê đề cập đến người này trước đây. Người ca ca Biên Túc này dường như không chấp nhận việc họ ở bên nhau.

Chẳng phải chỉ là quan hệ anh em không huyết thống thôi sao? Quản nhiều như vậy làm gì?

Làm sao? Hiện tại muốn chia rẽ anh với Biên Lê à?

Nguyên Dặc khó chịu cực kỳ.

"A Lê, anh có thứ này muốn cho em xem. Đi với anh."

Anh không quan tâm Biên Túc có ở đây hay không, anh trực tiếp nắm lấy tay Biên Lê mà không lời giải thích gì và muốn đưa người của anh rời khỏi đây.

Sắc mặt Biên Túc đột nhiên tối sầm.

"Ai có cho phép ngươi chạm vào em ấy?"

Hắn nắm lấy nửa vai của Nguyên Dặc.

Nguyên Dặc sớm nhịn đã lâu. Lúc này Biên Túc chủ động ra tay. Trực tiếp khiến anh tức giận muốn phóng hỏa.

[Thân thiện nhắc nhở ký chủ, khi hai nam chính đánh nhau. Tính chiếm hữu của họ sẽ bùng nổ, sau đó ký chủ sẽ~~.]

Biên Lê chưa kịp suy nghĩ xong, động tác nhanh hơn một bước. Cậu tránh cánh tay của Nguyên Dặc, ý đồ muốn tách hai người họ ra.

Nhìn thấy Biên Lê đột nhiên xuất hiện, cả hai muốn dừng lại nhưng đã quá muộn. Không biết ai đã đấm cậu, Biên Lê ngã xuống đất với đôi mắt đầy sao.

Đáng giận!!!!!

"Hệ thống, lần sau có chuyện khuẩn cấp như vậy có thể hay không báo trước cho ta biết được không!!!"

Đây là lời cuối cùng Biên Lê nói với hệ thống trước khi cậu ngất đi.

Nhìn thấy cảnh này, hai người không còn quan tâm đến việc đánh nhau nữa mà vội vàng chạy đến đỡ Biên Lê.

"Đưa Biên Lê cho ta."

Hai người đồng thời đỡ Biên Lê, cả hai đều muốn đoạt người từ tay mình. Biên Túc lạnh lùng nói với Nguyên Dặc.

"Dựa vào cái gì? Em ấy là em trai của ta, ta là người phải chăm sóc em ấy."

——Nguyên Dặc không cam lòng yếu thế.

Vừa xảy ra động tĩnh đã thu hút rất nhiều người. Ngay cả Biên Lệ, nhân vật chính của bữa tiệc cũng nhận thấy điều gì đó.

Nguyên Dặc nhìn thấy điều này, lúc này mới bất đắc dĩ mà buông lỏng tay. Anh sợ Biên Lệ sẽ biết mối quan hệ của cả hai.

Biên Túc liếc nhìn Nguyên Dặc, không nói gì vội vàng bế Biên Lê rời đi. Nguyên Dặc không cam lòng đi theo Biên Túc, đi theo hắn đến khu vực nghỉ ngơi.

Biên Túc mời bác sĩ tới đây, nhìn thấy Biên Lê vẫn nhắm chặt mắt. Trong lòng không nhịn được có chút đau lòng.

Kể từ khi Biên Lê còn nhỏ, cho dù có phạm phải sai lầm gì. Hắn cũng sẽ không bao giờ chạm đến một sợi tóc của Biên Lê.

Bây giờ Biên Lê đang hôn mê, vì hắn đánh nhau với Nguyên Dặc.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Biên Túc cảm thấy Nguyên Dặc có chút chướng mắt.

"Ngươi hỏi ta? Sự tình nguyên nhân gây ra tất cả đều do ngươi."

Nguyên Dặc kìm nén cơn tức giận, anh không muốn cùng Biên Túc ở đây tái đấu.

"Từ trước đến nay, ngươi đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người anh trai chưa? Bây giờ ta và A Lê ở cùng nhau, ngươi tìm mọi cách ngăn cản. Thật là một người anh trai tốt."

Giọng điệu mỉa mai của Nguyên Dặc khiến Biên Túc cau mày.

"Ngươi không có quyền phán xét giữa ta và em ấy."

"Mặc kệ ngươi muốn thế nào, ta chỉ quan tâm A Lê có bị thương nặng hay không và khi nào A Lê sẽ tỉnh lại."

Anh sợ cú đấm lúc đó thực sự làm A Lê bị thương.

Nghĩ đến đây, Nguyên Dặc hối hận vì đã gây chiến với Biên Túc.

Toàn bộ tâm tư của Biên Túc đều tập trung vào Biên Lê, căn bản không có thời gian để ý Nguyên Dặc nói gì.

Nhìn Biên Lê hôn mê trên giường, ánh mắt của hắn có chút u ám.

Đã lâu lắm rồi hắn mới nhìn Biên Lê một cách cẩn thận như vậy.

Trong ký ức, Biên Lê luôn đối nghịch với hắn. Hiện tại đã trưởng thành, thành một thiếu niên xinh đẹp đến mức hắn không hề nhận ra.

Nét trẻ con trên gương mặt đã dần biến mất, thay vào đó khuôn mặt trở nên ngày càng tinh xảo và nổi bật.

Khoảng cách giữa hắn và Biên Lê ngày càng lớn.

Hắn không thể tưởng tượng được nếu Biên Lê yêu người khác, hắn phải đối mặt với Biên Lê như thế nào. Có lẽ, lúc đó trong mắt của Biên Lê sẽ không còn chỗ để chứa đựng bóng dáng của hắn.