Chương 37

Thấy Biên Lê nhiệt tình giúp đỡ, mọi người đều có cảm tình với cậu.

Vốn tưởng rằng omega có địa vị cao, còn là đệ đệ của tướng quân sẽ ghét bỏ và phàn nàn rất nhiều khi đến một nơi khốn khổ như căn cứ quân sự. Nhưng không ngờ rằng cậu lại bình dị và dễ gần như vậy.

Thấy mọi người đối với Biên Lê thân thiện, Vưu Khắc yên tâm đi cắt khoai tây. Biên Lê xắn tay áo lên và bắt đầu rửa rau.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, mùi thức ăn bốc lên từ nhà bếp. Biên Túc đến dùng bữa cùng những binh lính vừa mới huấn luyện. Khi nhìn thấy Biên Lê trong bếp, hắn sững sốt trong giây lát.

Vưu Khắc tiến lên nói: "Tướng quân, Biên Lê cũng góp phần nấu bữa trưa ngày hôm nay."

Vừa nói, anh chỉ vào Biên Lê, người đang bận rộn giúp đỡ mọi người dọn bàn.

Biên Túc gật đầu không nói lời nào, dẫn dắt binh lính ngồi xuống dùng bữa. Hắn lấy phần cơm xong liền đi đến gần Biên Lê rồi tự giác ngồi xuống.

Bên cạnh Biên Lê đột nhiên xuất hiện thêm một người. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Biên Túc vừa mới huấn luyện xong.

"Bữa trưa hôm nay rất ngon." Biên Túc múc một thìa cơm cho vào miệng.

"Là em nấu sao?"

"Hả?" Biên Lê sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu.

"Không, em chỉ phụ trách rửa rau. Mọi thứ đều là do công sức của bọn họ, làm sao em có thể nấu ăn được?"

"Nếu họ ăn đồ mình nấu, chắc chắn cả đội quân ở đây sẽ xếp hàng vào bệnh viện…"

Biên Lê nhẹ giọng lẩm bẩm, gắp miếng thịt bò lên.

Hừm, hương vị cũng được. Có lẽ đồ ăn nấu trong nồi lớn sẽ thơm ngon hơn.

Cậu không kén ăn, miễn là không bị ôi thiu cậu đều có thể ăn.

Biên Túc nhìn thấy cảnh này, hắn vô thức mỉm cười. Có vẻ như Biên Lê thích nghi với môi trường ở đây rất tốt. Hắn đã lo lắng rằng khi Biên Lê đến đây sẽ không chịu đựng được khổ cực.

Bình thường hắn và Biên Lê rất ít khi tiếp xúc với nhau, hầu như Biên Lê lúc nào cũng dùng bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo. Nhìn trông có vẻ rất khó hầu hạ.

Nhưng khi ở cạnh Biên Lê một thời gian, sẽ phát hiện Biên Lê không phải là người khó hòa đồng. Thật ra cậu là một người rất dễ gần.

"Này, đệ đệ của Biên tướng quân tới đây làm gì vậy?"

Ở nơi xa, có vài alpha vừa mới huấn luyện xong không nhịn được tò mò khi nhìn thấy Biên Túc và Biên Lê ngồi cùng nhau.

"Chẳng phải tướng quân đã từng nói rồi sao? Đệ đệ của ngài ấy tới đây để học hỏi."

"Hả? Nhưng chiến trường rất nguy hiểm. Sao lại muốn đến đây để học hỏi? Omega này lá gan thật lớn."

"Là con trai của nguyên soái, chuyện này bình thường mà."

"Hmm, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy trông giống một omega bình thường. Tính cách và khí chất của cậu ấy giống alpha hơn, vừa nhìn là biết không dễ chọc."

"Này, bữa trưa hôm nay ngon thật đấy. Nghe nói cậu ấy cũng góp phần nấu ăn à?"

....

"Em no rồi."

Biên Lê ăn xong bát cơm, lau miệng: "Chiều nay anh có bận không?"

Biên Túc nói: "Bình thường sau 7 giờ tối anh mới có thời gian."

Vừa nói, ánh mắt hắn rơi xuống đáy bát rỗng của Biên Lê, hắn có chút kinh ngạc:

"Thật hiếm khi nhìn thấy em ăn hết đồ ăn trong bát."

Trong ấn tượng của hắn, Biên Lê rất kén chọn đồ ăn và hầu như mỗi bữa đều lãng phí rất nhiều đồ ăn. Tuy nhiên, vì là omega nên nguyên soái gần như luôn chiều chuộng Biên Lê.

Biên Lê: "Thật sao? Em như thế này có ngoan không? Anh muốn khen ngợi em à?"

Cậu chống cằm nhìn Biên Túc, trong mắt có chút mỉm cười, giống như đứa trẻ đang đòi phần thưởng.

Biên Túc: "Không, đây là thói quen tốt."

Nói xong, hắn nhìn qua chỗ khác rồi tiếp tục cúi đầu ăn. Như muốn che giấu sự mất tự nhiên của chính mình. Hắn hơi siết chặt đôi đũa, không hề đề cập đến vấn đề phần thưởng.

Có lẽ là vì hắn chưa bao giờ gần gũi với Biên Lê một cách tự nhiên như vậy, cho nên hắn không biết phải đối mặt như thế nào.

"Thôi được rồi."

May mắn thay, Biên Lê không tiếp tục dây dưa, đứng lên nói:

"Em đi dọn dẹp phòng của em một chút, anh cứ từ từ ăn đi."

"Ừ."

Nhìn Biên Lê rời đi, Biên Túc mím môi rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt hắn vô thức dịu đi. Mặc dù chính mình không phát hiện, nhưng người ngoài liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Có vẻ như tâm trạng của hắn đang rất tốt.

"Này? Có phải vừa rồi tướng quân đã cười đúng không?"

"Cười? Không thể nào, vừa rồi tôi không chú ý."

"Hầy, tướng quân lúc nào cũng hung hãn trước mặt chúng ta. Mỗi lần đứng trước mặt ngài ấy, tôi đều không dám thở mạnh."

"Chắc là tôi nhìn nhầm rồi."

Biên Túc cười? Nghĩ tới cảnh tượng ấy, bọn họ chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

*

"Thiếu gia, đã đến giờ ăn trưa rồi."

Ngoài cửa, người hầu gái gõ cửa.