Chương 34

Làn da hắn nhợt nhạt đến mức giống như bị bệnh, đôi mắt đỏ ngầu như đồng tử rắn. Cánh môi chợt nhếch lên một cách tự nhiên, dù không cười nhưng vẫn khiến người nhìn cảm giác áp bức cuồng loạn. Như thể hắn được sinh ra từ trong bóng tối.

Ốm yếu và điên rồ dường như là để hình dung hắn.

"Nói rõ chi tiết cho ta nghe."

Người đàn ông nhìn biển động phía xa, hắn chơi đùa với chiếc găng tay đen trên tay.

Thị vệ bước tới nói nhỏ vào tai Lăng Nguy một lúc, Lăng Nguy khinh thường cười khẩy.

"Thì ra là vậy, ta còn tưởng chuyện gì."

"Biên Túc kia đem omega vào quân đội? Muốn làm gì ở đó? Chỉ huy quân đội à?"

"Tôi nghe nói hình như là đệ đệ của hắn."

"Đệ đệ?" Lăng Nguy có chút hoài nghi, sau đó cười điên cuồng:

"Hai huynh đệ này quan hệ thật tốt. Chẳng lẽ bọn họ sợ chết dưới tay ta sẽ không thể gặp nhau lần cuối. Cho nên cùng nhau chạy đến đây chịu chết?"

Lăng Nguy là tướng quân của đế quốc Băng Nhận. Hắn có thành tích trên chiến trường hiển hách xuất sắc, còn là tuổi trẻ tài cao. Bởi vì thực lực cường đại, hắn không bao giờ coi trọng bất cứ ai.

Lúc đầu nghe tin chính mình sắp đi đánh nước địch, hắn cảm thấy rất hào hứng. Sau khi nghe tin tướng quân nước địch phái đến hóa ra là một thiếu niên, hắn không nhịn được mà có chút dở khóc dở cười.

Nếu là lão già Biên Lệ đó thì quả thật hắn sẽ có chút kiêng kỵ, nhưng nếu là con trai của lão già đó...

"Ồ."

Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ ai trong những năm qua. Vài năm gần đây hắn gần như chưa bao giờ thua trận trong bất kỳ trận chiến nào, hắn đã thu phục được vô số nước láng giềng nhỏ.

Có thể làm hắn để vào mắt, chính là đế quốc Di Tinh.

Không thể đánh giá thấp sức mạnh của đế quốc này. Muốn đem Di Tinh thu vào trong tay, hắn phải thống nhất toàn bộ hành tinh. Điều này thật sự không hề dễ dàng.

Tổ tiên của hắn đã vất vả mấy đời, bây giờ đến lượt hắn tiếp quản. Hắn có tham vọng giành thắng lợi trong trận chiến này.

"Thượng tướng, Biên Lệ kia chắc chắn có mưu đồ. Nếu dám để nhi tử tới, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ."

"Này, Biên Lệ có tới ta cũng không sợ. Ngươi thấy ta có quan tâm đến Biên Túc không?"

Lăng Nguy lười biếng nghịch súng trong tay: "Không lâu nữa trận chiến sẽ diễn ra, ta rất mong chờ ngày đó. Không biết bộ dáng Biên Túc khóc lóc cầu xin ta tha mạng sẽ như thế nào."

Nói xong, Lăng Nguy quay người rời đi. Chiếc áo khoác đen bị gió thổi bay trong đêm, giống như một bóng ma.

"Phân phó xuống, gọi người để mắt tới bọn họ. Nếu có tin tức gì thì lập tức báo cáo."

"Vâng."

Sau ba giờ bay, khi Biên Lê mở mắt ra và nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Đã gần giữa trưa và mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

Máy bay hạ cánh thuận lợi, Biên Lê dùng tay che nắng nhìn cảnh vật xung quanh.

Công trình ở đây ẩn khuất và hẻo lánh. Chung quanh vô cùng vắng vẻ, gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào.

"Chính là nơi này à? Hoàn toàn khác xa với những gì em tưởng tượng."

Cậu tưởng rằng sẽ có rất nhiều binh lính tuần tra, tệ nhất là sẽ rất nghiêm ngặt. Nhưng chỗ này xem ra.....trông giống như khu công viên bị bỏ hoang.

"Các binh sĩ đang luyện tập ở phía sau. Ở đây, có mạng lưới không dây được bao phủ toàn bộ căn cứ quân sự và chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một khi có vật thể lạ xâm nhập, tín hiệu tấn công sẽ được gửi ngay lập tức, có thể tiết kiệm tối đa tinh lực nhân công. "

Ồ, bảo sao nơi này vắng vẻ đến thế.

"Đôi khi, càng bí mật càng an toàn."

Phi hành khí giám sát của kẻ thù không phải trò đùa.

"Vậy em sẽ sống ở đâu? Ở cùng anh?"

Biên Lê nhìn quanh, dường như chỉ có một số phòng triển lãm và không có bất kì phòng nào khác.

Biên Túc nói: "Em không thể ở chung với anh, sẽ có một phòng riêng cho em. Bây giờ anh đưa ngươi tới đó.”

Lúc này, có người bước ra chào hỏi. Người đó đeo cặp kính gọng bạc, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt ẩn dưới tròng kính rất sắc sảo và có khí chất của một học giả.

Khi nhìn thấy Biên Lê, anh liền ngây ngẩn vài giây. Thật là một omega xinh đẹp. Anh nghe nói người này là đệ đệ của Biên Túc, nhưng cả hai trông chẳng giống nhau chút nào cả?

"Đây là quân sư của anh, Vưu Khắc."

Vưu Khắc gạt đi vẻ kinh ngạc trong mắt, phục hồi lại tinh thần:

"Xin chào, cậu là đệ đệ của Biên Túc đúng không? Tôi đã nghe tướng quân kể rất nhiều về cậu."