"Anh trở về chính là muốn thu thập một ít đồ. Thuận tiện nói cho em biết, ngày mai cùng ta xuất phát đến quân đội."
Ngày mai?
Nhanh như vậy?
"Chẳng phải đã nói sẽ đợi mấy ngày nữa sao?"
"Anh mang em đến đó làm quen môi trường xung quanh, kẻo bọn họ không nhận ra em."
Biên Túc đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Anh có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay em sắp xếp chuẩn bị đi."
Nhìn Biên Túc rời đi, Biên Lê ngồi phịch xuống ghế sô pha, xoa xoa lông mày.
Những ngày tháng vui vẻ của cậu dường như sắp kết thúc.
*
"Nhị hoàng tử điện hạ, phía bên nguyên soái đã cự tuyệt."
Sau khi nghe người hầu báo cáo, Tân Kỳ mỉm cười.
"Đúng như dự đoán."
"A? Nếu đã vậy, sao còn phải..."
"Không vì cái gì cả, hôm đó ta nhìn thấy em ấy chiến đấu ở sân huấn luyện cự thú. Cảm thấy rất thú vị, cho dù không thể là omega của ta. Chúng ta vẫn có thể trở thành bằng hữu."
Những người hầu nghe vậy đều đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến omega tên Biên Lê kia, chỉ sợ nếu cưới nhau về. Hai người sẽ đánh nhau mỗi ngày từ sáng đến tối.
Omega kia không hề yếu ớt, nhưng nhị hoàng tử lại dám mơ tưởng đến...
Nhưng bọn họ không dám nói những lời này, chỉ có thể cúi đầu nói: "Thưa điện hạ, vết thương của Vân Châu tiên sinh hơi nặng. Nghe nói đang bị sốt cao, sao ngài không đi thăm Vân Châu tiên sinh một chút?"
"Ồ, Vân Châu à."
Giọng điệu của Tân Kỳ không chút gợn sóng:
"Có vẻ như hai roi kia quá nặng chăng? Đưa cho Vân Châu hai bình thuốc, gọi bác sĩ giỏi hơn đến đây. Nói với hắn gần đây ta rất bận, sẽ đến gặp hắn sau."
"Nhưng Vân Châu tiên sinh nói muốn gặp ngài..."
Tân Kỳ cau mày nói: "Ngày nào cũng đau chỗ này chỗ kia. Ta không có nhiều thời gian bồi hắn."
Giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn. "Nếu thật sự chết thì cứ chết đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với ta."
"Thưa ngài…"
"Lui xuống đi."
Sau khi người hầu rời đi, Tân Kỳ nhìn thông tin của Biên Lê trên màn hình. Khoé miệng hắn nở một nụ cười khó hiểu.
"Càng không chiếm được thì càng muốn có. Cái tật xấu chết tiệt này khi nào mới sửa được đây?"
*
Sáng sớm hôm sau, Biên Lê và Biên Túc khởi hành.
Trước khi rời đi, cậu nhắn tin cho Nguyên Dặc. Bảo Nguyên Dặc đừng lo lắng cho cậu. Hơn nữa nơi đó tín hiệu có lẽ sẽ không tốt, nếu lâu ngày không liên lạc với Nguyên Dặc. Cậu sợ Nguyên Dặc sẽ đến Biên gia tìm cậu.
Vốn dĩ Biên Lệ không biết mối quan hệ giữa cậu và Nguyên Dặc. Tốt hơn hết, không nên gây ra những ồn ào không cần thiết.
Một lúc lâu sau, Biên Lê nghe tiếng chuông điện thoại truyền đến.
Nguyên Dặc: [A Lê, em cũng phải đi à?]
Nguyên Dặc: [Chiến trường rất nguy hiểm. A Lê, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện gì đó.]
Nguyên Dặc: [Em đang ở đâu? Đã xuất phát chưa? Anh muốn qua gặp em. Em gửi địa chỉ của em cho anh đi.]
Biên Lê: [Không cần, em đang trên đường đi rồi. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.]
Trả lời xong, Biên Lê cất điện thoại di động.
Cậu và Biên Túc đã lên máy bay tư nhân. Hiện tại đang nhìn phong cảnh dọc đường, cảm thấy có chút lạc lõng.
"Đến căn cứ quân sự sẽ mất khoảng ba tiếng, nếu mệt em có thể ngủ một giấc."
Biên Túc ngồi ở bên cạnh cậu, vẻ mặt nghiêm nghị.
Biên Lê nói: "Trời sáng rồi, làm sao có thể buồn ngủ được? Chỉ là em có chút không nỡ xa nhà mà thôi."
Biên Túc cười lạnh: "không nỡ xa nhà hay là vì không nỡ rời xa tên Nguyên Dặc kia?"
"..."
Biên Túc nói thêm: "Bên đó, tất cả tín hiệu liên lạc của điện thoại di động đều bị nhiễu sóng. Căn cứ quân sự cấm liên lạc với bên ngoài, em nhớ thương hắn cũng vô dụng."
Biên Lê vô thức liếc nhìn điện thoại của mình.
Quả nhiên không có tín hiệu.
"Đương nhiên, ở khu vực này cũng vậy."
Thiết bị gây nhiễu tín hiệu bao phủ toàn bộ khu vực nhất định trong một khoảng thời gian ngắn, Biên Lê không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Có thể nói lúc này cậu chỉ có thể dựa vào Biên Túc.
Đột nhiên sống trong một môi trường xa lạ, gặp những con người và vạn vật xa lạ. Nếu là người khác, họ sẽ cảm thấy khó chịu về mọi mặt.
Nhưng Biên Lê không cảm thấy như vậy.
Cậu đã quen với việc thích nghi mọi nơi từ lâu rồi.
Khi đến thế giới này, cậu chưa bao giờ cảm thấy bất lực.
Dù sao đi nữa, cuộc sống mới này cậu được trải nghiệm khá nhiều thứ mới lạ.
Cậu muốn nếm thử chút gì đó thú vị hơn.
Dựa vào cửa sổ, Biên Lê nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng. Nhìn mây trôi dần, khung cảnh dần dần chuyển từ trung tâm thành phố phồn hoa sang một nơi hoang tàn. Cậu biết rằng chính mình đang đến gần căn cứ quân sự.
"Khi nào kỳ phát tình của em sẽ đến?"