Hắn chỉ là một trong số những nam sủng được Tân Kỳ yêu thích nhất.
Không có hắn, Tân Kỳ sẽ chiều chuộng những người khác. Nhưng không có Tân Kỳ...
Hắn chỉ là một kẻ hèn mọn.
Hầu như không có phần da nào trên cơ thể hắn còn nguyên vẹn. Đôi khi Tân Kỳ sẽ dùng nến tra tấn hắn. Ngoại trừ Tân Kỳ, làm sao có alpha nào khác có thể thích hắn được?
Dù bên ngoài hắn có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, khi hắn cởi bỏ quần áo...
Nghĩ tới đây, Vân Châu cảm thấy tuyệt vọng. Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tân Kỳ cũng ngừng tra tấn Vân Châu. Ném roi sang một bên.
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Vân Châu lên.
Dùng ngón tay lau nước mắt cho Vân Châu.
"Sao em lại khóc? Bảo bối."
Tân Kỳ luôn như vậy, sau khi cảm thấy thoả mản. Sẽ đến gần dỗ dành hắn bằng những lời nói dịu dàng nhất.
Tựa như người máu lạnh vừa rồi không phải là anh.
Vân Châu ngẩng đầu nhìn Tân Kỳ, có chút ngây người.
"Ta chỉ muốn dạy cho em một bài học. Thật sự không muốn trừng phạt em. Được rồi, đừng khóc nữa."
Tân Kỳ đem đầu Vân Châu tựa vào ngực mình, thì thầm vào tai hắn.
Giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Nhưng vết thương bỏng rát trên lưng nhắc nhở Vân Châu rằng cảnh tượng vừa rồi là sự thật.
Vân Châu không nhịn được mà run rẩy.
Thậm chí hắn còn nói bằng giọng run run.
"Chủ nhân."
Cảm nhận được người trong ngực đang run rẩy, Tân Kỳ nhẹ nhàng xoa đầu Vân Châu.
"Lưng của em có đau không? Ta bảo người hầu đến mang thuốc cho em, lần sau em phải ngoan ngoãn đấy, biết không?"
Vân Châu không dám nói chuyện, chỉ dám gật đầu.
Tân Kỳ mỉm cười nói: "Omega Biên Lê kia không phải người bình thường. Nếu không có việc gì cũng đừng khıêυ khí©h hắn. Dù có bất mãn đến đâu cũng phải chịu đựng."
Anh vuốt tóc Vân Châu hết lần này đến lần khác, Vân Châu sợ hãi đến mức toàn thân nổi da gà.
"Sao em run rẩy thế?" Tân Kỳ hỏi, giọng điệu lạnh lùng như rắn độc.
Vân Châu không dám nói chính mình đang sợ hãi, chỉ dám nói:
"Đau..."
"Vừa rồi có phải ta đã đánh quá mạnh rồi không?"
"Yên tâm, lần sau sẽ không làm thế nữa."
Hầu như lần nào Tân Kỳ cũng nói những lời tương tự như vậy sau khi tra tấn hắn. Giống như vừa tát hắn một cú thật mạnh rồi đưa cho hắn một viên kẹo ngọt. Cứ lặp đi lặp lại một vòng mà không thấy chán.
Tay Tân Kỳ sờ lên vết thương đẫm máu trên lưng Vân Châu, Vân Châu đau đớn hít một hơi khí lạnh. Anh nói vào tai hắn:
"Ta còn rất nhiều loại dụng cụ khác nhau, một trong số đó được làm bằng sắt. Mỗi lần đánh trúng người sẽ xuất hiện gai nhọn, đến lúc đó da thịt của em sẽ bị rơi ra."
"Bảo bối, ta thương em nên sẽ không dùng đến những thứ đó. Nhưng nếu lần sau em không nghe lời, đừng trách ta nặng tay..."
Vân Châu nghe xong lập tức nói: "Sẽ không, chủ nhân. Vân Châu hứa sẽ không có lần sau!"
"Ta tin em, bảo bối."
Tân Kỳ hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Vân Châu.
"Nhớ phải ngoan nhé."
*
Sau khi từ trang trại huấn luyện thú trở về, Biên Lê ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Hôm nay, cậu kiểm tra lịch thì phát hiện ngày ra chiến trường càng ngày càng gần.
Có vẻ như đã lâu rồi cậu không được gặp Biên Túc.
Hắn chăm chỉ đến mức đã nhiều ngày liên tục vẫn không về nhà. Toàn tâm toàn ý dồn hết cho sự nghiệp.
Biên Lê duỗi người, từ trên ghế sô pha ngồi dậy. Cậu nhớ tới điều gì đó liền bấm số điện thoại.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Có tra ra được gì không?"
"Vân Châu tựa hồ bị người nào đó che giấu, tin tức về hắn đều đã biến mất. Tôi không có cách nào điều tra ra thân phận của hắn."
Biên Lê cau mày.
Trong tiềm thức, cậu nghĩ đến một người.
Chẳng lẽ vị kim chủ chống lưng của Vân Châu đã giúp hắn che giấu thông tin?
Lúc này, có tiếng mở cửa vang lên.
Biên Lê liền cúp điện thoại.
Giây tiếp theo.
"Cạch."
Ổ khóa được mở ra, một khuôn mặt tuấn tú băng lãnh hiện ra trong tầm mắt Biên Lê.
Là Biên Túc.
Sắc mặt người nam nhân này vẫn lãnh đạm như xưa. Nhưng mấy ngày nay không gặp, dường như đã kiên quyết và chững chạc hơn. Cặp mắt hẹp dài nhìn Biên Lê, rồi lại nhìn chỗ khác.
Biên Túc mặc chiếc áo khoác màu đen. Kiểu dáng thon dài của chiếc áo khoác làm dáng người hắn trở nên cao lớn và trông hắn càng quý phái và thanh lịch.
Hắn thực sự đã trở về?
Biên Lê có chút kinh ngạc.
Cậu nhìn Biên Túc chăm chú đến mức ngẩn người. Thậm chí khi hắn bước vào cậu quên mất phải gọi hắn là "ca ca".
Mặc dù nguyên chủ không thích Biên Túc, nhưng vẫn sẽ duy trì vẻ ngoài khách khí.
Biên Túc bước vào, thay đôi dép đi trong nhà.
Nhận ra Biên Lê vẫn đang nhìn hắn, bước chân của hắn hơi khựng lại.
"Mới có mấy ngày mà em đã không nhận ra anh rồi à?"
Biên Lê lập tức hoàn hồn lại.
Cậu nhìn Biên Túc đi đến tủ rượu, hắn cầm chai rượu vang đỏ. Sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cách Biên Lê vài thước.