Trong phòng không có ánh sáng, khuôn mặt của người nam nhân ẩn trong bóng tối. Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt, nhưng thứ duy nhất có thể phát hiện chính là khí tức lạnh lùng đáng sợ từ người nam nhân phát ra.
Vân Châu đứng dậy.
Hắn đè nén sự bất mãn trong lòng, bước tới trước mặt Tân Kỳ. Nũng nịu đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
Tân Kỳ lạnh lùng tránh né.
"Bảo bối." Tuy rằng xưng hô vẫn trìu mến như trước. Nhưng lần này nghe được, toàn thân Vân Châu nổi da gà.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Tân Kỳ, tâm tình của Tân Kỳ lúc này chắc chắn không tốt.
"Có chuyện gì vậy?" Vân Châu cố gắng mỉm cười.
Một giây tiếp theo, Tân Kỳ nhéo cằm hắn:
"Gần đây lá gan của ngươi ngày càng lớn nhỉ?"
"A? Ngài đang nói cái gì vậy? Em đã làm gì khiến ngài không thích sao? Chủ nhân, cằm của em đau quá. Xin ngài hãy nhẹ nhàng..."
Không còn cách nào khác, Vân Châu phải gọi Tân Kỳ là "Chủ nhân".
Vân Châu nhìn Tân Kỳ, muốn làm bộ dáng làm nũng yếu ớt để áp chế cơn tức giận của Tân Kỳ.
Tân Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mặt. Anh thờ ơ, giọng điệu càng ngày càng lãnh đạm.
"Lúc ở trại huấn luyện thú. Ngươi làm cái gì, chính ngươi cũng không biết? Còn chờ ta phải hỏi mới chịu nói?"
"Em..."
Ánh mắt Vân Châu có chút né tránh.
"Ngài đã biết tất cả rồi ư?"
Tân Kỳ nheo mắt lại.
Vân Châu vội vàng nói: "Chủ nhân, là do Biên Lê coi thường em. Ngài biết đấy, em không thể chịu được người khác đối xử với em như vậy. Hơn nữa, lúc đó em không biết thân phận của hắn, cho nên em chỉ muốn tìm hắn trút giận một chút."
Giây tiếp theo, áo của Vân Châu bị xé rách một cách thô bạo.
Tân Kỳ bóp cổ Vân Châu, ném hắn xuống đất.
"Cởϊ áσ ra."
"Không! Em xin ngài, chủ nhân..."
Vân Châu liên tục lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Khóe mắt đã chảy nước mắt.
"Đừng bắt ta phải nói lại lần thứ hai."
Nghe được lời này, dù Vân Châu không muốn cũng không dám thách thức điểm mấu chốt của Tân Kỳ. Hắn đành phải cắn răng chậm rãi cởϊ áσ, lộ ra làn da trắng nõn.
Phía sau lớp áo được bao phủ bởi những vết roi.
Những vết thương mới, cũ...
Nó đan chéo trên da như những bông hồng nở trên sa mạc.
Tân Kỳ lấy dây roi từ chiếc tủ gần đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy dây roi, Vân Châu hít một hơi.
"Chủ nhân, em biết sai rồi! Xin ngài thương xót Vân Châu...A!!"
Một roi giáng xuống, trúng vào da hắn. Vân Châu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.
"Gần đây có phải ta đã quá nuông chiều ngươi, cho nên ngươi một tấc lại muốn tiến một thước?"
Tân Kỳ cầm roi cúi đầu nhìn Vân Châu, trong mắt không lộ ra chút thương tiếc nào.
Lưng Vân Châu nóng bừng, hắn liên tục lắc đầu.
"Không có, em biết chủ nhân đối xử với Vân Châu rất tốt. Là do em hồ đồ không biết tốt xấu..Ô ô ô, lần sau em không dám nữa. Xin chủ nhân bớt giận."
Vân Châu bò đến chân Tân Kỳ, cúi đầu hôn chân anh.
Tân Kỳ vẫn không chút phản ứng.
Khi tâm tình tốt, Tân Kỳ sẽ đối xử với hắn rất tốt, chiều chuộng hắn đến tận trời. Nhưng khi tâm tình không tốt, hắn sẽ bị Tân Kỳ dùng roi đánh liên tục như hiện tại.
Việc được người trong giới thượng lưu nuông chiều và ngược đãi đến chết cũng là điều bình thường.
Vì vậy, đôi khi Vân Châu có thể dùng quyền lực của Tân Kỳ muốn làm gì thì làm. Dù sao Tân Kỳ cũng sẽ sủng ái hắn hết mực. Nhưng có đôi khi, Vân Châu sợ hãi Tân Kỳ như ác quỷ. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt của người nam nhân này dùng roi tùy ý chà đạp hắn dưới chân, hắn liền bị dọa đến mức phát run.
Hắn ở bên ngoài cao ngạo ức hϊếp người khác dễ dàng, nhưng phía sau lại không có chút tôn nghiêm nào. Cũng chỉ là món đồ chơi tạm bợ bên cạnh Tân Kỳ.
Tân Kỳ cho hắn bất cứ thứ gì hắn muốn. Nhưng đồng thời hắn phải đánh đổi thân thể và tôn nghiêm của chính mình.
"Biên Lê là con trai thứ của nguyên soái, ngươi dám xuống tay với hắn. Ngươi cho rằng ta sẽ bảo vệ ngươi sao?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra, mười mạng của ngươi cũng không đủ để thay thế. Vị trí của ta cũng không đảm bảo được, ta không muốn vì ngươi mà ra lung lay địa vị của mình."
"Đánh ngươi là để ngươi nhớ rõ thân phận của mình."
Tân Kỳ vừa nói vừa đánh vào lưng Vân Châu bằng một cây roi khác.
Vân Châu đau đớn đến mức không thể phát ra âm thanh, cũng không dám cầu xin tha thứ.
Hắn biết Tân Kỳ có một căn phòng, nơi đó Tân Kỳ thu thập rất nhiều loại đồ chơi biếи ŧɦái. Mỗi khi tâm trạng không tốt, Tân Kỳ sẽ dùng những thứ này để tra tấn người.