Chương 26

Loại cảm giác chỉ được ăn một nửa, thật sự rất khó chịu.

Anh nhìn xuống chiếc áo có phần lộn xộn của mình. Hít một hơi thật sâu, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Nguyên Dặc cảm thấy nghẹn khuất vô cùng.

Đang lúc tưởng rằng sự tình đã xong. Đột nhiên Biên Lê quay người lại, đặt tay lên đùi anh. Đôi mắt vẫn mở, không có dấu hiệu đã ngủ.

Thân thể Nguyên Dặc run rẩy.

Cánh tay của thiếu niên lạnh ngắt, chạm vào bắp đùi của anh. Anh có thể cảm nhận rõ ràng làn da của cậu qua lớp vải.

Nguyên Dặc có thể nhận thấy cơ bắp của chính mình đang nảy lên.

"Thật ra em không buồn ngủ lắm." Biên Lê nói.

Nguyên Dặc mím môi: "Ngủ lâu như vậy, đương nhiên sẽ không cảm thấy buồn ngủ."

"Em có thấy nhàm chán không? Có muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe không?"

Biên Lê nói: "Không, em không phải tiểu hài tử 3 tuổi. So với kể chuyện xưa, em muốn nghe chuyện xưa về anh hơn."

"Chuyện xưa của anh?"

"Em gặp anh khi anh còn chưa thành niên. Em không biết nhiều về quá khứ của anh. Bây giờ em muốn biết nhiều hơn một chút, kỳ quái lắm sao?"

"Anh không có bí mật nào cả, A Lê. Em biết đấy, anh chưa bao giờ giấu em điều gì."

"Anh không có bí mật? Em không tin."

Nguyên Dặc nhìn đôi mắt lấp lánh trong đêm của Biên Lê. Nhất thời không nói nên lời.

"Vậy, em muốn nghe cái gì? Khía cạnh nào?"

"Chỉ cần nói cho em biết tại sao anh yêu em."

Câu hỏi này khiến Nguyên Dặc sửng sốt trong giây lát.

"Nếu anh nói, anh thấy sắc liền nổi lòng tham. Em có tin không?"

Giọng nói của Nguyên Dặc khá nghiêm túc, khiến Biên Lê nghi ngờ liệu những gì anh nói có phải là sự thật hay không.

Biên Lê do dự một chút, nói: "Thật sao?"

"Anh đùa thôi."

Biên Lê thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Nguyên Dặc nói: "Đó là nhất kiến chung tình."

“Ngày hôm đó, lần đầu tiên gặp em. Anh đã bị vẻ ngoài của em mê hoặc. Thực ra anh đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đều quên mất. Lần đầu nhìn thấy em, anh chỉ muốn ngắm nhìn em mãi. Trên người em có loại khí chất đặc biệt, khiến anh như bị mê hoặc."

"Sau này anh biết được thân phận của em, kỳ thật trong lòng có chút mừng thầm. Cũng coi như là môn đăng hộ đối, nếu anh theo đuổi em. Có lẽ cha em sẽ đồng ý, hai nhà chúng ta liên hôn là chuyện tốt."

"Thật ra, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là anh thấy sắc liền nổi lòng tham, nhưng anh thích em từ con người đến thân thể của em. Khi nhìn thấy em, anh liền muốn che chở cho em. Anh không muốn để bất cứ kẻ khác cướp em đi.

Tất nhiên, Biên Lê chỉ có thể là của anh.

Không ai được phép tranh giành.

Trong bóng tối ánh mắt Nguyên Dặc lóe lên, sau đó khôi phục bình thường.

"Vậy anh không tò mò vì sao em lại đồng ý ở cạnh anh sao?"

Biên Lê đưa ra chủ đề.

"Tại sao?" Quả nhiên Nguyên Dịch rất tò mò.

Biên Lê ở bên anh lâu như vậy, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh.

Biên Lê mỉm cười: "Không nói cho anh biết."

Nguyên Dặc khịt mũi: "A Lê thật xấu, anh đã nói tất cả cho em nghe rồi. Nhưng em vẫn gạt anh."

Biên Lê nói: "Vấn đề này anh nên từ từ suy nghĩ, nghĩ xong thì tìm em. Nếu tâm tình em tốt, có lẽ em sẽ cho nói cho anh biết."

"Thật ra, nếu em không nói cho anh biết cũng chẳng sao cả."

Giọng nói của Nguyên Dặc dịu lại: "Dù sao thì em cũng đã chấp nhận ở bên anh rồi. Quá trình như thế nào không quan trọng, kết quả mới là điều quan trọng."

Nhìn khuôn mặt ôn nhu của Nguyên Dặc dưới ánh trăng, đột nhiên cậu cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nguyên Dặc thật sự thích cậu sao?

Nhưng nguyên chủ là kẻ tàn nhẫn vô tình. Hắn chỉ muốn tùy ý chơi đùa với bất cứ thứ gì và vứt bỏ đi khi hắn cảm thấy nhàm chán.

"A Lê, chắc em buồn ngủ rồi. Chúng ta ngủ thôi."

Nhìn thấy ánh mắt Biên Lê trở nên phức tạp, Nguyên Dặc dời tầm mắt chuyển chủ đề.

Thật ra, có lẽ anh biết Biên Lê đang nghĩ gì.

Nhưng anh không quan tâm.

Lòng anh chợt đau thắt, anh thực sự không quan tâm sao? Đó chỉ là tự lừa chính mình.

Bất quá, cho dù Biên Lê không thích anh. Anh cũng không thể ép buộc Biên Lê, chỉ cần Biên Lê luôn ở cạnh anh.

Mặc kệ là loại phương thức nào.

Cho dù là cưỡng ép, anh cũng phải giữ Biên Lê ở bên cạnh. Không bao giờ tách rời khỏi anh.

Trang trại thuần hóa động vật nhanh chóng bị phong tỏa.

Sau khi Nguyên Dặc trở về kể lại sự việc cho lão cha. Ông cảm thấy đau lòng cho con trai mình và sợ tai nạn sẽ xuất hiện lần nữa. Nên đã báo cáo với quốc vương và yêu cầu đóng cửa trang trại thuần hóa động vật, vĩnh viễn cấm mở cửa.