Biên Lê liếc nhìn Nguyên Dặc rồi hé miệng.
Nhìn thấy động tác của Biên Lê, ánh mắt Nguyên Dặc tối sầm lại. Sau đó chậm rãi đút nước vào miệng Biên Lê.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ướt đẫm nước, Nguyên Dặc nảy sinh ý định muốn tàn phá đôi môi này. Du͙© vọиɠ mà anh vừa dập tắt bỗng nhiên bùng lên trở lại.
Uống xong ly nước, Nguyên Dặc hỏi: "Còn khát không?"
Rõ ràng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng Biên Lê ngửi thấy trong lời nói có cảm giác đè nén và nhẫn nại.
Khóe môi Biên Lê hiện lên một nụ cười:
"Hết khát rồi. Nhân tiện, đêm nay anh đừng về. Cùng em nghỉ ngơi ở đây."
Trước đây Biên Lê chưa bao giờ một mình qua đêm với anh.
Mặc dù nghe có vẻ buồn cười nhưng anh hiểu tính cách của Biên Lê và anh luôn tôn trọng Biên Lê. Nên anh nghĩ không có gì sai trái cả.
Lần đầu tiên Nguyên Dặc nghe Biên Lê nói lời này, anh còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Nhưng, ở đây chỉ có một chiếc giường."
Anh không tin Biên Lê sẽ để anh lên giường cùng nhau ngủ.
Biên Lê nói: "Vậy chúng ta cùng nhau ngủ đi. Giường này dù sao cũng đủ rộng. Em không thể để anh ngủ dưới đất được."
Mặc dù Nguyên Dặc luôn sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu ủy khuất ngủ dưới đất. Nhưng nếu là lời đề nghị của Biên Lê, có lẽ anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cổ họng Nguyên Dặc nghẹn lại.
"A Lê không chê anh à?"
Giọng nói của anh có chút thăm dò.
Biên Lê nói: "Nếu anh không muốn lên đây ngủ thì quên đi."
Một giây tiếp theo, Nguyên Dặc dùng tốc độ thật nhanh cởi giày rồi leo lên giường.
Cả giường đều tràn ngập mùi hương của Biên Lê, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tuy nhiên, Nguyên Dặc không nghĩ như vậy.
Du͙© vọиɠ của anh vốn dĩ vẫn chưa nguôi ngoai, bây giờ ở gần Biên Lê. Anh thực sự sợ chính mình sẽ mất khống chế mà làm điều không nên làm.
Nguyên Dặc cố ý tránh xa Biên Lê, thậm chí không chạm vào cậu.
"Anh không cởϊ áσ khi ngủ à?"
Biên Lê không biết Nguyên Dặc đang suy nghĩ gì. Cho nên trong mắt cậu, hành vi của Nguyên Dặc chỉ là đang giả vờ.
Cậu cong môi nói đùa: "Anh sợ em chiếm tiện nghi anh à? Anh tránh xa em như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng trên người em có gai ư?"
Cho dù ngủ chung một giường, còn muốn anh cởϊ áσ?
Nguyên Dặc liếʍ môi dưới.
"Bảo anh cởϊ áσ. A Lê, em có chắc không? Em không sợ anh sẽ làm gì đó có lỗi với em sao?"
"Mặc dù bản thân anh là quân tử, nhưng phương diện kia không thể nói trước được. Vì vậy để đảm bảo an toàn..."
Giây tiếp theo, cơ thể Nguyên Dặc cứng đờ.
Bởi vì Biên Lê đã chủ động tiến gần.
"Anh và em ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng chưa từng làm gì em. Nếu anh muốn làm chuyện này, sao có thể đợi đến ngày hôm nay?"
Khi nói, tay Biên Lê sờ vào áo của Nguyên Dặc.
"Bang——"
Nút áo đầu tiên đã được gỡ ra.
Động tác của cậu vô cùng tao nhã, không lộ ra chút câu dẫn cám dỗ. Như thể cậu đang làm một việc bình thường hàng ngày.
"Không cởϊ áσ khi đi ngủ, làm sao có thể thoải mái được?"
Hô hấp của Nguyên Dặc trở nên căng thẳng.
Anh nắm lấy tay Biên Lê.
"A Lê..."
"Đừng nghịch, nghe lời anh."
Yết hầu anh cuộn lên, và giọng nói của anh chứa đầy sự kìm nén.
Đây chính xác là điều Biên Lê mong muốn.
"Sao vậy?"
Biên Lê tỏ ra ngây thơ chớp chớp mắt như một con mèo nghịch ngợm.
Cậu không bỏ cuộc, ngược lại một tấc lại muốn tiến một thước.
"Sao anh thở nặng nề thế?" Biên Lê nhìn Nguyên Dặc chằm chằm, cố ý châm lửa vào người Nguyên Dặc.
"Khi ở gần anh, em thấy nóng quá."
Cậu đặt tay lên trán Nguyên Dặc, rồi thụt tay lại như thể đang sợ hãi. Lẩm bẩm:
"Nhiệt độ cao quá, anh có bị sốt không?"
Nguyên Dặc cố gắng chịu đựng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Anh thực sự muốn nắm lấy bàn tay không an phận của Biên Lê. Đem cậu đè dưới thân, tùy ý khi dễ một phen. Xem cậu còn dám đốt lửa loạn nữa không.
"Không, anh không bị sốt. A Lê, ngoan ngoãn nằm yên nào."
Giọng Nguyên Dặc trầm thấp dỗ dành.
"Đã nóng như vậy, sao anh không chịu cởϊ áσ ra? Anh không thấy nóng à?"
Biên Lê giống như đứa trẻ đơn thuần không hiểu sự đời.
Nhưng chỉ có cậu mới biết rằng, tất cả chỉ là giả vờ.
Nguyên Dặc luôn cố gắng bảo trì vẻ mặt nghiêm túc, Biên Lê thật sự rất muốn cười.
Sức chịu đựng của Nguyên Dặc thực sự rất mạnh, mặc dù cậu dụ dỗ như thế này. Nguyên Dặc vẫn có thể thờ ơ sao?
"Không nóng, em muốn làm gì!" Nguyên Dặc kinh ngạc. Biên Lê cư nhiên chủ động cởϊ áσ anh ra.
Biên Lê nói: "Được, thoải mái rồi. Chúng ta ngủ thôi."
Nói xong, Biên Lê nằm xuống rồi quay lưng về phía Nguyên Dặc.
Nguyên Dặc chỉ có thể nhìn bóng lưng của Biên Lê. Không biết Biên Lê đang ngủ thật hay giả vờ ngủ, nhưng điều khiến anh không thể tin được là mọi chuyện đã tiến triển đến mức này. Nhưng Biên Lê thật sự đã ngủ rồi ư?
Này là xong rồi sao?