Chương 24

Nguyên Dặc hít một hơi thật sâu, không đành lòng làm tổn thương Biên Lê. Nhưng lại không nhịn được mà hôn trộm thêm chút nữa.

Một lúc sau, anh ngước lên.

Du͙© vọиɠ không hề giảm, ham muốn trong mắt anh ngày càng mạnh mẽ hơn.

Anh nhìn những vết đỏ trên cổ Biên Lê.

Đây là dấu ấn của riêng anh.

Đưa tay chạm vào vết đỏ, Nguyên Dặc mỉm cười hài lòng.

Tuy hiện tại anh rất muốn làm gì đó với Biên Lê. Nhưng lúc này Biên Lê đang suy yếu, nhìn thấy mặt Biên Lê tái nhợt. Anh có chút luyến tiếc.

Nguyên Dặc đưa tay sờ khuôn mặt của Biên Lê, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ trên da cậu.

"Mặc dù mỗi lần nghĩ tới làm chuyện đó với em. Dù là thô bạo hay ôn nhu, anh vẫn luôn cảm thấy đau lòng."

Ánh mắt Nguyên Dặc trở nên u ám.

"Lần này tha cho em, phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Lần sau anh sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy nữa đâu."

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Biên Lê. Anh hơi cúi đầu xuống, vừa định hôn thì thiếu niên đang ngủ say trước mặt đột nhiên mở mắt.

Biên Lê tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Nguyên Dặc trước mặt mình.

Nguyên Dặc sửng sốt một lát, tựa hồ không ngờ Biên Lê tỉnh dậy nhanh như vậy. Ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyên Dặc không kịp phản ứng.

"A Lê?"

Nguyên Dặc nhanh chóng lấy lại tinh thần, cách xa Biên Lê một chút. Anh dùng giọng nói ôn hòa, đè xuống du͙© vọиɠ trong mắt:

"Sao em tỉnh dậy sớm quá vậy?"

Biên Lê mấp máy môi, giọng nói có chút khàn khàn:

"Sớm? Trời bên ngoài đã tối rồi."

Đôi mắt của cậu trong đêm sâu thẳm, cậu nhìn Nguyên Dặc không chớp mắt.

Nguyên Dặc nuốt khan, quay mặt đi:

"Bác sĩ nói thân thể em rất yếu, anh còn tưởng rằng phải đợi thật lâu em mới tỉnh lại. Cho nên vẫn luôn ở bên cạnh em."

"Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Em không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của anh được phóng đại trước mặt. Em có chút giật mình."

Nguyên Dặc nghe xong lập tức xin lỗi.

"A Lê, anh không phải biếи ŧɦái. Chỉ là vừa rồi nhìn em đến mức mê mẩn nên vô thức tiến lại gần. Anh không biết em sẽ đột nhiên tỉnh dậy."

Biên Lê cười nói: "Em không có nghĩ xấu về anh. Chúng ta là người yêu, anh đến gần em cũng không sao cả."

Lời nói của Nguyên Dặc có vẻ hơi giấu đầu lòi đuôi. Lỗ tai Nguyên Dặc hơi đỏ lên. May mà ở trong bóng đêm nên không thể nhìn rõ.

Trong phòng tối om không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua rèm cửa, phủ lên cơ thể hai người một tầng ánh sáng.

Biên Lê nói: "Em có chút khát nước."

Nguyên Dặc lập tức đứng lên: "A Lê, đợi anh. Anh đi lấy cho em ly nước."

Nhìn Nguyên Dặc rời đi, Biên Lê từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đầu.

Đầu cậu vẫn còn hơi đau. Có vẻ như việc sử dụng quá nhiều sức lực sẽ gây tổn hại đến cơ thể.

"Hệ thống, tinh thần lực của cơ thể này mạnh hay yếu?"

Cậu tới đây đã lâu, cũng không biết tình trạng của cơ thể này như thế nào, cậu có chút tò mò.

Bất quá, dựa theo tình huống chiến đấu hồi chiều. Cơ thể này có vẻ không tệ, mặc dù không bằng thân thể cũ của cậu.

[Ký chủ, tinh thần lực của cơ thể này chưa xác định được và tôi không thể tra ra bất kỳ thông tin nào.]

[Nhưng kí chủ à, nếu cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi có cách nha~] Giọng nói của hệ thống vang lên có chút nguy hiểm.

Biên Lê cau mày, hệ thống này thật sự quá vô dụng.

Quả nhiên——

[Cậu phải tiếp xúc với 4 nhân vật nam chính nhiều hơn. Nhưng lần tiếp xúc này không phải là tiếp xúc bình thường. Mà là cái đó đó, hắc hắc~]

[Sờ sờ, chụt chụt và ôm ôm..v.v...Đều có thể tăng cường thể lực, nhưng cách hiệu quả nhất vẫn là...]

Lúc này, hệ thống đã ngừng đề tài. Nhưng ý tứ rất rõ ràng.

"Hệ thống, ngươi đã thành niên rồi đúng không?"

[Ý cậu là gì?]

"Đừng làm chuyện liều lĩnh nếu ngươi vẫn chưa đủ tuổi."

Đúng lúc này, Nguyên Dặc bưng ly nước đi vào.

Biên Lê cũng trở nên im lặng ngồi yên trên giường.

Trong phòng tối om, Biên Lê hỏi:

"Vì sao không bật đèn lên?"

"A, tối nay cúp điện. Không biết đã xảy ra chuyện gì."

Nguyên Dặc đến gần, ngồi xuống bên mép giường. Lúc Biên Lê đang định cầm ly nước, Nguyên Dặc vòng tay qua vai cậu nói:

"A Lê, để anh giúp em."