Chương 23

Điều đó không hề làm Biên Lê bị thương mà còn khiến Biên Lê tỏa sáng trước mặt mọi người.

Biên Lê từ khi nào có kỹ năng chiến đấu tốt như vậy?

Cư nhiên có thể một mình thách thức con cự thú hung bạo...

Vân Châu nắm chặt tay, nghiến răng một cách vô thức.

Lúc này, đột nhiên có một ánh mắt nhìn về phía hắn.

Ánh mắt đó lạnh băng và đầy sát khí, khiến Vân Châu không nhịn được mà rùng mình.

Là Biên Lê.

Biên Lê mà hắn biết, từ nhỏ luôn là quả hồng mềm yếu. Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Biên Lê như vậy bao giờ.

Vân Châu đang định nhìn lại thì phát hiện Biên Lê đã đối mặt với hắn và dùng khẩu hình miệng.

"Chờ."

Chờ?

Chờ cái gì……

Lưng Vân Châu toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến vừa rồi Biên Lê đối với con cự thú kia không chút lưu tình, hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

Lúc này, người phụ trách trại huấn luyện thú chạy tới. Sau khi phát hiện ra chuyện này, ông chân thành nói lời xin lỗi Biên Lê, rồi cúi đầu 360 độ.

Nguyên Dặc đứng ở một bên với vẻ mặt "ngươi nói xong rồi?". Anh không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào và cùng Biên Lê rời đi.

Sau khi rời khỏi trại huấn luyện thú, giọng Biên Lê có chút suy yếu:

"Em nghĩ không cần thiết phải xây dựng trại huấn luyện thú này."

Nguyên Dặc nói: "Anh cũng nghĩ vậy. Sau khi trở về, anh sẽ đề nghị với cha. Đem trại huấn luyện thú này bỏ đi."

"Ừm"

Biên Lê nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cậu cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Trước mắt trời đất trở nên quay cuồng, cậu dần mất đi ý thức.

Trong căn phòng yên tĩnh, rèm cửa bị gió thổi nhẹ. Ánh trăng chiếu qua bệ cửa sổ.

Nằm trên chiếc giường đơn là một thiếu niên xanh xao và yếu ớt.

"A Lê."

Một tiếng thì thầm nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Nguyên Dặc ngồi ở trước giường, nhẹ nhàng chạm vào má Biên Lê.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như sợ chỉ cần dùng lực mạnh một tí sẽ đánh thức Biên Lê.

Bộ dáng Biên Lê đang ngủ say rơi vào trong mắt anh.

Thiếu niên nhắm chặt mắt, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt. Làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt mảnh khảnh của cậu ta. Lông mi đen như lông quạ khẽ run lên, hai tay bất an nắm chặt.

Như mơ thấy điều gì đó không vui, lông mày vô thức nhíu lại trong giấc ngủ.

Nguyên Dặc nhìn Biên Lê và dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cậu.

Anh đã gọi cho bác sĩ. Bác sĩ nói rằng Biên Lê vẫn ổn, chỉ là do tiêu hao quá nhiều thể lực. Bác sĩ đã tiêm glucose cho Biên Lê và dặn dò Biên Lê cần phải nghỉ ngơi và ngủ một giấc.

Nguyên Dặc cảm thấy hiện tại mình không thể nhìn thấu Biên Lê.

Rõ ràng anh đang ở ngay bên cạnh Biên Lê. Nhưng anh cảm thấy Biên Lê có một khoảng cách, xa đến mức không thể chạm tới.

Không giống như bây giờ, chỉ khi Biên Lê ngủ say. Anh mới có thể chạm vào và làm bất cứ điều gì mình muốn.

Nghĩ tới đây, Nguyên Dặc không nhịn được vuốt ve Biên Lê mạnh hơn một chút.

Biên Lê tựa hồ cảm giác được, bất an rêи ɾỉ một tiếng. Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Nguyên Dặc.

Giống như một chú mèo con, rất khác với hình tượng thường ngày của Biên Lê.

Ánh mắt Nguyên Dặc tối sầm lại.

Làn da của Biên Lê mềm mại đến mức, không biết được làm bằng gì. Nó mịn màng và mềm mại hơn cả quả trứng.

Một khi chạm vào, anh không thể cưỡng lại được.

Có cảm giác như bị nghiện, chỉ chạm một lần thôi cảm thấy không đủ.

Anh không kiêng nể gì, tùy tiện sờ một hồi...

Nguyên Dặc nhìn chằm chằm Biên Lê. Anh hơi cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Biên Lê.

Nhìn đôi môi khiến anh thương nhớ hằng đêm, yết hầu của anh vô thức lăn lộn vài vòng. Anh nảy sinh ý định, muốn hung hăng ghiền nát và mυ"ŧ nó.

Để lại dấu ấn của riêng anh trên đó.

Tuy nhiên, nếu như Biên Lê tỉnh lại không biết sẽ như thế nào?

Lúc đó biểu cảm của Biên Lê sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, tay Nguyên Dặc vô thức dừng lại trên môi Biên Lê.

Anh xoa nhẹ bằng ngón tay cái.

Mềm mại và lạnh.

Yết hầu của Nguyên Dặc lại lăn tròn, anh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô nóng.

"A Lê..."

Đôi mắt của anh càng ngày càng trầm xuống, nhìn bộ dáng đang ngủ của Biên Lê. Anh muốn cắn xé Biên Lê thành từng mảnh.

Phải làm sao đây...

A Lê của anh thật mê người.

Ngay cả khi đang ngủ, vẫn câu dẫn anh một cách vô hình.

Anh không thể nhịn được nữa.

Nguyên Dặc đến gần gương mặt kia, cảm nhận nhiệt độ trong hơi thở của Biên Lê và mùi hương trên người cậu.

Sau đó anh hơi cúi đầu, giống như dã thú vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Anh tựa sát vào cổ Biên Lê.

Đây là nơi dễ bị tổn thương nhất.

Chỉ cần cắn một cái...

Nhưng Nguyên Dặc không có ý định cắn, anh di chuyển xuống vị trí xương quai xanh của Biên Lê.

Anh ghé sát vào làn da trắng của Biên Lê, môi anh hơi di chuyển xuống.

Tham lam liếʍ láp và mυ"ŧ.

Làn da mỏng manh mịn màng giống như bạch ngọc, khiến anh phát cuồng chỉ muốn dính chặt vào.