Chương 22

Biên Lê sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy Nguyên Dặc đứng ở phía sau. Nguyên Dặc lấy ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Anh ghé sát vào tai Biên Lê thì thầm.

"Mặt em bẩn quá, để anh lau cho em."

Lúc này cậu mới nhận ra vừa rồi mặt mình đã vô tình dính đầy máu.

"A Lê, vừa rồi em thực sự rất lợi hại."

Biên Lê choáng váng. Cậu quá mải mê chiến đấu với con cự thú, đến nỗi quên mất rằng ở thế giới này cậu chỉ là một omega yếu đuối.

"A Lê, nói cho anh biết. Trên người em còn điều gì khác mà anh chưa biết, được không?"

Sắc mặt Biên Lê tỏ ra vô cảm.

Mọi chuyện đã đến nước này rồi, cậu không thể thay đổi được gì nữa.

Hơn nữa, trong trường hợp này cậu không thể không bị lộ. Nếu không cậu chỉ có thể ngồi chờ chết.

Nếu có hình phạt cho việc thiết lập sai tính cách của nhân vật thì cậu vẫn chấp nhận bị trừng phạt.

Biên Lê cầm khăn tay lau vết máu trên mặt.

"Em có rất nhiều bí mật, anh có muốn nghe từng cái một không?"

Nguyên Dặc mỉm cười với Biên Lê, thuận tay nắm lấy bàn tay từ trên mặt Biên Lê dời đi. Sau đó liếc nhìn con cự thú dưới đất, thân hình vẫn còn thở nhấp nhô. Nhưng trên mặt đất lại có một vũng máu lớn. .

"A Lê, anh luôn cho rằng em là một bông hoa mỏng manh trong nhà kính cần được chăm sóc cẩn thận. Giờ nghĩ lại, hình như anh đã hiểu lầm em."

Anh nhìn Biên Lê chằm chằm. Khoé mắt hơi cong cong, dáng vẻ dịu dàng khi nói chuyện với Biên Lê không khác gì trước đây.

Nhưng Biên Lê luôn cảm thấy Nguyên Dặc trước mặt tựa hồ là một người khác, giống như một ảo ảnh thoáng qua.

Mặc dù cậu biết Nguyên Dặc luôn ngụy trang khi gặp cậu.

"Vậy bây giờ anh coi em là loại người nào? Kẻ hai mặt? Luôn thích lừa dối anh?"

"Anh……"

Nguyên Dặc đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Biên Lê vén vài sợi tóc ra sau tai. Ngay lúc Biên Lê tưởng rằng Nguyên Dặc sắp nói cậu chính là một loại hoa hồng dại có gai, Nguyên Dặc liền nói:

"Em chẳng là ai cả, em là em. A Lê trong lòng anh là độc nhất vô nhị, không có đại từ nào đủ để mô tả về em. Em là một cá thể độc lập."

"A Lê."

Nguyên Dặc lẳng lặng nhìn Biên Lê, nhẹ giọng thì thầm. Nhưng lại giống như lời thì thầm của tình nhân hơn.

"Anh đã phát hiện ra một khía cạnh khác của em mà không ai biết đến. Anh cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng gần hơn."

Càng làm anh cảm thấy mê mẩn....

[Độ hảo cảm của Nguyên Dặc +10.]

[Hắc hắc, ký chủ. Cậu vô tình trêu chọc vào điểm trí mạng của nam chính nha~ Mau mau thể hiện sức quyến rũ cá tính của mình đi! Phải giữ lấy hắn.]

"Thật sao? Thật ra em có rất nhiều bí mật mà anh không biết. Anh có muốn nghe không?"

Khóe môi Biên Lê hơi nhếch lên, nhìn Nguyên Dặc. Ánh mắt như muốn hút người nhìn vào vòng xoáy, tràn đầy cám dỗ.

Nguyên Dặc nhướng mày.

Anh luôn cảm thấy Biên Lê sẽ không dễ dàng nói cho anh biết bí mật của mình.

Suy cho cùng, với tính cách của Biên Lê. Biên Lê chỉ muốn quấn mình lại để không ai có thể nhìn thấy.

"Nếu A Lê sẵn lòng nói ra, tất nhiên anh rất..."

Lúc này, con cự thú dưới mặt đất đột nhiên cử động. Sự chú ý của Biên Lê bị thu hút.

Tuy nhiên, không ngờ con cự thú lại rêи ɾỉ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Biên Lê, nó sợ hãi cúi đầu xuống. Làm điệu bộ bị thuần phục trước Biên Lê.

Nó tỏ ra yếu đuối và cầu xin Biên Lê đừng gϊếŧ nó.

Xem ra hiệu lực của thuốc đã dần hết tác dụng, cự thú cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút. Nó biết thực lực của Biên Lê vượt trội hơn nó, nó không dám dễ dàng phạm sai lầm.

Nguyên Dặc cũng hiểu ý tứ của cự thú, nhẹ nhàng cười một tiếng. Trong lời nói có ẩn ý sâu xa.

"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. A Lê, em có nghĩ chúng ta có nên cho nó một cơ hội không?"

Biên Lê liếc nhìn rồi lại thu hồi ánh mắt: "Cự thú đả thương người, đương nhiên không thể giữ lại. Còn việc xử lý thế nào thì để người ở trang trại huấn luyện thú xử lý."

Cậu không muốn lãng phí thêm sức lực nào nữa.

Cơ thể của omega vốn đã yếu ớt, để đối phó với con cự thú khổng lồ này. Cậu đã vượt quá giới hạn của cơ thể và tiêu hao quá nhiều thể lực. Bây giờ tình hình xung quanh đã ổn định, cậu cảm thấy mắt mình như muốn tối sầm lại. Cảm thấy chính mình sẽ ngất đi trong giây tiếp theo.

Vừa rồi cùng Nguyên Dặc nói chuyện, cậu đã cố gắng chống cự rất lâu.

"Được rồi, chúng ta không cần lãng phí sức lực vì con cự thú này. A Lê, anh thấy em có vẻ hơi mệt. Để anh đưa em đi nghỉ ngơi."

Ở phía xa, sắc mặt Vân Châu tái nhợt khi nhìn thấy hành động thân mật của Nguyên Dặc đối với Biên Lê.