Chương 2

Khi nguyên chủ ở bên Nguyên Dặc, ngoài những sở thích nhỏ nhặt. Nguyên chủ ngưỡng mộ tính cách ngỗ ngược và phóng khoáng của anh. Nguyên chủ từ nhỏ đã ghen tị với cuộc sống tự do bình thường như bao người.

Loại chuyện này nguyên chủ chưa từng có được.

Nguyên chủ chưa bao giờ thực sự thích Nguyên Dặc vì từ khi còn nhỏ nguyên chủ đã có nhiều khuyết điểm trong tính cách. Nguyên chủ chỉ coi mọi thứ xung quanh như niềm vui của bản thân và chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện gì.

Trước khi được nguyên soái nhận nuôi, nguyên chủ chỉ là một nô ɭệ tầm thường trong hội đấu giá.

Bất cứ ai cho nguyên chủ cục xương, hắn sẽ quẫy đuôi vui mừng với họ.

Cho đến một ngày, gia đình nguyên soái bước vào buổi đấu giá. Biên Túc đã chọn nguyên chủ từ cái nhìn đầu tiên.

Từ đó nguyên chủ được đưa về nhà.

Cuối cùng, nguyên chủ không cần phải tranh giành thức ăn thừa với những nô ɭệ sống dở chết dở ở hội đấu giá. Đồng thời nguyên chủ cũng có thân phận mới, con trai thứ hai của nguyên soái.

"Người ở Biên gia, phải chọn người tốt nhất. Trừ bỏ môn đăng hộ đối..."

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên bị Biên Lê cắt ngang.

Đôi mắt Biên Lê hơi cong, khóe miệng hiện lên nụ cười nghịch ngợm trẻ con.

"Anh quyết tâm ngăn cản em như vậy, chẳng lẽ là bởi vì..."

"Anh thích em đúng không?"

Khoảnh khắc nói ra những lời này, Biên Lê cảm thấy ước gì người nam nhân trầm tĩnh trước mặt này xuất hiện vài tia gợn sóng trên khuôn mặt.

Hóa ra hắn có chút thay đổi.

Cậu nghĩ Biên Túc chỉ có một gương mặt lạnh.

"Em nói gì?"

Biên Túc nheo mắt lại, nhìn Biên Lê bằng đôi mắt hẹp dài thanh lãnh như con dao sắc nhọn.

Chỉ cần nhìn vào mắt hắn cũng đủ cảm thấy sợ hãi.

Mà nguyên chủ từ nhỏ sợ nhất ánh mắt của Biên Túc nhìn mình như vậy.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ trong giây lát.

Im lặng vài giây, Biên Lê mỉm cười, trong giọng nói có chút tinh nghịch:

"Cho nên? Ca ca bị em nói trúng rồi sao?"

"Nếu không, tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy?"

Bàn tay hắn vô thức nắm chặt và những đường gân nổi lên trên mu bàn tay đều nói lên với Biên Lê rằng hắn đang kiềm chế.

Cậu liếc nhìn nắm tay siết chặt của Biên Túc và nói:

"Ca ca, em nói đùa thôi. Anh đừng nghiêm túc như vậy được không?"

Biên Túc nghiến răng nghiến lợi, giây tiếp theo hắn buông lỏng nắm đấm. Sau đó, hai mắt Biên Lê đột nhiên bị một bóng đen to lớn che phủ.

Biên Túc nghiêng người về phía trước, dùng thân hình to lớn bao phủ lấy Biên Lê. Hoàn toàn chặn ánh sáng trước mắt cậu.

Hai người lúc này đang ở trên tầng hai, Biên Lê đang dựa vào lan can cầu thang. Trước mặt là Biên Túc, cậu nhìn thấy vẻ tức giận không che giấu trên khuôn mặt của người nam nhân lạnh lùng.

Theo kinh nghiệm thuần hóa động vật, một con thú hung hãng như vậy sẽ muốn cậu quất nó thật mạnh bằng roi. Như vậy mới thuần hóa nó hoàn toàn, để nó biết rằng chủ nhân của nó là ai.

Thật đáng tiếc, tình trạng hiện tại của cậu...

Biên Lê cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhìn diện mạo của nguyên chủ không hề giống cậu chút nào. Cậu thực sự không biết nên dùng bộ dáng cầu xin sự thương xót là như thế nào...

Nghĩ đến, Biên Lê cười lạnh.

Ngay sau đó, cằm của cậu đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm thật mạnh.

"Ah."

Cơn đau đột ngột khiến Biên Lê không kiềm chế được mà kêu lên.

Từ khi nguyên chủ sống ở Biên gia, nguyên chủ được ăn mặc chỉnh tề, ăn uống đầy đủ và tận hưởng mọi thứ tốt nhất. Làn da của nguyên chủ mềm mại đến mức tưởng như có thể vắt ra nước. Lúc này, cằm của cậu bị Biên Túc nắm không chút thương tiếc, Biên Lê cảm thấy đau nhức đến mức cau mày.

Biên Túc nhìn mặt Biên Lê, thật gần.

Cho dù cau mày cũng thấy đẹp mắt.

Nhưng vẻ mặt cau có đó khiến hắn không cảm thấy đau lòng chút nào.

"Em học những từ này từ ai?"

Biên Túc nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Biên Lê, anh là anh trai em. Ai đã nói những chuyện này với em?"

Hắn là huynh trưởng, nhưng hắn không nhận được sự tôn trọng và thậm chí còn bị trêu chọc.

Cho dù Biên Lê có mất bình tĩnh với hắn, ném đồ đạc hay đánh hắn. Hắn cũng sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng những lời đó...

Biên Túc nhìn chằm chằm Biên Lê với ánh mắt sâu kín.

Biên Lê ở cùng Nguyên Dặc, tên khốn đó đã dạy em trai hắn điều gì?

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Biên Túc cảm thấy tức giận.

"Học cái gì chứ? Ca ca, anh đang làm em đau đấy. Buông em ra." Biên Lê đau đớn nhịn không được liền bật khóc.