Biên Lê đối với những người xung quanh yêu cầu rất cao. Omega này thoạt nhìn không phải là người đứng đắn. Dù có quen nhau, cũng sẽ không thân thiết như lời Vân Châu nói.
Biên Lê cảm thấy có chút buồn cười, chính mình còn chưa kịp trả lời Vân Châu, nhưng Nguyên Dặc đã thay cậu nói ra.
Vân Châu nắm chặt nắm đấm: "Tôi..."
"Nay đã khác xưa, chuyện cũ cũng đã qua rồi. A Lê của ta không muốn nhớ lại, cũng không có ý định ôn chuyện với ngươi. Nếu không có việc gì thì cút về vị trí của ngươi đi."
Nhìn cách Nguyên Dặc ân cần bảo vệ Biên Lê, Vân Châu cảm thấy vô cùng tức giận. Vốn dĩ hắn muốn làm Biên Lê mất mặt trước mặt Nguyên Dặc, nhưng không ngờ rằng rước phải một trận đối chọi gay gắt.
Vân Châu rời đi, nhưng cậu cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Rất có thể sẽ tìm kim chủ cáo trạng đòi lại công bằng cho mình.
Cậu cảm thấy điều đó không thành vấn đề.
Người xấu luôn thích làm chuyện ác.
Câu này hoàn toàn bình thường khi áp dụng vào Vân Châu.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay ôm lấy eo cậu, trìu mến nói: "A Lê, em đừng nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ omega kia, nhìn hắn không phải là thứ tốt lành gì. Đừng vì hắn, mà phá hỏng bầu không khí.”
Biên Lê nhướng mày: "Anh quả thật rất giỏi đánh giá người khác."
Nguyên Dặc nói: "Anh không mù, anh vẫn có thể phân biệt tốt và xấu. Huống chi, A Lê rõ ràng không thích hắn. Nếu hắn vẫn không hiểu và gây khó dễ cho em. Anh có thể hay không giúp em xử lý hắn, được không?
Biên Lê từ chối: "Xử lý hắn làm gì? Cứ để hắn nhảy nhót, chậm rãi chơi đùa với hắn một chút. Nếu không, cuộc sống sẽ ít đi rất nhiều lạc thú."
Nguyên Dặc gật đầu: "Có lý."
Buổi trình diễn sắp bắt đầu.
Khi Vân Châu ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đi ngang qua Biên Lê. Không biết có phải trùng hợp hay không, hắn bất ngờ ngã xuống.
Hắn đυ.ng vào Biên Lê.
"A, xin lỗi. Dưới chân có nước.... ngươi không sao chứ?"
Vân Châu giả vờ lo lắng hỏi. Biên Lê tự nhiên sẽ không cùng hắn tranh cãi, ghét bỏ không liếc nhìn. Sau đó vỗ vỗ vai chính mình:
"Ta không sao, lần sau đi đường cẩn thận."
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt Vân Châu cứng đờ.
Bị hắn chạm vào rất bẩn sao? Có cần thiết phải khoa trương như thế không? Thật là đáng ghét.
Sau khi Biên Lê rời đi khỏi tầm mắt, sắc mặt Vân Châu trở nên vặn vẹo: "Tiện nhân, chờ xem ngươi còn có thể cười được bao lâu."
Nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra tiếp theo, Vân Châu nhếch mép cười như đang xem kịch.
Phải đặt cược trước khi trận đấu bắt đầu.
Bằng cách này, người chơi không thể thấy được thực lực của thuần thú sư. Nó gần giống như đang đánh bạc.
Biên Lê đặt cược rằng thuần thú sư sẽ thắng.
Bởi vì cậu ham hiểu lĩnh vực này, cậu đương nhiên sẽ thích thuần thú sư. Cậu biết rằng mỗi một trận đấu đều sẽ xảy ra vấn đề sinh tử, không thể xem nhẹ thuần thú sư.
Mặt khác, Vân Châu trời sinh ra đã có xu hướng chống lại Biên Lê. Hắn đặt cược cự thú khổng lồ sẽ giành chiến thắng.
Khán giả dưới khán đài náo nhiệt hò reo mong chờ trận đấu tiếp theo. Vân Châu dựa vào một nam nhân cao lớn, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng Biên Lê không biết vô ý hay cố ý.
Người nam nhân bên cạnh ôm eo Vân Châu, khí thế cường đại. Hiển nhiên là kim chủ của Vân Châu.
"Bảo bối, đang nhìn gì ở đó thế?"
"A, không có việc gì." Vân Châu thu hồi ánh mắt, mỉm cười nịnh nọt với người nam nhân.
"Em vừa gặp một người bạn, cậu ấy chơi thân với em từ nhỏ. Bây giờ cậu ấy rất lợi hại. Cậu ấy không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà còn leo lên được cành cây cao. Vừa rồi em tìm cậu ấy nói chuyện nhưng cậu ấy không để ý đến em. Ô ô ô...Ngài có nghĩ rằng cậu ấy coi thường em hay không?"
Người nam nhân nhéo cằm Vân Châu. "Bảo bối, em quan tâm nhiều đến cái nhìn của người khác làm gì? Hắn là hắn, em là em. Cả hai không liên quan gì đến nhau."
Nói đến đây, nam nhân âm trầm nhìn Vân Châu rồi liếc mắt một cái.
"Hay là ngươi đang ghen tị với Alpha đằng sau hắn?"
Cảm nhận được sự không hài lòng của người nam nhân, Vân Châu vội vàng lắc đầu, "Không có, ý em không phải như vậy. Em chỉ cảm thấy tủi thân, trước đây không có ai dám coi thường em."
"Tốt nhất là không có."
Người nam nhân cau mày khi nhìn thấy Nguyên Dặc.
"Người mà ngươi đang nói tới ở phía bên đó?"
"À...vâng."
"Hắn là Nguyên Dặc."
"Hmm...Em biết. Kế bên là omega anh ấy mang đến. Omega đó luôn làm bộ dáng cao cao tại thượng, khiến em rất tức giận."
Ánh mắt người nam nhân tối sầm lại: "Ngươi vừa chọc tức omega bên cạnh hắn?"