Không ai quen thuộc các quy tắc và mọi thứ ở đây hơn cậu.
Nhìn xung quanh, có một số thiếu niên xuất thân từ gia đình quý tộc. Một số người nhận thức Nguyên Dặc, thậm chí còn đến chào hỏi.
"Hai vị, phía trước là bàn đặt cược."
Một nhân viên phục vụ tiến tới ân cần nhắc nhở.
Biên Lê nhìn theo tầm mắt của nhân viên và nhìn thấy chiếc bàn pha lê trước mặt đang có người đứng đặt cược.
Nguyên Dặc gật đầu với nhân viên, chờ nhân viên phục vụ rời đi. Anh nhắc nhở Biên Lê:
"A Lê, quy tắc của trại huấn luyện động vật là phải đặt cược thắng thua. Nếu em thắng cược, em có thể lên sân khấu giao lưu với dã thú."
[Nói là giao lưu, nhưng thực ra nó có nghĩa là tùy ý chơi đùa với chúng. Thậm chí nếu có ý đồ xấu nào đó, cậu có thể tùy ý hành hạ bọn chúng đến chết. Và cũng không ai quan tâm đến chúng. Chà chà, thật là đáng thương~] Hệ thống chen vào nói.
Để buổi thi đấu diễn ra một cách chân thực nhất, hầu hết các huấn luyện viên và dã thú đều lần đầu tiên gặp mặt.
Những mãnh thú đó rất khó thuần hoá. Để sống sót, chúng sẽ tấn công điên loạn. Nếu không cẩn thận, sẽ bị xé thành từng mảnh trong vài phút.
Biên Lê cau mày, "Đúng là giới tài phiệt, sở thích kỳ lạ. Mọi thứ trước mặt đều không có chút tôn nghiêm nào và chỉ là thú vui của họ."
[Này~ Những con quạ ở đây đều màu đen như nhau. Ký chủ, động vật ở thế giới này và thế giới thực gần như giống nhau~]
Biên Lê bị nhắc đến chuyện thương tâm.
Cậu không có cha mẹ, từ nhỏ đã bị bán cho chủ của một trang trại huấn luyện động vật và sống trong môi trường liếʍ máu bằng những mũi dao từ khi còn nhỏ.
Để hoàn toàn khống chế được cậu, chủ trang trại huấn luyện động vật đã cho cậu ăn kịch độc. Một khi cậu chạy trốn, cậu sẽ bị độc trong cơ thể phản hệ gϊếŧ chết.
Cậu không chấp nhận số phận và luôn muốn phá vỡ mọi thứ. Nên đã bí mật lên kế hoạch phá hủy trang trại huấn luyện động vật. Tuy nhiên, cậu đã bị đồng bạn gài bẫy...
"A Lê?"
Giọng nói của Nguyên Dặc vang lên bên tai. Biên Lê mới lấy lại tinh thần, giấu đi sự hận ý trong mắt.
"Làm sao vậy?
“Vừa rồi anh gọi em mấy lần, em cũng không có phản ứng.” Nguyên Dặc chỉ vào bàn pha lê phía xa, nhẹ giọng hỏi:
"Em muốn chơi không?"
Đặt cược một lần là 10 vạn tinh tệ. Mặc dù những người có mặt ở đây đều xuất thân từ quyền quý thế gia, nhưng vẫn có rất nhiều người vì điều này mà do dự.
Những mãnh thú ngày thường đều bị nhốt trong l*иg sắt. Trại huấn luyện ba tháng chỉ mở một lần, mỗi lần tổ chức số người đến càng nhiều hơn.
Biên Lê nhìn chiếc bàn pha lê, ở đó không có nhiều phiếu đặt cược. Xem ra không ít người chỉ muốn đến xem náo nhiệt chứ không có ý định tốn nhiều tiền vào đó.
Suy cho cùng, vẫn có những rủi ro khi "tương tác" với mãnh thú trên sân khấu.
Ai biết được liệu những xiềng xích đó có đột nhiên bị phá vỡ hay không? Nhỡ bọn chúng phát điên thì sao?
Cho dù muốn thử thách sự kí©h thí©ɧ, họ cũng sẽ không dám mạo hiểm tính mạng của mình.
Biên Lê cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi thuần hóa động vật.
"Không có hứng thú cũng không sao, chúng ta ở dưới khán đài xem trận đấu."
“Không, tới cùng tới rồi. Đương nhiên em muốn chơi." Biên Lê ngắt lời.
Nếu thắng, cậu có thể cứu những con thú còn sống sót đó khỏi cái chết.
Cho dù cậu thua, kỳ thực cũng không sao cả. Chỉ là 10 vạn tinh tệ, giống như ném đá trên sông mà thôi.
Dù sao đối với Nguyên Dặc, 10 vạn tinh tệ không đáng giá bao nhiêu.
Và điều cuối cùng là cậu không thiếu tiền.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
"Ngươi cược thắng hay thua? Đặt cược với ta."
Hình như cậu đã nghe giọng nói này ở đâu đó.
Biên Lê nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt đẹp đến mức không thể phân biệt được nam nữ.
Thật trùng hợp, người đó cũng đang nhìn cậu.
Vân Châu.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Biên Lê vang lên một thanh âm.
Khi còn nhỏ, Vân Châu gần như là ngôi sao thu hút ở buổi đấu giá vì giọng nói ngọt ngào và tính cách đáng yêu.
Và cũng chính là người cầm đầu bắt nạt Biên Lê.
Đối với nguyên chủ, người này là ác mộng thời thơ ấu. Cũng là người nguyên chủ không muốn gặp nhất.
Đã nhiều năm, nguyên chủ đã lâu không gặp lại hắn kể từ khi nguyên chủ bị mang ra khỏi buổi đấu giá.
Biên Lê nheo mắt nhìn chằm chằm Vân Châu, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.