Nói xong, Lộc Kỷ dừng lại và khéo léo nói: "A Lê thật tốt bụng. Ta tưởng bạn bè của em ấy cũng là người thông tình đạt lý. Không nghĩ tới lại như vậy..."
Y tỏ ra vẻ xấu hổ khi nói những lời này như muốn giữ thể diện cho Nguyên Dặc. Nhưng Nguyên Dặc cảm thấy tức giận khi thấy y làm bộ dáng giả vờ.
Lộc Kỷ tiếp tục: "Vừa rồi được gặp lại A Lê, ta đã rất vui mừng. Ta không muốn em ấy rời đi nhanh như vậy nên đã yêu cầu em ấy ở lại nói chuyện với ta một lúc. Nếu mạo phạm đến ngươi thì ta xin lỗi. Nhưng ngươi không được tức giận với A Lê, em ấy sẽ rất buồn nếu ngươi sinh khí."
Biên Lê vốn dĩ đang cảm thấy đau đầu, nhưng khi nghe Lộc Kỷ nói. Ánh mắt đột nhiên sáng lên, lắc đầu với Lộc Kỷ tỏ vẻ chính mình không sao, không có việc gì.
Người này thật sự là thiên sứ ư? Mở miệng liền nghĩ cho cậu, nếu hiện tại cùng Nguyên Dặc cãi nhau. Cậu sẽ áy náy đến mức không thể ngủ được cả đêm.
Vì thế, chỉ một giây trước khi lời chửi thề của Nguyên Dặc sắp phát ra, Biên Lê đã giành nói trước:
"Không không, tôi không sao. Lộc Kỷ, anh không cần phải xin lỗi."
Vừa nói, cậu vừa nhìn khuôn mặt lạnh lùng và tức giận của Nguyên Dặc.
"Được rồi, em chỉ nói vài câu với anh ấy thôi. Anh có cần phải thù địch với anh ấy như vậy không?"
Nguyên Dặc hừ lạnh: "Em không nghe thấy lời nói của tên này trong lẫn ngoài đều nhắm vào anh sao? Hắn rõ ràng đang khıêυ khí©h mối quan hệ giữa chúng ta. Nhưng em lại không để ý đến điều đó, thậm chí còn thay mặt hắn lên tiếng."
Nếu Nguyên Dặc có một cái đuôi, lông của anh bây giờ đã dựng đứng lên và vung vẩy qua lại một cách giận dữ.
Lộc Kỷ uỷ khuất nói: "A Lê, ý của anh không phải như vậy. Anh không có ác ý với hắn. Làm sao anh có thể khıêυ khí©h mối quan hệ của hai người?"
"Hơn nữa, ngươi và A Lê không phải là người yêu. Tại sao ta phải khıêυ khí©h ngươi? Ta cũng không có ghen ghét ngươi. Nếu hai người không phải là một cặp, ngươi không nên có thái độ như vậy."
"Hay là ngươi thích A Lê? A, không đúng. A Lê đã nói rõ ràng rằng em ấy cùng ngươi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường..."
Nói xong, Lộc Kỷ tựa hồ ý thức được mình đã lỡ miệng nói ra điều gì đó. Y vội vàng che miệng, vẻ mặt có chút áy náy nhìn về phía Biên Lê. May mắn thay, Biên Lê không có để ý.
Câu nói này tựa hồ chọc vào chỗ đau trong lòng Nguyên Dặc, anh cau mày nói:
"Ta đã gặp rất nhiều omega trà xanh. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy alpha trà xanh như ngươi. Thế giới thật rộng lớn và đầy rẫy những điều kỳ diệu..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Biên Lê chặn lại.
——Cậu bịt miệng Nguyên Dặc.
Trước mặt Nguyên Dặc hống hách, Lộc Kỷ trông càng đáng thương hơn. Y giống như một con cừu nhỏ bị con sói lớn xấu xa ức hϊếp đến mức không còn sức lực để chống trả.
Lộc Kỷ cụp mắt xuống, "A Lê, thực sự xin lỗi. Bạn của em có vẻ rất chán ghét anh, anh không muốn cùng hắn cãi nhau. Vì vậy tốt nhất anh nên rời đi trước, lần sau chúng ta lại nói chuyện nữa nhé."
"Nhân tiện, mấy ngày nay anh lúc nào cũng rảnh. Nếu có thời gian em có thể đến tìm anh."
Y nhìn Biên Lê với vẻ mặt luyến tiếc.
Biên Lê trả lời y bằng một cái nhìn.
Nói xong, Lộc Kỷ quay người rời đi dưới sự che chở của vệ sĩ.
Phía sau y vẫn còn đám đông người hâm mộ, trong đám đông lần lượt vang lên những tiếng la hét.
Sắc mặt Nguyên Dặc trở nên cực kỳ tức giận, mắng vài câu thô tục.
"Người như vậy thực sự là ngôi sao nổi tiếng? Lại còn có nhiều fans hâm mộ như vậy?"
Không đúng, rốt cuộc có điểm nào khiến người yêu thích? Chẳng lẽ những người hâm mộ ở đây thích thể loại trà xanh này ư?
Nguyên Dặc gần như muốn hộc máu.
Đặc biệt là cách Biên Lê bảo vệ tên trà xanh vừa rồi.
Lộc Kỷ vừa rời đi, vẻ mặt Biên Lê liền mất kiên nhẫn khi bước đi. Lạnh lùng nói: "Vừa rồi anh bị sao vậy? Người ta có làm gì có lỗi với anh đâu? Lại còn mắng và doạ đánh người ta. Tại sao anh lại hung hăng như vậy?
Nguyên Dịch đuổi theo: "Không phải, hắn vừa rồi..."
"Hắn vừa rồi làm sao? Có phải hay không mỗi lần tôi tiếp xúc với ai, anh đều sẽ như vậy?
"Hay là tôi nên chia người ra, từ từ..."
Nguyên Dặc nói: "Không, nếu không phải vì quan tâm đến em. Anh sẽ không cãi nhau với hắn. Nói chuyện với một người như vậy chỉ lãng phí sức lực."