*Vết
thương của em như thế nào rồi? Còn đau không?* Trần Thanh mỉm cười rồi nhắn tin lại
'
Em không sao rồi! Cảm ơn cô giáo đã quan tâm đến em...' *
Học bài rồi nghỉ ngơi đi. Tôi phải soạn giáo án rồi!* Dạ... Lát cô phải ngủ sớm đó, tạm biệt, lát cô ngủ ngon nhoa' *
Ừm, em cũng vậy...* Học bài gì tầm này nữa chứ, đầy năm chắc cô sẽ tha thôi! Trần Thanh định cày game một chút rồi mới đi ngủ... Chắc là sẽ được mà...
______________
'các em lấy giấy ra kiểm tra'
WTF... cái quái gì. Không phải vậy sao? Mình còn chưa học bài mà! Không xong rồi... Hu hu. Trần Thanh khóc không ra nước mắt, lặng lẽ lấy giấy ra ghi thông tin đầy đủ rồi chờ cô giáo đọc đề chép vào...
' hey you! Chỉ mình với! Help me...'
Chờ cô giáo đi xuống phía dưới thì Trần Thanh quay xuống nhờ sự trợ giúp của người ngồi phía dưới, nhớ không lầm là học sinh mới tên là Quy gì đó, tên gì cũng được, quan trọng là cô phải ghi bài cho bằng được, không nhiều thì cũng ít chứ...
'xã hội phát triển làm cho các ngành công nghệ, nông nghiệp, công nghiệp,...'
Bạn phía dưới không trả lời vốn gì hết mà đọc ro ro như cái máy, may là Trần Thanh chép kịp... Cũng gần hết 1 trang giấy... Hí hí, khỏi bị mắng.
'Trần Thanh học bài sao? Có quay cóp không đấy!' giáo viên thấy bài của Trần Thanh không có bỏ giấy trắng mà thay vào đó còn ghi rất nhiều nên đâm ra nghi ngờ.
'haha, làm gì có chứ!'
'tiết sao lên trả bài nhé'
'Hơ...dạ... '
chết má rồi! 'cả lớp lấy tập sách ra học bài mới.'
Chờ giáo viên quay lên bảng chép bài thì Trần Thanh quay xuống
'cám ơn bạn Quy gì đó nha!'
'Ngọc Quy... Tôi là Phạm Ngọc Quy!'
'aha, mình nhớ rồi!'
___________
'em về rồi chị ơi!' Trần Thanh đứng ở trước nhà mà la khi đang cởi giày để lên kệ rồi đi vào trong.
Đứng hình vài giây...
'aha, con xem ai đây?' người phụ nữ đứng lên dang hai tay ra
'aaaa, mommmm của con...' Trần Thanh chạy lại ôm lấy người phụ nữ đó, không ai khác là mẹ của chị em nhà Lê, lâu quá không gặp bà, ốm đi rồi!
'con nhé mẹ quá... Con tưởng mẹ bỏ rơi con luôn rồi chứ!'
'haha, sao lại vậy được chứ! Làm sao mẹ có thể bỏ rơi đứa con gái cưng như vậy chứ! Mẹ cũng nhớ con lắm...' bà hôn lên trán cô để thể hiện sự nhớ nhung.
'lại đây, mẹ có mua quà cho hai đứa này!' Hai mẹ con cùng ngồi xuống bây giờ cô mới sực nhận ra rằng nhà mình đang có khách.
'ủa mẹ... Ai vậy?' Trần Thanh chỉ vào người phụ nữ kế bên mẹ mình.
'à!... Bạn của mẹ thôi!'
'con chào dì!'
'ừm, chào con' thấy đứa trẻ kia lễ phép chào mình. Người đó cũng gật đầu chào lại.
'này! Con xem cái gì đây...?' mẹ cô lấy một cái hộp màu đỏ từ dưới bàn lên
'của con à? Rồi của chị đâu á...?' Trần Thanh cầm lấy tò mò mở ra xem.
'chị nhận rồi! Chỉ còn con thôi... Mở ra xem đi!'
Trần Thanh từ từ mở ra... Thì...
'AAAAAA...'
Cả ba cùng nhau bịt lỗ tai lại sau tiếng hét sung sướиɠ của người kia, cô nhoẻn miệng cười.
'con yêu mẹ nhất! Haha, máy chơi game trong mơ của con này... Moaz moaz...' Trần Thanh hôn cái máy chơi game màu đen đang cầm rồi quay sang hôn luôn mẹ mình.
'ôi trời! Con bé này! Mẹ tặng cho con rồi ráng mà học nghe chưa... Mẹ nghe hết về con trong năm qua rồi! Không ngoan nữa thì tới lúc mẹ đánh thì đừng có mà khóc la.'
'dạ hì hì.. à mà sao mẹ về sớm vậy, chị nói ngày mai mới về mà!'
'bởi vì chuyến bay ngày mai bị gián đoạn nên hôm nay mẹ về luôn, mẹ đi từ tối qua lận...'
'chắc mẹ đi đường mệt rồi! Mẹ và dì nghỉ ngơi đi nha... Haha, con xin phép về phòng mình!'
Trần Thanh đứng dậy cầm máy chơi game đời mới rồi hí ha hí hửng về phòng mà quên luôn cái balo ở đó.
Cả ba cùng nhìn đứa trẻ trong nhà lên phòng rồi nhìn nhau nói chuyện.
'mẹ định làm sao? Sẽ không thể giấu nó được lâu đâu.' Trần Hoài lên tiếng trước trong cuộc nói chuyện này.
'may là nó không hỏi ba nó. Không thì...' bà vừa dứt lời thì có một giọng nói vanh lên.
'ủa mà mẹ...'
Nghe tiếng nói ở phía trên, mọi người ngước nhìn lên thì đúng như rằng, Trần Thanh đang đứng ở cầu thang nhìn xuống hỏi.
'ủa, mọi người đang nói gì vậy?'
'Không có gì đâu... Mà con gọi mẹ có gì không?'
'à... Con quên mất nữa... Ba không về cùng mẹ sao?'
'à thì... Ba con có việc bận bên đó nên không về sớm được.'
'à... Thì ra là vậy. Thế con về phòng nha!'
Chờ Trần Thanh đi khuất thì mọi người nói chuyện tiếp
'trùng hợp thật...'
'con nói rồi, hai người làm sao thì làm. Đừng làm quá lố trước mặt con bé! Nó mà nghi ngờ thì chuyện sẽ không hay đâu.'
'cám ơn đã nhắc nhở mẹ, nhưng... Con sẽ không ghét bỏ mẹ chứ??' chuyện của bà bây giờ là sợ chính đứa con mình lại đi ghét bỏ mình
'việc cũng đã lỡ... Con ghét mẹ thì được gì, tùy theo thời gian giải quyết thôi... Thôi con lên phòng đây! Chúc vui.'
Cả hai người phụ nữ nhìn con gái lớn đi khuất rồi cùng thở dài...
' không biết Trần Thanh biết chuyện này thì sẽ thế nào nữa?' Trần Hy Châu- mẹ Trần Thanh thở dài nói
'em đừng quá lo, chúng ta sẽ chờ cơ hội đến thì nói với con bé, mong rằng nó sẽ chấp nhận chúng ta như Trần Hoài.' Lâm An Dư- người phụ nữ kia vuốt vuốt lưng Trần Hy Châu... Vỗ về nhau...
'haha, máy chơi game mới... Phải chơi thử mới được.'
Trần Thanh mở cái hộp màu đỏ ra, bên trong là các đĩa game nhỏ có hình vuông đầu bẹp, chọn một cái bất kỳ rồi bỏ vào máy game...
'trời ạ! Công đoạn bật nguồn thôi cũng thấy hấp dẫn nữa...'