19
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phân nửa không gian quán cà phê, làm cho hai thân ảnh đang ngồi cạnh cửa sổ ánh lên một mảnh kim quang.
Thư Ly cụp mắt dùng muỗng quấy ly cà phê truớc mặt, cau mày, biểu tình căng thẳng, có chút không kiên nhẫn.
Trong chốc lát, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Liên Chử ngồi đối diện: "Hay là chúng ta về nhà đi."
Hạ Liên Chử nhìn Thư Ly, hỏi: "Em không muốn gặp nàng sao?"
Tất nhiên là muốn gặp.
Lúc đó mẹ sinh em gái, không lâu sau em gái được chuẩn đoán mắc bệnh tim, mẹ đã chịu đựng cuộc sống nghèo khó này quá lâu rồi, mà chuyện em gái bị bệnh là cọng cỏ cuối cùng đè ép bà.
Bà lặng lẽ rời đi không một lời căn dặn, mỗi tháng chỉ gửi một chút tiền về.
Em gái lớn lên trong vòng tay Thư Ly, Hạ Liên Chử cũng thường hay ôm nàng. Khi đó răng của em gái còn chưa mọc đủ, cả ngày cắn đầu ngón tay, nước dãi thuận cằm chảy xuống dính vào cổ áo của Hạ Liên Chử.
Hạ Liên Chử muốn mắng người, lại không thể mắng nhóc, tức giận không chỗ xả chỉ có thể giấu ở trong lòng, sắc mặt hắn lúc đó thật sự rất thối. Thư Ly nhìn hắn chật vật trông buồn cười vô cùng.
Những chuyện đó phảng phất như mới xảy ra hôm qua.
Nhưng sự thật là bây giờ cảnh còn người mất.
Gia đình nhận nuôi em gái rất tốt, bố mẹ nuôi nguyện ý chữa bệnh cho nàng, cho nàng đi học, cho nàng một gia đình bình thường ấm áp, cũng thật lòng yêu thương em gái rất nhiều.
Cuộc sống bây giờ của em gái bình an và hạnh phúc, như vậy thì người anh trai đã từng ôm nàng, đối với nàng mà nói có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.
Lúc đó em gái nhỏ như vậy, nói không chừng nàng đã sớm không nhớ rõ y.
Hạ Liên Chử nói: "Anh muốn gặp Nhã Nhã."
Hắn có thể đoán ra ý nghĩ nội tâm của Thư Ly, hắn cũng biết Thư Ly muốn gặp em gái, chỉ là nỗi sợ của y quá lớn.
Hạ Liên Chử nắm chặt Thư Ly tay, nói: "Không sao, chúng ta đứng xa xa nhìn một chút thôi là tốt rồi."
Thư Ly gật đầu.
Đây là quán cà phê y thường lui tới.
Thời điểm tan học sẽ có nhiều người, y đôi khi có thể nhìn thấy Thư Nhã, có lúc không nhìn được. Những lúc nhìn thấy tâm tình tự nhiên trở nên thật cao hứng. Mà nếu không gặp, Thư Ly cũng không cảm thấy quá lạc lõng, nơi ở hiện tại của y rất gần chỗ Thư Nhã, y chỉ cần biết Thư Nhã sống tốt, y cũng an lòng.
Hai người bọn họ ngồi trong tiệm cà phê, chờ học sinh tan trường, Hạ Liên Chử dẫn Thư Ly đi ra ngoài, đứng ở dưới tàng cây đối diện cổng lớn trường học.
Tiếng chuông vang lên, không lâu lắm đã có học sinh đeo cặp sách đi ra, dòng người cứ vậy theo sau tràn ra.
Thư Ly có chút sốt ruột, Hạ Liên Chử nặn nặn tay y, dịu dàng trấn an.
Thư Nhã đi ra, bên cạnh nàng còn có ba người bạn, các nàng tụ tập cùng một chỗ cười cười nói nói, rồi đi tới hướng đối diện.
Thư Ly nắm chặt tay Hạ Liên Chử, khí lực rất lớn, nắm đến Hạ Liên Chử ẩn ẩn có chút đau.
"Chúng ta, hay là đi thôi." Giọng Thư Ly có chút lạc đi, cố gắng nhìn Hạ Liên Chử, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Hạ Liên Chử không đành lòng thấy Thư Ly lộ ra biểu tình như vậy, nói: "Được, đi thôi."
Bọn họ quay người, đi chưa được mấy bước liền nghe phía sau có người đang gọi bọn họ
"Xin chào" là một giọng nữ nghe rất trong trẻo, bởi vì chạy nhanh tới, cho nên âm thanh có chút suyễn, "Có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"
Thư Nhã nhìn Hạ Liên Chử, không ngượng ngùng mà lộ ra ý cười, nàng quay đầu, liếc mắt nhìn đám bạn đang đứng phía sau, nói: "Bạn của em, em xin hộ cậu ấy."
Thư Ly trốn phía sau Hạ Liên Chử, muốn nhìn nàng, nhưng không dám nhìn.
Hạ Liên Chử cầm tay Thư Ly lắc nhẹ trước mặt các nàng: "Thật không tiện, tôi có người yêu rồi."
"A, xin lỗi xin lỗi, quấy rầy." Thư Ly cười với Hạ Liên Chử, nói xin lỗi.
Tầm mắt nàng xẹt qua Hạ Liên Chử, rơi vào trên người Thư Ly vốn đang trốn ở phía sau.
"Người kia, anh trai phía sau anh..." Thư Nhã đột nhiên mở miệng.
Cả người Thư Ly chấn động, chậm rãi từ sau lưng Hạ Liên Chử đi ra, y rũ mắt không dám nhìn thẳng Thư Nhã: "Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau, nhưng em luôn cảm thấy anh rất quen thuộc."
Nói xong Thư Nhã liền lập tức nhìn về phía Hạ Liên Chử, hướng hắn giải thích: "Em không có ý muốn đào góc tường nhà anh đâu, em chỉ..."
Hạ Liên Chử cũng cười: "Không sao, em ấy là người của anh, ai cũng không đào được."
Đuôi mắt Thư Nhã cong cong, độ cong khi cười rộ lên cùng Thư Ly giống nhau như đúc, "Vậy em chúc hai anh vẫn luôn như bây giờ, hạnh phúc mãi mãi, điềm điềm mật mật."
"Không quấy rầy nữa." Thư Nhã hướng Hạ Liên Chử phất tay, lại nhìn thẳng Thư Ly đứng bên cạnh làm một cái thủ thế, "Anh trai, hẹn sớm gặp lại."
Thư Nhã đi lâu rồi, Thư Ly mới thấp giọng hồi phục tinh thần: "Sớm ngày gặp lại."
Thời điểm nhìn thấy hai người, tâm lý mấy cô nàng mơ hồ có suy đoán, nghe Thư Nhã chứng thực hai suất ca kia thật sự là một đôi, các nàng cũng chỉ ai thán một tiếng, tiếng sét ái tình còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Những cô nàng khác cười vui vẻ an ủi nàng, nhìn thấy Thư Nhã vành mắt hồng hồng, kinh ngạc hỏi: "Thư Nhã, cậu làm sao vậy?"
Thư Nhã dụi dụi mắt, cười nói: "Không có gì, bụi bay vào mắt tớ thôi."
Thư Nhã biết mình được nhận nuôi, nàng luôn nhớ cái ôm ấm áp trước kia, luôn nhớ rằng nàng có một người anh trai.
Lần cuối cùng nàng nhìn thấy anh trai, anh đã lên hôn trán nàng, nói mình phải đi, dặn nàng sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nước mắt anh rơi trên mặt nàng, rất nóng.
Thư Nhã chạm vào l*иg ngực, tim nàng đập mạnh liên hồi.
Kỳ thực nàng biết rõ người nam nhân trẻ tuổi đang trốn phía sau kia là anh trai của nàng.
Anh trai không muốn để cho nàng biết, nàng liền giả như không biết.
Hiện tại anh trai đã tìm được người thật tâm lo lắng cho anh, người kia đối với anh rất tốt, anh sẽ hạnh phúc.
Anh trai và nàng, bọn họ đều sẽ thật hạnh phúc.
Từ trường học trở về, trạng thái của Thư Ly rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Hạ Liên Chử nhìn gương mặt y, cảm giác lòng mình cũng biến thành một áng mây mềm mại nhẹ nhàng.
Giữa bọn họ có rất nhiều hiểu lầm, đã từng bỏ lỡ nhau, thật may, may là vận mệnh không phải luôn trêu đùa bọn họ, cho hai người họ một cơ hội khác, một lần nữa trùng phùng.
May là hắn lại một lần nữa yêu phải y.
"Chúng ta kết hôn đi." Hạ Liên Chử đột nhiên nói.
Thư Ly nhìn hắn, biểu tình có chút ngơ ngác, mông lung rất đáng yêu.
Hạ Liên Chử nở nụ cười, đến gần hôn lên môi Thư Ly, đem năm chữ mới vừa nói lặp lại một lần nữa.
Hạ Liên Chử thật nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống sau này của hai người.
Hắn không muốn ở lại đế tinh, Thư Ly phỏng chừng cũng không muốn ở chỗ này đợi hắn, hắn có thể nộp đơn xin chuyển đơn vị, tiếp tục theo quân bộ đóng giữ ở một tinh cầu khác cách xa đế tinh, Thư Ly cũng theo hắn, bọn họ vĩnh viễn không rời nhau.
Thư Ly yên tĩnh nghe Hạ Liên Chử nói về kế hoạch của hắn, cuộc sống tốt đẹp liền hiện ra ngay trước mắt y, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Nhưng y vẫn sợ tương lai tốt đẹp như thế chỉ là một ảo mộng*, sợ Hạ Yến Lễ sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
( *tác giả dùng "Kính hoa thủy nguyệt"
(镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.) "Có thể kết hôn sao?" Thư Ly hỏi.
Hạ Liên Chử nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên có thể."
"Trừ em ra, cho dù đối phương là ai anh cũng không cần."
"Nhưng mà..."
"Đừng từ chối anh, Tiểu Thư." Hạ Liên Chử nhìn y thật chăm chú, "Anh chỉ muốn em."
Hắn từng đứng trên đỉnh núi, ngước mặt đối diện với bầu trời đầy sao mà ước nguyện, ước cả đời này phải bảo vệ phải chăm sóc tiểu người câm của hắn thật tốt.
"Em tin anh, được không?." Hạ Liên Chử nâng tay Thư Ly, hôn xuống ngón tay sau này sẽ đeo nhẫn, "Anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."
Thư Ly gật đầu thật nhẹ, y của những năm không có Hạ Liên Chử không hề cảm tính như vậy, cũng không dễ rơi lệ đến thế.
Ngay từ lúc bắt đầu y luôm cảm thấy vận mệnh thật sự quá bất công, đùa cợt y, luôn bắt y phải nhận thật nhiều khổ sở. Nhưng cuối cùng vận mệnh vẫn quan tâm đến y, khiến cho y được gặp lại người y yêu, dùng tất cả thời gian còn lại để tận hưởng niềm vui cùng hạnh phúc bên người nọ, cũng coi như là đền bù thỏa đáng cho những đau khổ y đã phải chịu trước đó.
Người yêu của y dành cho y toàn bộ tín nhiệm, yêu thương cùng ôn nhu.
Người yêu của y dùng tùng tuyết*
( ý chỉ tin tức tố của Hạ Liên Chử) xây lên cho y một khu rừng nhỏ, vì y mà ngăn cản gió lạnh, hắn ôm y, ôn nhu liếʍ vết thương của y, y đau hắn cũng sẽ đau.
"Anh muốn ký hiệu em không?" Thư Ly nhìn Hạ Liên Chử, kéo Hạ Liên Chử đến gần tuyến thể trên gáy y.
"Em muốn thuộc về anh."
"Đem em biến thành người của anh đi."