Chương 18

Hạ Liên Chử chính thức phân hoá vào một buổi tối, khi đó khí trời như thế nào, mặt trăng tròn hay khuyết đã là chuyện Hạ Liên Chử không nhớ rõ.

Đêm đó vết thương trên người do đánh nhau còn chưa khép lại, trên cổ tay là lớp thạch cao dày nặng, nứt hai cái xương sườn, cử động nhẹ cũng thấy đau.

Nhưng nỗi đau xá© ŧᏂịŧ vẫn không bằng nỗi sợ trong tim.

Sợ chính mình không kịp cầm tiền chạy tới, bệnh viện sẽ không chịu điều trị cho mẹ còn đang trong phòng ICU, sợ hắn đột nhiên biến mất như vậy, tiểu người câm của hắn sẽ thấp thỏm lo lắng, sẽ sốt ruột.

Hạ Liên Chử nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm lãnh lẽo mênh mông.

Ngoài phòng tầng tầng lớp người canh gác, chỉ lo sơ ý một chút liền tạo điều kiện cho mầm non alpha Hạ gia trốn thoát ra ngoài.

Hạ Liên Chử đã nhiều lần lẻn đi, nhưng trên người có vết thương không đi xa được, vì vậy bị người hết lần này đến lần khác bắt về.

Cho dù người nhà họ Hạ nói rằng sẽ theo yêu cầu của hắn đến tinh cầu A-618 giải quyết những chuyện kia, nhưng Hạ Liên Chử không yên lòng, bọn họ chỉ là lời nói ngoài miệng thật tốt thật đẹp, dù cho hắn có đưa ra bao nhiêu hiệp định bảo đảm, bọn họ cũng không đồng ý cho hắn quay về A-618.

Hắn nhất định phải quay về, phải tự mình tận mắt thấy mẹ và tiểu người câm cùng bọn họ nói chuyện hắn mới có thể an tâm.

Hạ Liên Chử cảm thấy trong lòng có lửa đốt, một mảnh da nhỏ sau gáy nóng lên, nóng rực khiến hắn mơ hồ thấy đau nhức.

Khi tỉnh lại trời đã sáng, bên giường vây quanh rất nhiều người, thấy hắn tỉnh lại, mỗi người đều lộ ra thần sắc vui mừng.

Nhưng Hạ Liên Chử vô tâm đế ý đến bọn họ, hắn cảm nhận được thân thể mình biến hóa, trong lòng có một tia vui mừng, giãy dụa muốn xuống giường.

Hắn đã phân hoá thành alpha, hắn có thể trở về gặp mẹ, gặp tiểu người câm.

Hạ Liên Chử vừa mới đứng dậy, liền bị người xung quanh đè xuống, vị bác sĩ mắc áo trắng đến gần, cầm máy móc ở trên người hắn đâm đâm chọt chọt một hồi, sau đó mới nói.

Hắn mới phân hoá, tình huống có chút không ổn định, cần phải quan sát hai ngày.

Vì thế hắn bị ép ở lại Hạ gia để quan sát trong một tuần lễ.

Sau đó Hạ Liên Chử được phép trở lại A-618 dưới sự "bảo vệ" của người nhà họ Hạ, hắn mới biết lấy lý do lo cho tâm tình của mình, người nhà họ Hạ giấu nhẹm tin tức mẹ hắn đã qua đời, tiểu người câm cũng biến mất không biết tung tích.

Phần thiện ý này Hạ Liên Chử chịu không nổi. Hắn muốn thoát khỏi Hạ gia, thế nhưng hiện tại hắn chẳng có gì cả, căn bản là không thể thoát khỏi trói buộc của Hạ gia.

Hạ Yến Lễ châm chọc thế nào khıêυ khí©h ra sao, hắn hoàn toàn không để ý, Hạ Chính Anh nói cho hắn biết những quá khứ vinh quang và cả khó xử hiện tại của Hạ gia, ông yêu cầu hắn đến trường quân đội, nói rằng sẽ dùng tiềm lực của Hạ gia để lót đường cho hắn, hắn cũng không quan tâm.

Chỉ có hai người Hạ Liên Chử quan tâm, mẹ đã đi rồi, vậy chỉ còn một điều hắn quan tâm và cần bảo vệ.

Tiểu người câm, người câm nhỏ của hắn.

Hạ Liên Chử đến học viện quân sự theo sự sắp xếp của Hạ Chính Anh, nếu muốn tìm được người hắn yêu, người duy nhất hắn coi trọng giữa hàng ngàn hàng tỉ người, thì hắn nhất định phải có quyền lực, có năng lực toàn quyền nắm giữ và điều động tài nguyên quân đội.

Bốn năm trong trường quân đội, Hạ Liên Chử chưa bao giờ trở lại Hạ gia, Hạ Chính Anh mừng thọ, hàng năm đều gọi điện thoại bảo hắn về, nhưng hắn chưa từng đồng ý một lần nào.

Sau khi tốt nghiệp Hạ Liên Chử được sắp xếp gia nhập Quân đoàn 34, theo quân đến tinh cầu khác đóng quân bảy năm. Có lẽ sự an bài này có dính dáng đến Hạ gia, Hạ Liên Chử cũng không quan tâm. Rời xa đế tinh, rời xa Hạ gia, điều này làm cho hắn cảm thấy thoải mái và bớt phiền muộn hơn một chút.

Năm ấy hắn rời đi, tình cờ chính là sinh nhật bảy mươi tuổi của Hạ Chính Anh, một con số đẹp như thế, Hạ Chính Anh cũng muốn mượn cơ hội này chính thức đem thân phận chính thống của Hạ Liên Chử giới thiệu trước toàn thể mọi người.

Các cuộc điện thoại gọi đến Hạ Liên Chử đều nhận, ngay cả Hạ Yến Lễ gọi đến lời nói mang theo đâm chọc hắn cũng tình nguyện nghe hết. Nhưng Hạ Liên Chử vẫn không nguyện trở lại.

Hắn không thích những dịp như vậy, càng không muốn bị Hạ gia đẩy lên sân khấu, nếu trở về như vậy, từ đây chính thức bị ràng buộc cùng Hạ gia, mãi không thể thoát ra.

Hạ Liên Chử cũng biết bản thân đây là đang lừa mình dối người, hắn đã thay đổi tên họ, những người khác cũng đều biết hắn và Hạ gia có quan hệ, hắn và Hạ gia đã sớm quấn lấy nhau không buông được.

Nhưng Hạ Liên Chử vẫn không muốn trở lại, trong lòng hắn nén giận, không quản người khác nói thế nào khuyên thế nào đều vô dụng, hắn không muốn đi, cũng sẽ không đi.

"Tiểu, Tiểu Thư..." sắc mặt Hạ Liên Chử trắng bệch, nhìn Thư Ly.

Giọng nói cũng run run.

Đã muộn bảy năm, sự hối hận của bảy năm muộn màng ấy như sóng gió mãnh liệt bao phủ, rõ ràng có hàng ngàn hàng vạn lời nói muốn nói, nhưng lại kém cỏi đến mức, chỉ có thể trầm thấp gọi tên y.

Sắc mặt Thư Ly cũng tái nhợt, thần sắc có chút hoảng hốt, như thể không tìm được từ ngữ để phản ứng lại lời nói của Hạ Yến Lễ.

Hạ Yến Lễ thoả thích thưởng thức biểu tình của hai người, chỉ cảm thấy trong lòng khoái ý vô hạn.

"Xem ra hai người có chuyện muốn nói, vậy tôi sẽ không quấy rầy."

Đến cuối cùng gã vẫn không quên thêm một cành củi vào trong đám cháy.

Gã quay đầu, giống như đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Ồ, đúng rồi, đêm nay có thể gặp mặt em, anh trai thực cao hứng."

"Thư Ly, chuyện này cậu làm rất tốt."

Mặt Thư Ly tái đi, gió vừa thổi đến, khiến y rùng mình.

Sau khi Hạ Yến Lễ rời đi, sân thượng trở nên yên tĩnh hơn. Tất cả âm thanh xung quanh mờ dần như thủy triều rút đi, Thư Ly đứng đó, tự đắm chìm vào một thế giới riêng của mình.

Hạ Liên Chử đứng yên, bình tĩnh nhìn Thư Ly, trong mắt là kinh sợ và đau lòng.

Một lúc lâu sau mới thu hết can đảm đưa tay về phía Thư Ly, giọng nói vẫn còn run, cứ mỗi hai chữ lại dừng lại.

"Tiểu Thư... Chúng ta, về nhà."

"Nhị thiếu bây giờ còn muốn mang tôi về nhà sao?" Thư Ly nhẹ giọng hỏi, y muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Liên Chử, nhưng trong mắt đã bị một tầng sương mù dày đặc che phủ, y không dám ngẩng đầu, cũng không dám chớp mắt. Vì vậy mắt càng chua xót hơn, chóp mũi cũng cay.

"Nhị thiếu vẫn không nhận ra sao? Phải, là đại thiếu bảo tôi tiếp cận anh, là tôi cố ý tính kế, kỳ thực tôi..."

"Về nhà thôi."

Hạ Liên Chử làm như không nghe những lời Thư Ly nói trong lúc tức giận, hắn chỉ bình tĩnh nhìn y thật lâu, kiên định nói: "Chúng ta về nhà."

Nghe những lời này, lớp sương mù đã không còn kìm nén được, lông mi khẽ run, hóa thành nước mắt rồi rơi xuống.

Hạ Liên Chử muốn bước đến, muốn ôm y vào lòng và hôn lên những giọt nước mắt trên mi, nhưng hắn không dám động.

Vẫn là bóng đêm mênh mông, vẫn là sương mù ẩm ướt dày đặc, cả người Hạ Liên Chử nhẹ bẫng không còn chút khí lực, lời Hạ Yến Lễ nói vẫn quanh quẩn bên tai, từng lời từng chữ đều là chỉ trích, là tố cáo tội ác của hắn.

Tố cáo hắn quá cố chấp, ngày ấy không chịu trở về dự tiệc mừng thọ, nếu như ngày ấy hắn trở về.

Nếu như hắn về...

Hạ Liên Chử không dám tiếp tục nghĩ xa hơn, cố tình không tự chủ được lại không thể không nghĩ.

Nếu như hắn quay về, tất nhiên trong lòng tràn đầy không can tâm, sẽ không muốn ở lại bắt chuyện, nhất định sẽ sớm tránh đi trốn lên lầu hai, và khi đi ngang qua phòng vệ sinh sẽ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc yếu ớt.

Hắn sẽ đẩy cửa bước vào, sẽ vừa vặn bắt gặp một gương mặt vì khóc quá nhiều mà hai mắt đỏ hoe.

Hắn sẽ khó tin mà nhìn thẳng vào đôi mắt kia, rồi bước tới đem người đó ôm chặt vào lòng.

Nếu như khi đó bọn họ gặp nhau, hắn chắc chắn sẽ không không nhận ra y.

Một đời ngắn ngủi như vậy, bọn họ lại bỏ lỡ bảy năm trong vô vọng.

"Tiểu Thư..." Hạ Liên Chử lại lên tiếng, ngữ khí mềm nhẹ như làn sương mỏng. Hắn sợ Thư Ly sẽ trách hắn, trách hắn cố chấp, trách hắn ngày ấy chưa từng trở về.

Sau tất cả, hắn vẫn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy y khóc.

Hạ Liên Chử đi tới đem người ôm vào trong l*иg ngực.

Thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.

Trên đường trở về, Chung Tấn không dám nhìn hai người họ trong gương chiếu hậu, chỉ trầm mặc lái xe.

Nước mắt Thư Ly đã ngừng rơi từ lâu, chỉ là vành mắt vẫn còn đỏ, y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính phản chiếu hình ảnh bị cắt xén không trọn vẹn của y.

Hạ Liên Chử nhìn y.

Sau một hồi lâu, Thư Ly mới lên tiếng, giọng y rất khàn, cũng rất nhẹ: "Em chưa bao giờ trách anh."

Dừng một chút, lại nói: "Đừng nghe Hạ Yến Lễ nói, lời gã nói đều là giả."

Hạ Liên Chử trầm thấp "Ừ" một tiếng, sau đó nắm lấy tay Thư Ly.

Tay y rất lạnh, và có những vết bầm xanh tím trên mu bàn tay. Hạ Liên Chử cẩn thận nắm tay ủ ấm cho y.

"Anh không hỏi em sao?" Thư Ly nhịn không được vẫn nói điều y lo lắng.

"Hỏi em cái gì?" Hạ Liên Chử nói.

"Em..."

"Hỏi là Hạ Yến Lễ bảo em tìm thứ gì?" Hạ Liên Chử trực tiếp nói, "Gã muốn cái gì, anh đều sẽ cho gã, em đừng suy nghĩ nhiều."

Lại nói: "Nhã Nhã nơi ấy có anh nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Thư Ly ngơ ngác nhìn Hạ Liên Chử, ánh mắt lại dần dần mơ hồ.

Y muốn nói chuyện, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹn khiến y không thể nói bất cứ lời nào.

Y vẫn luôn trong trạng thái sững sờ cho đến khi Hạ Liên Chử dẫn y vào nhà. Những oan ức và đau đớn trong ngần ấy năm dường như đã tìm thấy lối thoát vào khoảnh khắc Hạ Liên Chử cho y một lời bảo đảm.

Thư Ly bám lấy cổ áo Hạ Liên Chử, nước mắt rơi xuống không ngừng được.

Y khóc nhưng không gào lên thật to, mà là nhỏ giọng khóc thút thít, khóc nức nở đến nghẹn ngào, y khóc khiến trái tim Hạ Liên Chử như bị vò nát, vỡ thành từng mảnh.

Chờ y khóc mệt, Hạ Liên Chử rút khăn giấy cẩn thận vì y lau nước mắt trên mặt.

Thư Ly mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn chằm chằm, Hạ Liên Chử liền ấn lên trán y một nụ hôn trấn an, sau đó môi dời xuống bên dưới, hôn lên khóe mắt đỏ hoe của y.

"Tiểu Thư." hắn lại một lần nữa xin lỗi, "Anh xin lỗi."

Thư Ly chợt mỉm cười, y biết hiện tại hình tượng của mình rất xấu, khóc xấu, cười cũng xấu.

Nhưng trong lòng y vẫn vui vẻ.

Trước đây luôn cho rằng đau đớn y phải mang là vô cùng vô tận, sống trên đời chỉ là đau khổ, mỗi ngày đều bị dày vò. Mãi đến tận khi lần đầu y gặp Hạ Liên Chử, cho tới lần tương phùng hôm nay.

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, ấm áp đan xen vào nhau.

Những ngày tháng thống khổ ấy dường như đã được bù đắp lại.

"Em rất hạnh phúc." Thư Ly ôm lấy Hạ Liên Chử, "Thật đó, không có ngày nào hạnh phúc hơn hôm nay."

"Mỗi ngày trong tương lại so với hôm nay sẽ càng vui vẻ hạnh phúc hơn."

Hạ Liên Chử hôn lên môi Thư Ly.

"Anh sẽ không làm em buồn nữa."

- --------------------