Trên đường trở về Chung Tấn ngồi ở ghế lái, Hạ Liên Chử cùng Thư Ly song song ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Trong xe có chút yên tĩnh quá mức, bầu không khí khó giải thích được, Chung Tấn hơi lo lắng, lòng bàn tay điều khiển vô lăng cũng chảy đầy mồ hôi. Anh nhướng mắt, phóng tấm nhìn qua gương chiếu hậu của xe, nhìn hai người người đang ngồi hàng ghế sau.
Sắc mặt cả hai thoạt nhìn rất bình tĩnh, thật giống như những chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Xe chạy qua ngã tư, Hạ Liên Chử dẫn đầu mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, nhưng lại hỏi một chuyện không mấy liên quan: "Ăn cơm chưa?"
Thư Ly lắc đầu, hỏi ngược lại Hạ Liên Chử: "Anh muốn ăn gì?"
Hạ Liên Chử nói: "Về nhà ăn."
Thư Ly nhẹ giọng nói: "Trong nhà hết nguyên liệu nấu ăn rồi."
Vì vậy Chung Tấn tâm lĩnh thần hội, quẹo phải rồi dừng xe ở cửa siêu thị. Là một phó tướng rất có tầm nhìn xa, Chung Tấn đương nhiên sẽ không theo đuôi hai người cùng đi dạo siêu thị, anh đỗ xe xong liền xuống xe, đứng bên cạnh cột đèn hút thuốc.
Theo Hạ Liên Chử nhiều năm như vậy, Chung Tấn đã sớm chắp nối được câu chuyện tình yêu ngây thơ của Hạ Liên Chử trong quá khứ. Một người đã tìm nhiều năm như vậy đột nhiên trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mình, không nói Hạ Liên Chử, ngay cả Chung Tấn cũng cảm thấy có chút khó tin.
Sau khi anh điều tra Thư Ly rõ ràng, tất cả những điều trước đây Chung Tấn cảm thấy kỳ lạ toàn bộ chuyển thành chua xót cùng phiền muộn.
Chung Tấn luôn không tin số mệnh, nhưng giữa hai người bọn họ, anh lại cảm nhận được sự trêu đùa vận mệnh.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải chia cách nhiều năm như vậy, gặp nhiều đau khổ như vậy.
Chung Tấn hút xong điếu thuốc, đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác, nhìn đồng hồ.
Nửa giờ sau, Hạ Liên Chử và Thư Ly cùng nhau đi ra từ cửa lớn, trong tay Hạ Liên Chử xách hai túi đồ lớn, mà Thư Ly thì ôm hai lốc sữa chua trong lòng.
Vẻ mặt của bọn họ không thay đổi gì nhiều so với vừa nãy, cho nên Chung Tấn cũng không đoán được hai người họ đã thảo luận về vấn đề vừa rồi trong siêu thị hay chưa.
Đoạn đường về nhà sau đó là Thư Ly mở lời trước, y chân thành mời Chung Tấn cùng lên nhà ăn lẩu.
Chung Tấn thuận miệng nói đại một lý do để từ chối, Thư Ly "Ồ" một tiếng, như đã đoán được câu trả lời của Chung Tấn, cũng không tiếp tục mời nữa.
Buổi trưa Thư Ly không ăn cơm, chỉ cùng Quý Anh uống một ly cà phê, bây giờ bụng đói đến mức tất cả vấn đề đều trở nên không quá quan trọng.
Đói bụng khiến người ta trở nên ngoan ngoãn, ăn cơm cũng rất nhanh, cũng rất dễ thỏa mãn. Thư Ly vừa ăn xong miếng thịt cuốn liền cảm giác dạ dày có chút trướng.
Y gác đũa, muốn đi tới tủ lạnh lấy cho mình một lon Coca, còn không quên hỏi Hạ Liên Chử: "Anh muốn uống gì?"
Hạ Liên Chử đang trụng phần dạ dày bò trong nồi, nghe Thư Ly hỏi, hắn nghiêng đầu đưa mắt nhìn Thư Ly, nói: "Cho anh nước trái cây."
Dừng một chút, liền bồi thêm một câu: "Em đừng uống nước ngọt có ga, rất dễ bị đầy hơi, bụng cũng sẽ khó chịu."
Mặc dù Thư Ly rất muốn uống coca, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Hạ Liên Chử nói thả lon caca về vị trí cũ, tự tay lấy cho mình một hũ sữa chua.
Cho dù không được uống coca, Thư Ly vẫn ăn no đến mức bụng phình to ra một vòng, ngồi ở trên ghế một chút cũng không muốn động, còn Hạ Liên Chử nhanh chóng dọn dẹp tàn cục hỗn loạn sau bữa ăn.
Quần áo trên người đều ám đầy mùi lẩu, Thư Ly sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, sau đó đứng dậy bật máy làm sạch không khí, y cảm thấy mình đỡ bụng đi khắp nơi như vậy giống y như đang mang thai, có chút buồn cười, nhưng khi nhìn thấy Hạ Liên Chử đang rửa chén trong bếp, ý cười liền dần dần phai nhạt.
Ở trong siêu thị, Hạ Liên Chử không hề hỏi y chuyện Quý Anh, bộ dáng hắn nghiêm túc chọn nguyên liệu nấu ăn rất mê người, trong lòng Thư Ly có chút chua xót nhàn nhạt.
Con người là đại diện cho sự thay đổi thất thường, Thư Ly vừa muốn Hạ Liên Chử hỏi, vừa mong hắn đừng hỏi; Thư Ly không hối hận mà lựa chọn kiên định đi về phía Hạ Liên Chử, thế nhưng sau đó y vẫn có chút băn khoăn.
Đột nhiên cảm thấy mùi lẩu ám trên người thật khó chịu, Thư Ly đi vào nhà tắm, y muốn tắm, muốn rửa sạch mùi lẩu nồng nặc trên người mình.
Một tầng hơi nước ngưng tụ trên tấm kính, Thư Ly giơ tay lên lau đi, trong gương phản chiếu một đường nét mơ hồ.
Thư Ly nhìn bản thân trong gương, y không thể nhớ được trước đây chính mình là bộ dáng gì. Có lẽ khuôn mặt sẽ hơi tròn một chút, mũi hơi thấp một tí, lông mày cũng không được như thế này.
Thư Ly không ngừng hồi tưởng, mọi thứ về cuộc đời của y hết thảy đều giống như khuôn mặt này, đã hoàn toàn thay đổi.
Đã từng nhiều lần, lòng Thư Ly tràn đầy oán hận, tủi thân, trong vô vọng đau đớn ẩn nhẫn sống cuộc sống tạm bợ, y chỉ là một xác chết biết đi sống bám víu ở Hạ trạch. Mà cái xác chết này khoảnh khắc gặp được Hạ Liên Chử, Thư Ly đã sống lại, tìm lại được tình cảm của mình, một lần nữa được trải qua niềm vui và nỗi đau của con người.
Thư Ly bây giờ hao tổn tâm cơ chỉ muốn tìm ra một phương pháp tốt nhất, nhưng y quên mất có một số vấn đề không thể tìm được cách giải, thậm chí còn không có đáp án.
Hơi ấm từ vòng tay và sự nóng bỏng của đôi môi, không ai có thể nhẫn tâm từ bỏ ánh sáng mình từng nắm giữ.
Thư Ly quấn áo choàng tắm đẩy cửa đi ra, Hạ Liên Chử đứng trước cửa, giống như lần họ gặp lại nhau ở Hạ gia.
Thư Ly sửng sốt một chút, đuôi tóc có nước còn đọng lại, rơi xuống xương quai xanh, cảm giác mát mẻ lan toàn thân.
Hạ Liên Chử nhìn mái tóc ướt rũ xuống của Thư Ly, khẽ nhíu mày: "Sao không lau tóc?"
Thư Ly cầm khăn tắm đang vắt trên cánh tay định lau khô tóc, Hạ Liên Chử nhịn không được lại gần cầm khăn từ tay Thư Ly, cả hai đều im lặng không nói.
Mùi lẩu trong phòng đã biến mất, máy làm sạch không khí vẫn làm hết phận sự vang lên ong ong trong góc.
Nửa ngày, Thư Ly lên tiếng trước, vẫn là giọng nói hơi khàn: "Em và hắn ta không có gì cả."
Hạ Liên Chử biết y đang nói ai, hắn gật đầu: "Anh biết."
"Hắn thích em, em chỉ lợi dụng hắn thôi." Thư Ly nói tiếp.
"Anh tin em."
"Nếu em lừa anh thì sao?" Thư Ly dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Liên Chử, mỉm cười: "Anh sẽ làm thế nào?"
"Em lừa anh điều gì?" Hạ Liên Chử cũng nhìn thẳng Thư Ly.
"Lừa tiền," Thư Ly nghiêng đầu giành lại khăn tự mình lau tóc, nở nụ cười, "Nói không chừng còn lừa gạt tình cảm."
Hạ Liên Chử nghiêm túc, cúi người đặt tầm mắt ngang với tầm nhìn của Thư Ly: "Lừa tiền cũng không sao, trước đây sinh hoạt của anh đều diễn ra trong quân đội, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không cần dùng tiền, tiền lương bên trong thẻ anh không có động tới, toàn bộ đều đưa cho em. Chỉ là tiền của Hạ gia anh không muốn sử dụng, nhưng nếu em muốn..."
"Em không muốn." Thư Ly ngắt lời hắn.
Hạ Liên Chử nở nụ cười: "Được, vậy thì không sử dụng nó, tiền của riêng anh đủ cho em gạt, chờ em lừa lấy hết, anh lại tiếp tục kiếm thêm cho em."
"Nhưng lừa gạt tình cảm thì không được."
Thư Ly rất muốn hỏi tại sao không được, nhưng y không hỏi, chỉ lặng lẽ đứng yên ở chỗ cũ, chờ đến khi Hạ Liên Chử đến gần ôm lấy mình, khẽ hỏi "Em khóc cái gì?" Lúc đó, Thư Ly mới phát hiện trên mặt mình một mảnh lạnh lẽo.
Y vòng tay ôm lại Hạ Liên Chử, ngẩng đầu lên đòi hôn.
Chạm vào đôi môi lạnh lẽo, Hạ Liên Chử có chút chua xót, nụ hôn vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận, từ khóe môi hôn đến vành tai, hôn lên nốt ruồi đen.
Thư Ly vẫn còn khóc, vừa khóc vừa đem môi của mình dâng lên, cũng đem bản thân mình giao cho Hạ Liên Chử.
Y nghe tiếng Hạ Liên Chử thở dài, không ngại phiền, một lần lại một lần hắn gọi y là Tiểu Thư.
Tiểu Thư.
Tiểu Thư.
Tiểu Thư.
Tựu như trước đây, mỗi ngày Ninh Dực ca ca đều như vậy, gọi y là Tiểu Thư, gọi y là heo, gọi y là người câm nhỏ.
Khi đó mặc kệ Ninh Dực có gọi y là gì y đều không tức giận, y rất thích Ninh Dực ca ca là của mình, trong quá khứ đã rất thích, hiện tại cũng rất thích, vẫn luôn thích rất nhiều.
Thư Ly khóc đến nỗi không thể nói rõ ràng. Hạ Liên Chử đợi đến khi y nói lại lần thứ hai mới nghe rõ y đang nói cái gì.
Thư Ly nắm chặt góc áo của hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nát tan mà gọi hắn.
"Ninh... Ninh Dực..."
"Em, em gọi anh là gì?" Tai Hạ Liên Chử 'đùng' một tiếng, ngay cả giọng nói của chính mình hắn cũng không nghe rõ.
Thư Ly không chịu nói nữa, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hôn Hạ Liên Chử. Cứ coi như là y ích kỷ, coi như y đã mất đi lý trí, y bây giờ cái gì cũng không muốn quản nữa.
Thừa nhận cũng không sao, cứ xem như cố chấp thử cược một lần, không quan tâm đến kết quả, đặt tất cả vào một người, chờ người ấy đưa ra phán quyết cuối cùng.
Tuyến thể chồng chất vết thương bị người ôn nhu liếʍ láp, tinh tế đặt xuống từng nụ hôn nhỏ vụn, đυ.ng chạm mang đến từng trận tan vỡ tê dại.
Y bị Hạ Liên Chử đè trên tường, hai chân tách ra, tay vòng lên ôm lấy cổ hắn, vẫn nhỏ giọng khẽ nức nở.
Thư Ly có chút sợ, những vẫn rất ngoan, mặc cho Hạ Liên Chử động thủ.
Hạ Liên Chử rất dịu dàng, nhưng trong khoảnh khắc cơ thể bị lấp đầy, Thư Ly cảm thấy đau, nhưng trong lòng ngược lại càng thêm thỏa mãn.
Thư Ly giương mắt, thất thần nhìn trần nhà. Đập vào mắt không còn là ánh đèn trắng chói lòa, mà là ánh sáng vàng mờ ảo cho y cảm giác ấm áp.
Nước mắt Thư Ly vẫn chưa ngừng rơi, Hạ Liên Chử nhẹ nhàng hôn lên hai má đầy nước mắt, áp trán vào trán y, không biết mệt mỏi gọi tên y.
Thư Ly dần dần siết chặt bàn tay đang nắm lấy Hạ Liên Chử, rồi thả lỏng, thỏa mãn tiếp nhận loạt hành động mãnh liệt của Hạ Liên Chử.
Tiếng thở dốc, âm thanh nghẹn ngào không ngừng, cuối cùng Thư Ly vẫn không chịu nổi, thấp giọng khóc xin tha.
Hạnh phúc khi được ôm ấp, hạnh phúc khi được lấp đầy, hạnh phúc khi được sở hữu.
Hạnh phúc bên người thương.
Thư Ly không quan tâm đến việc cuối cùng sẽ giải quyết vấn đề như thế nào, và cũng không muốn nghĩ về chuyện tương lai sẽ ra sao.
Y chỉ muốn nắm giữ sự ấm áp trong giây phút này, vươn hai tay thật đúng lúc ôm chặt lấy người yêu của mình.
- ---------------------------------------