*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những ngày qua cả Hạ Liên Chử và Thư Ly đều có tâm sự riêng, tuy ngoài mặt không biểu hiện, nhưng không hẹn mà cùng nhau đem khoảng cách kéo dãn ra, chừa cho nhau không gian riêng, mỗi bên đều lui một bước, mối quan hệ từng có thể dùng từ 'ám muội' để định nghĩa, nay so với bạn bè bình thường còn lạnh nhạt hơn.
Đối với Hạ Liên Chử, Thư Ly là một vị khách trọ khiến người khác không thể bớt lo.
Không sai, 'khách trọ', Hạ Liên Chử dùng từ này để hình dung quan hệ chi gian giữa hắn và Thư Ly.
So với việc tin đây là 'trùng hợp', Hạ Liên Chử càng nghiêng về suy đoán rằng Thư Ly chính là người hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng đây chỉ là mong muốn đơn phương của hắn, Hạ Liên Chử tin tưởng chứng cứ, hắn đã tìm quá lâu, sợ người nọ chính là Thư Ly, lại sợ lỡ như Thư Ly không phải người hắn tìm.
Trong lòng quá mức thấp thỏm, có loại cảm giác không thiết thực, như đang đi trên cây cầu treo phủ đầy rơm, chỉ cần không chú ý sẽ một cước đạp lên không, cũng sẽ bỏ qua một điều gì đó.
"Sao Nhị thiếu lại nhìn tôi như vậy?" Thư Ly cúi đầu nở nụ cười. Ngữ khí có chút trêu chọc, hai má chợt hiện lên một vệt ửng hồng.
Hạ Liên Chử phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình không kiềm chế được mà dựa vào cạnh cửa nhìn Thư Ly nấu ăn hồi lâu.
Tay nắm thành quyền che miệng giả bộ ho khan, làm như không có chuyện gì đi về phía trước vài bước, tới bên cạnh Thư Ly, cẩn thận rút con dao từ trong tay y: "Hay là để tôi thái cho."
Kỹ năng dùng dao của Thư Ly không kém, nguyên liệu cần thái đều được thái lát mỏng rất đều nhau, nhưng y vẫn mặc cho Hạ Liên Chử từ trong tay mình cầm lấy con dao, để hắn thay vị trí của y bắt đầu thái rau.
Thư Ly xoay người, đi nấu nước hầm xương.
Nhà bếp không quá nhỏ, nhưng hai người đứng thì hình như hơi chen chúc, âm thanh thái rau có tiết tấu cùng khói trắng trong nồi đang lượn lờ bay lên, hai người ngầm hiểu, phối hợp đặc biệt hài hòa, thật giống như bọn họ đã từng cùng nhau như vậy từ rất lâu rồi.
Trong chốc lát mùi thơm nồng từ nồi canh hầm bay ra, Thư Ly đem rau củ Hạ Liên Chử đã cắt gọn bỏ vào trong nồi nước.
Thư Ly chuyên tâm hầm canh, lại không để ý ở phía sau có một cái đầu lắc lư tới gần, y vừa quay người lại liền thấy gương mặt tuấn tú của Hạ Liên Chử phóng to trước mắt, bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng đẩy nhẹ Hạ Liên Chử một chút.
"Xin lỗi." Thư Ly vừa kịp hoàn hồn lập tức hướng Hạ Liên Chử nói xin lỗi.
"Không sao mà." Hạ Liên Chử không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Hạ Liên Chử lách người xẹt tới xem tình hình rau củ trong nồi, thắc mắc hỏi Thư Ly: "Em hầm canh gì đấy?"
"Củ từ, bắp hầm với xương."
Thư Ly vừa nói xong liền bật cười, mang theo chút ai oán: "Bắp ngô thật khó chặt, lúc mới đầu tôi còn tưởng mình đang gϊếŧ người phân thây."
Hạ Liên Chử "Ừm" một tiếng, tầm mắt rơi xuống hai tay Thư Ly, ở ngay chỗ hộ khẩu* xuất hiện một vết màu đỏ rất rõ ràng, hẳn là vừa nãy lúc cầm dao đã dùng sức quá mức mới để lại dấu.
(* Hộ khẩu: là phần nằm giữa ngón cái và ngón trỏ.) Lông mày Hạ Liên Chử khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm cái dấu ửng đỏ kia, chỉ cảm thấy vết thương trên tay Thư Ly thập phần chướng mắt.
"Tay em." Hạ Liên Chử không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Hả?" Thư Ly ngạc nhiên, "Tay của tôi làm sao?"
"Bị thương rồi." Hạ Liên Chử chỉ chỉ chỗ hộ khẩu bị đỏ trên tay Thư Ly.
Thư Ly lúc này mới phản ứng được, giơ tay quơ quơ trước mặt Hạ Liên Chử: "Không phải vết thương mà, chỉ là bị dính màu thôi."
Dừng một chút, y lại hỏi: "Nhị thiếu đang lo lắng cho tôi sao?"
Hạ Liên Chử không thèm trả lời, Thư Ly coi như hắn im lặng là đang ngầm thừa nhận.
Vốn đĩ đang rất vui vẻ, Thư Ly lại thoáng nghĩ tới Hạ Yến Lễ, vui vẻ trong lòng lập tức phai đi mấy phần.
Thư Ly thích Hạ Liên Chử quan tâm y, nhưng không muốn Hạ Liên Chử đối với y có quá nhiều phần để tâm.
Thư Ly muốn Hạ Liên Chử thích y, nhưng y lại không thể làm cho Hạ Liên Chử chân chính thích y.
Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, những chuyện không muốn làm đều bắt buộc phải làm.
Y có uy hϊếp, uy hϊếp của y bị Hạ Yến Lễ nắm chặt trong lòng bàn tay, Hạ Yến Lễ bảo y làm cái gì, y phải nhất nhất nghe theo.
Thư Ly giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, kịp thời điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: "Bây giờ dao không nằm ở chỗ tôi. Ngược lại là Nhị thiếu phải cẩn thận, đừng để bị thương."
Dừng một chút, còn nói: "Bằng không tôi sẽ đau lòng."
Thư Ly vừa dứt lời, Hạ Liên Chử đã phân tâm, con dao không cẩn thận để lại trên ngón tay một đường cắt, máu lập tức từ vết thương chảy ra, rơi xuống trên tấm thớt.
Loại vết thương nhỏ này đối Hạ Liên Chử mà nói không tính là chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng Thư Ly vừa nhìn thấy đã bị dọa đến hoảng rồi, cơ thể phản ứng nhanh hơn đại não, theo bản năng nắm chặt tay Hạ Liên Chử, hé miệng ngậm lấy ngón tay đang chảy máu.
Cả người Hạ Liên Chử ngẩn ra. Khoang miệng ấm áp ẩm ướt, đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng liếʍ láp vết thương, khung cảnh này không hề ấm áp, nhưng ngón tay bị khoang miệng ấm áp vây trụ khiến Hạ Liên Chử liên tưởng đến một vài chuyện khác.
Đầu quả tim tựa như có lông vũ lướt qua, nhìn vẻ mặt Thư Ly lo lắng như vậy, trong lòng Hạ Liên Chử dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, có chút vui vẻ đắc ý khó tả.
Hắn chẳng qua chỉ bị một vết thương rất nhỏ, thương tổn không đáng kể, nhưng Thư Ly lại vô cùng lo lắng, cứ như việc bị dao cắt trúng là một chuyện gì đó rất lớn vậy.
Nụ cười có thể giả, lời nói có thể giả, ngữ khí động tác cũng có thể giả, nhưng phản ứng theo bản năng thì không.
Trong tiềm thức Thư Ly rất quan tâm hắn, là thật lòng quan tâm hắn, loại quan tâm chăm sóc này đến cùng là bắt nguồn từ việc cảm kích, hay thật sự là tình yêu? Bản thân Hạ Liên Chử hoàn toàn không làm rõ được.
Trong miệng tản ra mùi vị rỉ sắt, lúc này Thư Ly mới kịp hoàn hồn, đầu khẽ lui về phía sau, thả ngón tay Hạ Liên Chử bị mình ngậm nãy giờ ra.
Máu vẫn còn rỉ, chảy ra thấm vào phần da ẩm ướt ở đầu ngón tay thành một mảng đỏ tươi, mặt Thư Ly đỏ bừng, ngay cả vành tai và cổ cũng ửng hồng, giữa môi y còn lưu lại một vết máu, vì vậy khiến gương mặt y càng trở nên xinh đẹp hơn.
"Nước bọt có thể tiêu độc." Một lúc sau, Thư Ly mới chậm chạp lên tiếng, hai mắt liếc mũi chân, không dám nhìn Hạ Liên Chử.
Hạ Liên Chử gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết."
Liền bồi thêm một câu: "Cám ơn em."
Mặt Thư Ly càng đỏ hơn, thật sự quá xấu hổ, không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào. Giọng nói càng nhỏ, tốc độ nói rất chậm: "Vậy, hay là, để tôi bôi thuốc sát trùng rồi băng lại vết thương cho anh."
Hạ Liên Chử không vội trả lời, chờ hắn thưởng thức đủ gương mặt phi thường ửng hồng của Thư Ly, mới gật đầu nói "Được".
Nồi canh hầm bị vứt trên bếp không ai thèm ngó ngàng, chỉ biết cô đơn sôi ùng ục ùng ục. Cửa phòng bếp đóng chặt, khói bốc lên không tìm được đường thoát, không thể làm gì khác đành phải ai oán ngưng tụ thành một tầng sương trắng mơ hồ trên mặt kính.
Thư Ly cùng Hạ Liên Chử ngồi trên ghế sôpha, trên bàn nhỏ đặt một hộp thuốc, Thư Ly dùng tăm bông chấm chút thuốc, nâng tay Hạ Liên Chử, rất nghiêm túc rất cẩn thận bôi lên vết thương.
Cảm giác được người coi như trân bảo cẩn thận che chở này, làm Hạ Liên Chử cảm thấy rất mới lạ, hắn chuyên tâm nhìn Thư Ly, nghiêm túc xem xét từng đường nét trên gương mặt y.
Lông mày rất đẹp, phần đuôi hết nhếch lên, vừa sắc sảo, vừa dịu dàng. Mũi cao, trên chóp mũi đổ một tầng mồ hôi, đôi môi khẽ chu ra thổi thổi vết thương, như muốn mượn động tác này làm giảm nỗi đau cho Hạ Liên Chử.
Hạ Liên Chử cảm thấy Thư Ly như vậy rất đáng yêu. Rất dễ khiến người động tâm.
Vô luận Thư Ly ở trong bộ dáng nào đều làm người ta xiêu lòng, cho dù là vẻ lãnh diễm của lần đầu gặp mặt, hay người vào hôm sau mặc áo len trắng mềm mại đơn bạc, bộ dạng giả bộ khoa trương nịnh nọt ở trên xe, thời điểm phát tình cắn chặt ngón tay khóc đến bi thương, tất cả đều khiến Hạ Liên Chử rung động.
Và khoảnh khắc này càng đặc biệt hơn.
"Đừng nhíu mày." Hạ Liên Chử đột nhiên lên tiếng.
Hắn giơ tay xoa xoa mi tâm Thư Ly, nhẹ nhàng ấn xuống, vuốt lên chỗ mi tâm đang nhíu chặt giúp nó dãn ra một chút.
Thư Ly ngẩng đầu, ngốc lăng nhìn Hạ Liên Chử trước mặt, khuôn mặt thật vất vả mới bình thường vì một câu nói mà đỏ bừng trở lại.
"Sao lại thích cau mày như vậy?" Hạ Liên Chử nhẹ giọng, "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng."
Thư Ly cúi đầu, tỉ mỉ lấy băng cá nhân băng lại đầu ngón tay bị thương của Hạ Liên Chử, làm bộ lơ đãng hỏi: "Đây là vết thương nhỏ, vậy Nhị thiếu đã từng gặp phải vết thương nặng nào chưa?"
Kỳ thực y không cần hỏi, bởi vì trước đây phương tiện truyền thông từng đưa tin, trong một lần Hạ Liên Chử thực hiện nhiệm vụ lẻn vào điều tra phe địch đã bị phát hiện, tuy tình hình cụ thể không được tiết lộ, chỉ là Hạ Liên Chử biến mất gần một năm mới xuất hiện trở lại trước tầm mắt đại chúng, cũng tại lần đó, việc hắn lập công lớn và năng lực thực sự không thể phủ nhận đã giúp Hạ Liên Chử được thăng lên Thiếu tướng một cách nhanh chóng.
Tin tức không đưa tin về việc Hạ Liên Chử đã bị thương nghiêm trọng như thế nào, nên Thư Ly mới mượn cơ hội này dò hỏi, mặc dù hiện tại Hạ Liên Chử vẫn lành lặn hoàn hảo đứng trước mặt y, y vẫn muốn biết trong quá khứ, hắn đã từng phải trải qua những thương tổn nặng đến dường nào. Nghĩ đến chuyện quá khứ tim Thư Ly lại nhói lên.
Hạ Liên Chử không đoán ra suy nghĩ trong lòng Thư Ly, cũng không định trả lời vấn đề này, chỉ dùng một câu "Mọi chuyện đều đã qua" nhẹ nhàng đem đề tài chuyển dời.
Thư Ly cũng không truy hỏi, sau khi đem băng cá nhân cẩn thân dán tốt, ngẩng đầu lên mỉm cười nói với Hạ Liên Chử: "Sau này Nhị thiếu phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị thương nữa."
Trong nhất thời bầu không khí dần trở nên ám muội, Hạ Liên Chử nghĩ tới đêm đó, hắn ôm Thư Ly ngủ quên trên ghế sopha trở về phòng, nụ hôn như có như không vào buổi tối ngày hôm ấy..
Khoảng cách rất gần, có thể thấy rất rõ làn da trắng nõn mềm mại, lông mi đen nhánh tựa lông quạ, chính giữa đôi môi hơi hé mở còn sót lại một vệt máu của hắn. Đầu lưỡi mềm mại mới vừa nãy ôn nhu liếʍ láp vết thương ở đầu ngón tay hắn.
Nhịp tim của Hạ Liên Chử rất loạn, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim Thư Ly cũng vậy.
Cả hai không hẹn mà cùng sát lại gần nhau.
Đầu tiên trán chạm trán, sau đó là chóp mũi đυ.ng chóp mũi.
Thư Ly nhẹ nhàng khép mắt, khẽ quan sát, Hạ Liên Chử phát hiện lông mi Thư Ly run nhẹ, ngay khóe mắt có thứ gì đó thông qua ánh đèn phản chiếu chợt lóe.
Chỉ là môi chạm môi, hạ xuống một nụ hôn đơn thuần.
Một nụ hôn này vừa kết thúc, Hạ Liên Chử không vội rời đi, Thư Ly cũng chậm rãi mở mắt, trong mắt là một mảnh thủy quang diễm lệ, chứa đầy hình ảnh gương mặt Hạ Liên Chử.
Hạ Liên Chử nâng tay, muốn tiếp tục đặt xuống một nụ hôn nữa trên môi Thư Ly.
Thư Ly hơi lùi lại, cùng Hạ Liên Chử kéo ra khoảng cách nhất định, mím môi, hơi thẹn thùng nghiêng mặt đi.
Vì vậy, Hạ Liên Chử không thể nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong đôi mắt ngấn nước, tầm nhìn của nhị thiếu đành rơi vào đôi tai đỏ bừng của Thư Ly, hắn chợt phát hiện ở giữa vòng xoắn tai có một nốt ruồi đen rất nhỏ rất khó nhận thấy.
Hạ Liên Chử nhìn chằm chằm vào vị trí nốt ruồi.
Hắn từng hôn qua nơi đó.
Cho nên hắn vẫn luôn nhớ.
- ----------------------------------------
Vì không hiểu được ý tác giả là nốt ruồi nó nằm ở đâu. Nên tui mạn phép tra gg coi cái vòng xoắn tai là ở đâu. Kết quả là gg không tra ra 🙂 Nên tui đoán là trong vài cái nót ruồi dưới hình sẽ có một cái đúng ý tác giả. Coi tham khảo thôi ha. 🤗