*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: uyenchap210A Xá những tưởng duyên phận giữa mình và Tạ Tu Hoành chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng dường như ông trời rất thiên vị nàng.
Tại năm thứ mười bảy Uyên Hòa, giữa trưa nắng gắt oi bức khiến người ta khó chịu, Tạ quý phi lười biếng nằm trên giường quý phi ăn sữa băng, có cung nữ đứng bên quạt mát.
"Bẩm nương nương, Tạ chỉ huy sứ tới ạ." Một cung nữ vào bẩm báo.
Dòng tộc Tạ gia thưa con ít cháu, mẫu thân của Tạ Tu Hoành mất sớm, phụ thân cũng bỏ mạng đền nợ nước nơi chiến trường, chỉ còn lại mình Tạ Tu Hoành. Tạ Tu Hoành được xem như người thân máu mủ duy nhất của Tạ quý phi, vậy nên bệ hạ ban ân, cho phép Tạ Tu Hoành được vào điện Trường Thu.
"Mau mời vào." Tạ quý phi sai tiểu tì đứng hầu bên cạnh: "Kêu phòng bếp bưng sữa băng lên."
Tạ Tu Hoành vẫn một thân huyền bào bo cổ tay, không mất lễ nghĩa, khom người hành lễ với Tạ quý phi: "Thỉnh an Tạ quý phi."
Tạ quý phi rất thích đứa cháu này, thấy hắn tới thì phấn khởi lên nhiều, dịu dàng nói: "Mau ngồi xuống, trời nắng nóng quá."
Chờ Tạ Tu Hoành ngồi xuống, lại liên miên lải nhải: "Con cũng không còn nhỏ nữa, nên có ý trung nhân, sớm ngày yên bề gia thất đi thôi."
Sau khi hắn cập quan, Tạ quý phi thấy hắn là kiểu gì cũng hỏi chuyện này. Nhưng thấy tâm trạng hôm nay của hắn âm trầm buồn bực, bà đành lảng sang chuyện khác, vừa hay cung nữ bưng sữa băng tới.
"Mau nếm thử, sữa băng này thêm nguyên liệu mới lạ, con thử xem có ngon không." Tạ quý phi rất thích A Xá mới chuyển từ Thượng Thực cục tới, làm việc chu đáo tỉ mỉ, đồ ăn độc đáo ngon miệng, sữa băng này cũng là do nàng làm.
Tạ Tu Hoành nếm thử một thìa, quả thật khác hẳn sữa băng thường ăn, lạnh buốt nhưng không ê răng, cảm giác chất băng mịn hơn, đưa vào miệng lập tức tan chảy, vị ngọt của sữa bò được trung hòa giảm bớt, rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn chợt nghĩ tới cung nữ bị Thu phi gây khó dễ mấy ngày trước: "Khác với Thượng Thực Cục làm, thế mà lại cho thêm quả miền Nam tiến cống?"
Tạ quý phi cười đáp: "Tinh thật đó, sữa băng này do một cung nữ mới tới làm, rất dụng tâm đúng không. Bệ hạ đích thân..." Nói tới đây, Tạ quý phi lại có vẻ không vui, không còn cười nữa.
Tạ Tu Hoành nghe vậy lập tức nói đến mục đích hôm nay mình tới: "Phụ thân và huynh trưởng của Thu phi đã phân ưu giúp bệ hạ không ít. Trong triều mặt ngoài gió êm sóng lặng, kỳ thực sóng ngầm cuồn cuộn, hai phe tranh đấu ác liệt."
Tạ Tu Hoành tới nói giúp Hoàng đề, vì Thu phi được sủng ái mà Tạ quý phi buồn bực ghen tuông, cãi nhau với Hoàng đế đã rất lâu rồi.
Tạ quý phi không đáp lại hắn, hỏi dò: "Mùa hè nóng nực, ngày nào cũng đứng trực dưới nắng thật sự quá vất, kêu con tới Trường Thu cung mãi cũng không được, hay để cung nữ mang cho con ít trà bánh mỗi ngày?"
Tạ Tu Hoành không phải người cầu kì, Tạ quý phi muốn đưa gì cho hắn, hắn đều lấy lí do không hợp quy củ để từ chối. Nhưng trong đầu lúc này chợt hiện ra hình ảnh cung nữ ngô nghê kia, cúi đầu nhìn sữa băng lại nghĩ tới quả đào tinh sảo độc đáo.
Nghĩ tới ăn mận trả đào, cảm xúc âm trầm trong mắt lập tức tiêu tan.
"Vậy tạ ơn quý phi."
A Xá nghe được tin này thì sung sướиɠ vô cùng, vui vẻ đồng ý ngay tức khắc. Dù sao trong tiềm thức lúc đó của nàng, có thể làm vài việc cho con người mình ngưỡng vọng, nàng không cầu gì hết, một lòng hướng về hắn.
Tạ quý phi kêu nàng chuẩn bị nhưng không dặn làm gì. Nàng về xem lại sách ghi cách làm điểm tâm của mình, tính làm sữa băng và nước ô mai giải nóng, nhưng đi đường xa e rằng không giữ được độ lạnh.
Thôi vẫn nên làm bánh đậu xanh, trời này ăn đậu xanh vừa hay trừ hỏa giải nóng.
Nấu nhừ đậu, thêm chút đường xay, cùng tinh dầu hoa hồng, tạo màu như cẩm thạch.
A Xá bày lên đĩa chỉnh chu, làm thêm nước vải, loay hoay đặt khối băng bên cạnh. Ngày hè khát khô cổ, uống nước này cũng được lắm.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ Thân, nàng đi tới điện Thái Cực.
Nhưng Tạ Tu Hoành không ngờ nàng tự tay mang tới, có hơi giật mình, nhìn nàng lấy bánh đậu xanh và nước vải từ trong hộp gỗ sơn khắc hoa ra.
Bánh màu như ngọc bích, được tạo hình bông hoa, bát sứ bạch ngọc đựng nước vải vẫn đang tỏa hơi lạnh.
"Mời đại nhân thử. Mùa hè ăn đậu xanh rất tốt, giải nóng rất hiệu quả ạ."
Vừa cho vào miệng đã cảm nhận được vị ngọt thanh, chất đậu rất mịn, thoảng hương hoa hồng, không bị khô nghẹn.
Nước vải cũng thế, không phải vị ngọt sắc, có bỏ mấy cục băng trong suốt mát lạnh, vừa hay làm nhạt được vị chua của ô mai và vị ngọt của đường, rất thích hợp để giải nóng ngày hè.
Hoặc có lẽ vì Tạ Tu Hoành ăn ngon miệng, tâm trạng cũng vui lên, còn mỉm cười với A Xá, khen nàng: "Bánh rất ngon, ngươi rất khéo tay."
A Xá cắn môi dưới, không để miệng cười toe. Tạ Tu Hoành ngon miệng, nàng cũng vui theo, chợt cảm thấy mặt trăng không còn xa như trước.
Nàng gãi gãi sau gáy, cố nở ra một nụ cười khiêm tốn: "Nô tì tạ ơn đại nhân khen ngợi."
Được Tạ Tu Hoành khen mà nàng vui tới tận tối, nằm trên giường vẫn nghe thấy tim đập vang không ngừng. Nàng che ngực, nghĩ xem ngày mai nên làm điểm tâm gì.
Trời đang nóng, hay là làm mấy món ăn nhẹ?
Giường của nàng đối diện cửa sổ, trời nóng nên cửa sổ cũng không đóng chặt. A Xá xoay người chống cằm nhìn lên mặt trăng cong cong trên trời, gió hè lành lạnh lướt qua người, nàng lại chẳng buồn ngủ tí nào.
Tại Tạ phủ, Tạ Tu Hoành cũng không buồn ngủ, nhưng hắn thường ngủ ít, mà có ngủ cũng không ngủ say, có tiếng động lập tức bừng tỉnh.
Hôm nay, sau khi nhận được thư gửi từ Tây Bắc, tâm trạng rất phiền muộn, càng khó vào giấc. Ngoài cửa gỗ khắc hoa, trăng đêm nay không tròn đầy, cong cong đơn độc treo trên bầu trời, mây đen như cố tình che mờ ánh sao, trông trăng lại càng cô tịch hơn.
Hắn chẳng biết đã ngủ thế nào, cửa sổ khắc hoa không đóng kín, gió đêm lành lạnh lùa vào áo ngủ mỏng manh, lướt trên da thịt, như bàn tay mềm mại không xương của người con gái đang vuốt ve.
Hắn vẫn nằm trên giường, nhưng bàn tay mềm mại không xương kia đã lần tới vòm ngực mạnh mẽ của hắn. Tạ Tu Hoành tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng cơ bắp săn chắc.
Bàn tay mềm mại kia trượt dọc múi cơ, men theo rãnh bụng xuống đến nơi rậm rạp thì đột nhiên ngừng lại.
Người con gái không mảnh vải che thân, da thịt bóng loáng, cặp mông nảy nở cưỡi trên đùi hắn, rồi ngay sau đó, nàng vòi vào trong khố của hắn, móc ra ngọc hành đã cương cứng từ lâu.
Ngọc hành cương cứng chuyển sang màu tím đậm, chỉ còn qυყ đầυ hếch lên hơi hồng. Cán ngọc sưng to, thân nổi mạch máu có phần đáng sợ.
Phòng tối chỉ thắp mấy ngọn đèn, ánh nến mông lung chiếu ra bóng hình một đôi trai gái.
Hai chân nuột nà của người con gái gác bên hông hắn, tay nắm lấy vuốt ve thứ kia, qυყ đầυ đã không nhịn được phun ra thanh dịch.
Tóc rủ xuổng hai bên đùi làm Tạ Tu Hoành ngứa ngứa, người con gái cúi đầu, mở miệng anh đào, đưa lưỡi hồng phấn thử liếʍ thanh dịch.
Lưỡi mềm ấm quét qua miệng sáo, Tạ Tu Hoành rên khẽ.
Thứ kia quá lớn, không thể nuốt vào, người con gái liền liếʍ dọc từ qυყ đầυ xuống thân cán và mạch máu trên đó.
Lưỡi trơn mướt liếʍ, bờ môi mυ"ŧ lấy, cũng không để tay mềm mại nhàn rỗi, nhẹ nhàng sờ bóp túi ngọc bên dưới của Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành đê mê hừ hừ, muốn nàng ngậm vào sâu, bàn tay lập tức luồn vào sóng tóc như lụa, ấn đầu nàng, ưỡn bụng lên.
Chớp mắt, người con gái đã nuốt phân nửa gậy th*t, trong miệng mềm mướt, đầu lưỡi không ngừng chuyển động, mυ"ŧ lấy thân gậy, bắt chước giao hoan, mυ"ŧ vào phun ra, không ngừng nhấp nhấp, cho đến khi Tạ Tu Hoành hổn hển thở dốc.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn đầy miệng nàng, vì quá nhiều mà tràn ra ngoài miệng, chảy xuống cổ.
Bấy giờ, Tạ Tu Hoành mới nhìn rõ khuôn mặt của người con gái ấy, mày liễu cong cong, mắt hạnh to tròn, má hồng phúng phính, lệ tràn rưng rưng, bờ môi còn hơi sưng vì bị hắn phóng túng dày vò không thương tiếc.
Chính là cung nữ hôm nay đưa điểm tâm cho hắn...
A Xá cũng không biết mình ngủ kiểu gì.
Nhưng khi tỉnh lại vẫn nguyên tư thế nằm sấp trông trăng.
Ngủ một giấc đau lưng, A Xá vung tay vươn vai.
Cũng may nàng đã nghĩ ra hôm nay làm món gì rồi.
Bánh đai ngọc ba lớp mới lạ. Dùng bột gạo nếp, chia ba tầng, mỗi tầng khác nhau, một tầng mỡ heo, một tầng đường xay, một tầng rắc vừng, mặn ngọt đan xen.
Cũng làm thêm bánh trôi nước, bột màu làm vỏ, hạt thông, hạnh đào làm nhân, vỏ ngoài mềm, nhân trong nhai bổ não sướиɠ miệng.
Vẫn như lần trước qua giờ Dần, nàng mới tới điện Thái Cực.
Hôm nay không có nắng, mây đen mịt mùng, khắp nơi một màu xám xịt, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, lành lạnh sảng khoái.
A Xá đi vội không mang theo dù, nhưng nàng lấy làm may mắn vì không làm điểm tâm giải nóng giống hôm qua, tiết trời như hôm nay rất thích hợp để ăn một bát bánh trôi nước nóng hổi.
Nghĩ vậy, nàng bước nhanh hơn, sợ bánh trôi nguội, cũng sợ trời mưa, dính mưa thì tệ lắm, ngộ nhỡ bị phong hàn còn phải tốn tiền mua thuốc thì phiền phức thật sự.
Lúc nàng đến, Tạ Tu Hoành đang đợi ở thiên điện. Hắn phải hoạt động nhiều, cơm ăn giờ Ngọ đã tiêu hết, vừa hay tới giờ Thân ăn nhẹ lót dạ.
Tạ Tu Hoành nhìn người xuất hiện trong giấc mơ hoang đường đêm qua mà ngoài mặt chẳng hề xấu hổ. Mơ giấc mộng như vậy, hắn cũng rất bất ngờ, hắn không phải người ham sắc dục, Tạ quý phi từng đưa rất nhiều tài nữ giai nhân vào phủ, bào làm a hoàn cho hắn, mà kì thực là làm thông phòng.
Nhưng hắn không hứng thú, chỉ thấy ồn ào, nồng nặc mùi son phấn.
Còn với cung nữ mà ngay cả tên cũng không biết này, hắn lại thấy khác, tựa hồ bình sinh đã có cảm tình, mỗi lần gặp nàng đều có thể tìm về yên bình của rất nhiều năm rồi không cảm nhận được.
Hoặc do dung mạo của nàng thuận mắt, làm cho người nhìn thấy thoải mái, mặt tròn, mày cong cong, mắt hạnh to tròn luôn híp cười, trên người không có mùi son phấn hay mùi nước hoa của con gái thích chưng diện mà chỉ thoang thoảng mùi hương đặc biệt, hương kia khó tả thành lời, tựa như nắng ấm ngày đông vất vả, sưởi ấm lòng người.
Hoặc do điểm tâm nàng làm hợp khẩu vị của hắn, luôn vừa miệng, ngọt thanh, cũng đặc biệt.
A Xá bày điểm tâm lên bàn gỗ lim khắc hoa như hôm qua, lại nghe thấy thiếu niên hỏi một câu không hợp hoàn cảnh tí nào: "Còn chưa biết tên người là gì?"
A Xá kinh ngạc, căng thẳng cầm hộp gỗ, thành thật đáp: "Nô tì tên là A Xá ạ."
A Xá. Tạ Tu Hoành niệm cái tên này nơi đáy lòng, nở ra một nụ cười, chỉ vào điểm tâm nhiều lớp, hỏi nàng: "Đây là bánh gì?"
"Đây là bánh đai ngọc ba lớp, là điểm tâm Tô Châu ạ."
Tạ Tu Hoành vẫn mặc huyền bào bo cổ tay, trong phòng tối đen vì mây mù, nương theo chút ánh sáng ngoài cửa sổ có thể thấy lờ mờ hoa văn chìm trên huyền y, mày đen sắc bén, bật lên khí chất anh dũng thần võ của hắn, tự dưng A Xá nghĩ đến tướng quân thường đọc được trong thoại bản, có lẽ cũng chỉ thế này là cùng.
Nàng nhìn nhìn huyền y hắn mặc, nhận ra hoa văn trên áo khác hôm qua, tò mò mà lỡ miệng: "Đại nhân mặc đồ trắng chắc chắn cũng rất đẹp."
"Tại sao?" Tạ Tu Hoành nhíu mày hỏi nàng.
A Xá mím môi nghĩ, lại không nghĩ ra, chỉ hận bản thân ít học, không thể tìm ra lí do, nghiêng đầu nói: "Đại nhân mặc màu gì cũng đẹp ạ."
Tạ Tu Hoành nghe nàng khen mình thì nụ cười trên môi càng tươi, cầm một miếng bánh đai ngọc ba lớp lên, nhớ tới nàng vừa giới thiệu, hỏi: "Quê ngươi ở Giang Nam à?"
"Một nửa có được tính không ạ?" A Xá giải thích, "Mẫu thân của nô tì là người Giang Nam, cho nên biết làm rất nhiều món ăn Giang Nam."
A Xá dứt lời, trong điện chợt rơi vào khoảng lặng, nàng mím môi, liếc liếc Tạ Tu Hoành.
Mãi đến khi ngoài trời đổ mưa, xối xuống nền đất đá, vang lên tiếng tí tách tí tách, sự chú ý của A Xá mới chuyển hướng.
Cuồng phong trong mưa quật lá cây xào xạc.
"Mưa rồi." A Xá lẩm bẩm.
Lúc này, nàng một lòng mong mưa mau ngừng, cũng mắng bản thân quá vô tâm không mang theo dù.
Khi ấy, A Xá còn nhỏ, tâm tư đều hiện lên mặt, Tạ Tu Hoành thấy nàng lo lắng và hối hận, nhưng vẫn không nói gì.
Song, khi A Xá dọn bát đĩa, Tạ Tu Hoành lại đưa cho nàng một cây dù trúc cán ngọc.
Tạ Tu Hoành mặt không đổi sắc: "Mưa sẽ không tạnh ngay."
A Xá lúng túng nhận lấy, chỗ tay cầm như còn hơi ấm từ tay hắn, hơi ấm truyền sang tay nàng rồi chạy thẳng đến tim.
Thế là, A Xá nhận dù, mặc cho gió to mưa rét, quần áo mỏng manh, nhưng nàng chẳng hề thấy lạnh, ấm áp cả lòng.
Tới đêm khi mưa đã ngừng, Vân Mai ở cùng nàng tò mò hỏi: "Dù đâu ra vậy? Trông đắt tiền lắm."
Cán dù làm bằng bạch ngọc.
"Buổi sáng, muội đi đưa điểm tâm cho Tạ đại nhân, trời đổ mưa, ngài ấy đưa cho muội."
Vân Mai chạm vào dù ngọc, cười: "Tạ đại nhân tốt nhỉ?"
A Xá vẫn ngây ngốc: "Muội cũng nghĩ vậy. Tạ đại nhân tuấn tú, con người tốt bụng, tiền đồ tươi sáng, không biết sau này quý nữ nhà ai may mắn."
Nhưng A Xá chẳng vui vẻ được mấy ngày, mùng hai mỗi tháng, cung nữ bọn nàng có thể trao đổi thư từ hoặc có thể vội vàng gặp mặt người thân tại Cung Thiên Môn, cho nên cứ đến mùng hai là các tỷ muội trong cung lại phấn khởi vô cùng, còn nàng thì lủi thủi buồn bã một mình.
Từ năm nàng mười tuổi vào cung đã mất liên lạc với người nhà, chỉ thỉnh thoảng nhận được thư bảo nàng gửi cho ít tiền, ngoài ra không còn gì hết, có lẽ mới đầu còn mong ngóng, nhưng mỗi lần đáp lại mong ngóng là nỗi niềm thất vọng, về sau đã chẳng còn quan trọng nữa.