Chương 20: Tây Bắc

Đến được Tây Bắc đã vào đông.

Đây là lần đầu tiên trong đời A Xá đến nơi đất rộng bao la này, trông cái gì cũng thấy mới lạ.

Quan hệ giữa Hung Nô và Đại khánh hiện giờ như vũng nước đọng, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng thật ra bên trong đã bốc mùi hôi thối.

Nhưng dù trong tối thế nào thì ngoài sáng vẫn yên bình muôn nơi.

Hung Nô cống không ít mỹ nhân dị vực cho Đại Khánh, bệ hạ cũng hạ chỉ tứ hôn cho quấn chúa Đan Dương gả xa, lấy đó làm giao hảo giữa hai nước.

Đã lâu rồi Tây Bắc không chiến loạn, bách tính an cư, phồn hoa hơn nhiều, sản vật ngoài chợ phong phú, lưu thông buôn bán các mặt hàng với Tây Vực.

Chỉ là A Xá còn chưa được dạo chơi phiên chợ lần nào thì đã bị Tạ Tu Hoành không nói không rằng ép lên giường.

Từ sau khi hắn trúng tên ở vai, bọn họ chưa một lần làm chuyện ấy.

Một là A Xá nói phải dưỡng thương, cả vết thương hiện tại lẫn trước đây. Hai là đường tới Tây Bắc khó đi, hắn không đành lòng làm A Xá mệt nhọc.

Đường núi nước xa, Tạ Tu Hoành mới được nếm trái cấm thì đã phải nhẫn nhịn một thời gian dài.

A Xá chìm trong nụ hôn mạnh bạo cuồng nhiệt của hắn, ngửi toàn hơi thở mùi đàn hương, vòng tay ôm lấy hông hắn, chưa từng yên tâm như lúc này.

Nơi đó đã nhỏ nước ướt đẫm, Tạ Tu Hoành đưa tay lần tới động hoa bên dưới, đầu ngón vừa chạm vào đã cảm nhận được đường đi mềm mướt vội vã thèm thuồng hút lấy hắn.

Tạ Tu Hoành nắm một bên mông trắng muốt của nàng, để nàng mở rộng chân, trần chuồng bày đóa hoa đỏ thắm trước mặt hắn, sau đó cúi đầu thủ thỉ bên tai nàng: "Ta muốn vào."

Năm nay Tây Bắc đổ tuyết sớm, đúng lúc A Xá mới đến. Trong phòng đã đốt than sưởi, ánh hồng tham lam nuốt trọng than củi, ủ ấm cả căn phòng.

Tạ Tu Hoành nâng eo để quy đầy đỏ tía tiến vào, mà mới bắt đầu đã cảm nhận được bao bọc sung sướиɠ, nhưng hắn cũng không dám thọc mạnh vào, tạm thời chỉ dùng qυყ đầυ sung huyết cọ mép ngoài của nàng.

A Xá bị qυყ đầυ thô cứng xâm nhập căng ra thì hơi khó chịu, rưng rưng nước mắt. Đã lâu rồi nàng không cùng hắn mây mưa, bây giờ như càng nhạy cảm, vuốt ve nhẹ nhàng kia không thỏa mãn được du͙© vọиɠ của nàng nàng, càng muốn hắn tiến vào toàn bộ, yêu lấy nơi sâu nhất bên trong.

"Ưʍ... Khó chịu."A Xá rêи ɾỉ muốn hắn, nhưng không biết nói thế nào, trong lúc mê mang vô thức nắm lấy tay của hắn.

"Đau à?" Tạ Tu Hoành đan năm ngón tay của hắn và nàng lại, hiểu lầm ý của nàng, một tay khác vuốt những sợi tóc đã ướt nhẹp mồ hôi, bên dưới cũng ngừng.

A Xá nắm alấytay hắn, như thể mượn được chút dũng khí từ hắn, lắc đầu quầy quậy, xấu hổ nghiêng mặt, cọ vào bên tai hắn, thì thầm: "Em... muốn chàng."

Tạ Tu Hoành bật cười, eo hồng dùng lực, ngọc hành thô to xúc mạnh nút cán, siết chặt những ngón tay, nói mấy lời hạ lưu: "Thích được ta yêu thế à?"

A Xá không dám nhìn vào ánh mắt xấu xa biết cười của hắn, nhắm chặt hai mắt, lại bị hắn nhấp tới tâm hoa không ngừng, kí©h thí©ɧ rên kêu, mật nước lênh láng, thấm ướt qυყ đầυ của hắn.

Tạ Tu Hoành cúi đầu cắn tai của hàng, khàn khàn gọi tên nàng, phía dưới ra ra vào vào, liên tục đánh vào nơi sâu nhất.

"Không... Mạnh quá a a a." A Xá bị đưa đẩy mạnh bạo cơ thể cũng lắc theo, kɧoáı ©ảʍ tích tụ sắp chịu không nổi, mật nước theo ngọc hành chảy ròng tạo thành tiếng nước ướŧ áŧ.

Trên bụng của nàng như nổi gồ hình dạng của hắn. A Xá chỉ cảm thấy như sắp bị hắn chọc thủng, đau đớn xen lẫn sung sướиɠ. Không biết ngọc hành cọ tới chỗ nào mềm mại, A Xá bất ngờ phun ra một dòng mật nước, ướt nhẹp nơi gắn kết hai người.

Bọn họ quấn quýt mây mưa, trong phòng quẩn quanh mùi hương nồng cháy. Tạ Tu Hoành hôn môi nàng, dùng lưỡi đùa nghịch trong miệng nàng giống bên dưới hoan ái.

Hắn đã dịu dàng hơn vừa nãy nhiều, lúc qυყ đầυ ra khỏi cửa hoa còn cố ý cọ cọ bên ngoài.

A Xá đã mơ màng mông lung, cả người run rẩy, chìm sâu trong bể tình ái muội.

Khi tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, Tạ Tu Hoành cũng đâm sâu vào, hôn nhẹ lên mặt nàng, phóng thích toàn bộ tích góp hơn nửa tháng này, có lẽ đã lâu không làm nên hắn bắn rất lâu.

Mà xong cũng không chịu đi ra, thì thầm vào tai A Xá: "Chúng ta thành thân đi."