Chương 7
Translator : Cachua14
Khi Hannah bước vào sảnh chính, không khí ấm áp khiến đôi má lạnh toát của nàng như châm chích. Nàng tiếp tục hướng về phía sau đại sảnh, cố tránh đám đông những vị khách và gia nhân mới đến. Đó là một nhóm ăn mặc sang trọng, giàu có, các quý bà rực rỡ với phục trang lộng lẫy cùng khoác áo choàng và khăn viền lông.
Natalie sẽ tỉnh dậy sớm, và cô thường bắt đầu ngày mới với một tách trà trên giường. Với quá nhiều hoạt động thế này, Hannah nghi ngờ rằng họ có thể gọi được một người hầu. Nàng cân nhắc việc đến phòng ăn sáng để lấy một tách trà cho Natalie và tự mình mang nó lên gác. Và có lẽ là một tách cho Lady Blanford nữa –
“Miss Appleton.” Một giọng nói hơi quen thuộc đến từ đám đông, và một quý ông bước đến trước để chào nàng.
Đó là Edward, Lord Travers. Hannah đã không mong rằng anh ta có đến Stony Cross Park trong dịp lễ này. Nàng mỉm cười ấm áp với anh ta, áp lực căng thẳng trong ngực nàng dịu xuống. Travers là một người đàn ông trầm lặng một cách thoải mái, an tâm với bản thân và vị trí của mình trong thế giới, lịch sự đến từng li từng tí. Anh ta đã quá dè dặt trong cả cử chỉ và dáng vẻ đến nỗi gần như ngạc nhiên khi nhìn gần thấy mặt anh ta không hề có nếp nhăn cũng như không có chút màu xám nào trong mái tóc nâu cắt ngắn. Travers là một người đàn ông mạnh mẽ, đáng trọng, và Hannah luôn thích anh khủng khϊếp.
“Đức ngài, thật dễ chịu biết bao khi gặp ngài ở đây.”
Anh ta mỉm cười. “Và khi thấy nàng vẫn tỏa sáng như mọi khi. Ta hy vọng nàng vẫn khỏe? Thế còn gia đình Blandfords và Lady Natalie?”
“Vâng, tất cả chúng tôi đều khá ổn. Tôi không tin rằng Lady Natalie biết về chuyến viếng thăm này của ngài, nếu không cô ấy hẳn đã nhắc đến với tôi.”
“Không,” Travers thú nhận, “Ta đã không có kế hoạch đến đây. Họ hàng của ta ở Shropshire đang mong chờ tôi. Nhưng ta sợ rằng mình đã thuyết phục được Lord Westcliff để có một lời mời đến Hampshire.” Anh ta dừng lại, trở nên nghiêm trang. “Nàng biết đấy, ta được biết về kế hoạch của Lord Blandford liên quan đến con gái ông ấy và….anh chàng người Mỹ.”
“Phải. Mr Bowman.”
“Khao khát của ta là được thấy Lady Natalie hạnh phúc và ở trong hoàn cảnh tốt đẹp,” Travers nói điềm tĩnh. “Ta không thể tưởng tượng được sao mà Blandford lại có thể nghĩ rằng sự sắp xếp này là tốt nhất cho cô ấy.”
Vì nàng không thể đồng ý mà không chỉ trích chú của mình, Hannah lẩm bẩm một cách cẩn trọng, “Tôi cũng có chút lo lắng, thưa đức ngài.”
“Chắc chắn Lady Natalie đã tâm sự với nàng. Cô ấy đã nói gì về chuyện đó? Cô ấy có thích tên người Mỹ đó không?”
“Cô ấy có khuynh hướng cân nhắc cuộc hôn nhân này, để làm hài lòng Lord Blandford,” Hannah thú nhận. “Và hơn nữa…Mr.Bowman không phải không hấp dẫn.” Nàng dừng lại và chớp mắt khi thấy Rafe Bowman ở xa bên kia đại sảnh, đang nói chuyện với bố anh ta. “Thực ra thì, Mr.Bowman đang đứng đằng kia.”
“Anh ta là cái người lùn, mập mạp đó hả?” Travers hỏi đầy hy vọng.
“Không, thưa đức ngài. Đó là Mr.Bowman lớn tuổi. Con trai ông ấy, cái người cao ấy, là quý ông mà Lord Blandford muốn đính hôn với Lady Natalie.”
Trong một cái liếc mắt, Travers nhìn thấy mọi thứ mà anh ta cần biết. Rafe Bowman trông đẹp trai đến vô lý, sức mạnh của cơ thể thon nạc, đầy ấn tượng không ít rõ ràng hơn dáng vẻ nhàn nhã của anh ta. Mái tóc đen dày và gợn sóng, nước da tự nhiên ngấm đầy màu sắc hồng hào nhờ không khí ngoài trời. Đôi mắt đen như than liếc quanh căn phòng trong sự đánh giá lạnh lùng, trong khi một nụ cười mờ nhạt, nhẫn tâm làm cong vành môi anh. Anh ta trông nguy hiểm đến nỗi tất cả ký ức về sự dịu dàng khó hiểu của anh ta càng làm Hannah sửng sốt hơn.
Đối với một người như Lord Travers, đối thủ như Bowman là cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh ta.
“Ôi, trời,” Hannah nghe thấy anh ta nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Phải.”
Evie bước vào phòng vũ hội mang theo một rỏ hai quai trĩu nặng. “Đây là những th-thứ cuối cùng,” cô nói, chỉ vừa từ bếp đến, nơi cô và hai cô hầu rửa bát đã đổ đầy những nón giấy nhỏ với quả hạch và trái cây khô, rồi buộc chúng chặt vào nhau bằng ruy băng đỏ. “Mình hy vọng chừng này sẽ là đủ, xem xét đến việc đó quả thực là một cái cây lớ -” Cô dừng lại và cho Annabelle một cái liếc mắt bối rối. “Lillian đâu rồi?”
“Đây,” giọng nói nghèn nghẹn của Lillian vang đến từ dưới cái cây. “Mình đang xếp lại khung cây. Chuyện đó cũng không có gì quan trọng, vì người ta khó mà nhìn thấy nó được.”
Annabelle mỉm cười, đứng kiễng chân lên để buộc con búp bê bằng vải nhỏ xíu lên nhánh cây cao nhất mà cô có thể với đến. Mặc đồ màu trắng như tuyết, với mái tóc màu mật ong gợn lên thành từng lọn xoăn và đôi má hồng lên vì làm việc hết sức, cô trông như một thiên thần giáng sinh. “Các cậu có nghĩ là chúng ta đáng nhẽ không nên chọn một cái cây cao như thế không? Mình sợ rằng bọn mình phải mất từ bây giờ đến Đêm thứ mười hai (ngày 5/1) mới xong phần trang trí mất.”
“Nó phải cao chứ,” Lillian đáp lại, trườn ra từ dưới cái cây. Với vài chiếc lá kim của cây thông mắc vào mái tóc đen và vài sợi vải vụn dính vào váy, cô trông không hề giống một nữ bá tước tí nào. Và từ nụ cười toe toét trên khuôn mặt cô, người ta có thể nói rằng cô chả thèm quan tâm. “Căn phòng trông quá lớn, có một cái cây thấp trông sẽ rất ngớ ngẩn.”
Qua hai tuần lễ nữa vài sự kiện sẽ diễn ra ở trong căn phòng vũ hội này, bao gồm cả khiêu vũ, vài trò chơi và giải trí nhẹ nhàng, và một vũ hội Giáng sinh tráng lệ. Lillian đã quyết tâm rằng cái cây phải huy hoàng hết mức có thể, để thêm vào bầu không khí lễ hội. Tuy nhiên, trang trí cho nó hóa ra lại khó khăn hơn Lillian đã dự đoán. Những người hầu đã quá bận rộn với công việc trong dinh thự đến nỗi không còn người nào có thể rảnh rỗi làm thêm nhiệm vụ. Và vì Westcliff đã cấm Lillian và bạn bè cô trèo lên cây bằng thang hay bục cao, nửa phần trên của cái cây, cho đến giờ này, hoàn toàn trống trải.
Để khiến vấn đề tồi tệ hơn, kiểu váy thời trang mới tạo hình một ống tay áo bó chặt, trễ vai ngăn cản một quý bà với tay đến bất kỳ cái gì cao hơn vai. Khi Lillian xuất hiện từ bên dưới cái cây, tất cả họ đều nghe thấy tiếng vải toạc.
“Ồ, chết tiệt,” Lillian thốt lên, vặn người để nhìn vết rách bên dưới ống tay áo phải của cô. “Đó là cái váy thứ ba mình làm rách trong tuần này.”
“Mình không thích kiểu ống tay áo mới này,” Annabelle rầu rĩ bình luận, vung vẩy đôi cánh tay duyên dáng của nàng trong khung chuyển động hạn hẹp của nó. “Khá là bực mình khi không thể với tay lên. Và thật là khó chịu khi ôm Isabelle với đống vải vóc cứ kéo qua vai mình như thế.”
“Mình sẽ tìm kim khâu và chỉ,” Evie nói, đi tìm kiếm hộp đựng vật dụng trên sàn.
“Không, mang cái kéo í,” Lillian nói kiên quyết.
Mỉm cười khó hiểu, Evie làm theo. “Mình sẽ làm gì với chúng chứ?”
Lillian nhấc cánh tay của cô lên hết mức có thể. “Cắt bên này đi cho hợp với bên kia.”
Không hề chớp mắt, Evie cẩn thận cắt một cái lỗ ở dưới ống tay áo và vài inch dọc theo đường nối, để lộ một khoảng da thịt trần trụi trắng trẻo.
“Cuối cùng cũng được tự do rồi!” Lilian giơ cả hai cánh tay lên trời như một người thờ cúng mặt trời thời nguyên thủy, miếng vải hở ra ở dưới cánh tay cô.
“Mình tự hỏi mình có thể bắt đầu một kiểu thời trang mới không?”
“Váy có lỗ á?” Annabelle hỏi. “Mình nghi ngờ điều đó đấy, bạn thân mến ạ.”
“Thật quá sức đáng yêu khi có thể với đến mọi thứ.” Lillian lấy cái kéo. “Cậu có muốn mình sửa cả cái váy của cậu nữa không, Annabelle?”
“Đừng có đến gần mình với thứ đó,” Annabelle nói kiên quyết. Cô lắc đầu với một nụ tươi rói, quan sát khi Evie trang nghiêm giơ hai cánh tay mình lên cho Lillian cắt lỗ bên dưới ống tay áo. Đây là một trong những điều cô ngưỡng mộ nhất ở Evie, người thật rụt rè và đứng đắn, nhưng thường sẵn lòng tham tha vài một kế hoạch hoặc cuộc phưu lưu hoang dã không thực tế nào đó. “Cả hai người đều mất trí rồi hả?” Annabelle hỏi, cười lớn. “Ôi, cậu ấy gây ảnh hưởng thật xấu đến cậu, Evie.”
“Cậu ấy cưới St.Vincent, là sự ảnh hượng tồi tệ nhất có thể,” Lillian phản kháng. “Mình còn có thể gây ra bao nhiêu thiệt hại sau cái đó chứ?” Sau khi uốn cong và vung vẩy cánh tay, cô xoa hai bàn tay lại với nhau. “Giờ thì, quay lại với công việc thôi. Hộp nến đâu? …Mình sẽ chăng thêm chúng vào phía bên này.”
“Chúng ta có nên hát để gϊếŧ thời gian không?” Annabelle gợi ý, buộc một thiên thần nhỏ làm từ vải cotton vụn và khăn lụa lên đầu một nhánh cây.
Ba người họ di chuyển quanh cái cây như một bầy ong cần mẫn, hát vang bài “Twelve days of Christmas.” Bài hát và công việc tiến triển khá tốt cho đến khi họ bước sang ngày thứ chín.”
(Bài hát này nói về mười hai ngày Giáng sinh. ‘Ngày thứ chín’ ở đây là đến đoạn nói về ngày thứ chín trong bài hát. )
“Mình chắc chắn rằng đó là câu ‘các quý bà khiêu vũ’ ” Annabelle nói.
“Không, không, nó là ‘các quý ông nhấp nhô.” Lillian quả quyết với cô.
“Đó là các quý bà, cưng ạ. Evie, cậu không đồng ý sao?”
Chưa bao giờ là sứ giả hòa bình, Evie lẩm bẩm, “Chuyện đó không thành vấn đề, chắc chắn thế. Chỉ cần chọn lấy một cái và -”
“Các quý ông thường sẽ đi giữa các quý bà và các cô hầu gái,” Lillian khăng khăng.
Họ bắt đầu tranh cãi, trong khi Evie cố gợi ý, mà vô hiệu, rằng họ nên bỏ qua cái bài hát duy nhất đó và bắt đầu với “God rest ye merry Gentlement” hoặc “The first noel.”
Họ quá chăm chú vào cuộc tranh luận, thực vậy, đến mức mà không ai nhận thấy có người bước vào phòng cho đến khi họ nghe thấy một giọng nữ cười.
“Lillian, ngốc nghếch, chị luôn sai điều đó. Đó là mười quý ông nhấp nhô.”
“Daisy!” Lillian òa lên, và chạy như bay đến chỗ em gái. Họ gần gũi một cách lạ thường, đã là bạn đồng hành không rời từ khi còn rất bé. Bất kỳ thứ gì thú vị, đáng sợ, tuyệt diệu, hay khủng khϊếp xảy ra, Daisy đã luôn là người đầu tiên Lillian muốn kể cho nghe.
Daisy yêu thích việc đọc sách, đã chất đầy trí tưởng tượng của mình với quá nhiều sách đến nỗi, nếu chúng được xếp nối đuôi nhau, hẳn là sẽ kéo dài từ đầu này đến đầu kia của Anh quốc. Cô duyên dáng, giàu trí tưởng tượng, hài hước đáng yêu, nhưng – và đây là điều kỳ quặc về Daisy – cô cũng là một người sáng suốt cứng rắn, luôn phát hiện ra những điều thầm kín mà gần như luôn đúng.
Không đầy ba tháng trước Daisy đã cưới Matthew Swift, người mà không nghi ngờ gì là con người được yêu thích nhất của Thomas Bowman trên thế giới này. Đầu tiên Lillian đã kiên quyết chống lại cuộc hôn nhân đó, biết rằng nó đã được hình thành từ người cha gia trưởng của họ. Nàng đã sợ rằng Daisy sẽ bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu với một người đàn ông trẻ tham vọng không biết coi trọng em cô. Tuy nhiên, cuối cùng rõ ràng là Matthew thực lòng yêu Daisy. Điều đó đã khiến tình cảm của Lillian đối với anh ta tiến một chặng khá dài. Họ đã đạt được thỏa thuận đình chiến, cô và Matthew, trong niềm thương mến dành cho Daisy mà họ cùng chia sẻ.
Ném cánh tay mình quanh thân người mảnh mai, nhỏ bé của Daisy, Lillian ôm cô thật chặt và tách ra để nhìn cô. Daisy chưa bao giờ trông tuyệt đến thế, mái tóc nâu sẫm ghim lên trong những bím tóc rối rắm, đôi mắt màu bánh gừng rực sáng với hạnh phúc. “Giờ thì ngày lễ cuối cũng cũng bắt đầu rồi,” Lillian nói hài lòng, và nhìn lên Matthew Swift, đã đến đứng bên cạnh ho sau khi chào Annabelle và Evie. “Chúc mừng Giáng sinh, Matthew.”
“Chúc mừng giáng sinh, phu nhân.” anh đáp lại, cúi xuống sẵn sàng hôn vào bên má được chìa ra của cô. Anh là một người đàn ông trẻ cao, khỏe mạnh, dòng máu Ai len hiển hiện trong làn da trắng đậm với mái tóc đen và đôi mắt xanh da trời. Matthew có bản tính hoàn hảo cho việc xoay xở với những người nhà Bowmans nóng nảy, khôn khéo và đáng tin cậy với óc hài hước luôn sẵn sang.
“Thực sự là mười quý bà khiêu vũ phải không?” Lillian hỏi anh, và Swift toe toét.
“Phu nhân à, tôi chưa bao giờ có thể nhớ được bất kỳ phần nào của bài hát đó.”
“Các cậu biết không,” Annabelle nói trầm ngâm, “Mình luôn hiểu lý do lũ thiên nga bơi lội và những con ngỗng thì nằm ổ. Nhưng vì chúa tại sao các quý ông lại nhấp nhô chứ?”
“Họ đang tán tỉnh các quý bà,” Swift nói hợp lý.
“Thực ra thì em tin rằng bài hát đang ám chỉ những vũ công dân gian, những người thường mua vui giữa các màn ở các bữa tiệc trung cổ dài dằng dặc.” Daisy nói cho họ biết.
“Và có một kiểu nhảy nhấp nhô ư?” Lillian hỏi, ngạc nhiên.
“Phải, với những cây kiếm dài, sau màn nghi lễ cầu cho mùa màng màu mỡ thời xưa.”
“Một người phụ nữ hiểu biết là một sinh vật nguy hiểm,” Swift bình luận với một nụ cười tươi, cúi xuống để ấn môi anh vào mái tóc đen của Daisy.
Hài lòng với vẻ yêu mến rõ rệt của anh đối với em gái mình, Lillian nói vui vẻ, “Tạ ơn chúa là anh ở đây, Matthew. Bố đã hoàn toàn là một tên bạo chúa, và anh là người duy nhất có thể làm ông dịu xuống. Ông ấy và Rafe đang cãi nhau, như thường lệ. Và từ cái cách họ trừng mắt nhìn nhau, tôi ngạc nhiên khi họ không cùng phun ra lửa.”
Swift cau mày. “Tôi sẽ đi nói chuyện với cha cô về cái việc mai mối lố bịch này.”
“Nó có vẻ đang trở thành một sự kiện thường niên rồi đấy,” Daisy nói. “Sau khi đặt hai chúng ta lại cùng nhau năm ngoái, giờ thì ông lại muốn ép Rafe cưới ai đó. Mẹ nói gì về chuyện đó?”
“Rất ít,” Lillian đáp lại. “Thật khó để nói chuyện khi người ta đang chảy nước miếng. Mẹ sẽ vô cùng thích việc có một cô con dâu quý tộc để đem khoe.”
“Mọi người nghĩ gì về Lady Natalie?” Daisy hỏi.
“Cô ấy là một cô gái rất tử tế,” Lillian nói. “Em sẽ thích cô ấy, Daisy. Nhưng chị có thể vui sướиɠ ám sát bố vì đã khiến cho đám cưới trở thành một điều kiện cho việc Rafe được tham dự vào công việc của Bowman.”
“Anh ấy đáng nhẽ không phải cưới ai cả,” Swift bình luận, một nét cau có hiện ra giữa đôi lông mày anh. “Chúng ta cần ai đó để thiết lập những nhà máy mới – và anh không biết bất kỳ một người nào ngoài anh trai em hiểu rõ công việc để hoàn thiện nó. Chúa biết là anh không thể làm được – anh đã đầy ứ với Bristol rồi.”
“Phải, chà, Bố đã đặt việc cưới lady Natalie thành một yêu cầu không thể thương lượng,” Lillian nói với một cái cau mày. “Chủ yếu là do bố sống để kiếm cơ hội bắt bất kỳ đứa con nào của mình làm những thứ chúng không muốn làm, cái ông già phiền phức đó -”
“Nếu ông có lắng nghe bất kỳ ai,” Daisy ngắt lời, “thì đó là Matthew.”
“Anh sẽ đi tìm ông bây giờ,” Matthew nói. “Anh vẫn chưa gặp ông.” Anh mỉm cười với nhóm những cánh hoa dán tường trước kia và thêm vào một câu nửa đùa nửa thật, “Anh chỉ lo về việc để lại bốn người các em ở cùng nhau. Các em sẽ không lên kế hoạch bất kỳ cảnh tượng điên rồ nào đấy chứ, phải không?”
“Tất nhiên là không rồi!” Daisy đẩy nhẹ anh về phía lối vào phòng khiêu vũ. “Em hứa là chúng em sẽ hoàn toàn bình tĩnh. Đi tìm bố đi, và nếu ông có khạc ra lửa, làm ơn để ông cáu nhanh thôi nhé.”
“Tất nhiên.” Nhưng trước khi anh rời đi, Matthew kéo vợ anh sang một bên và thì thầm, “sao họ lại có lỗ ở trên váy?”
“Em chắc là có một lời giải thích hoàn toàn hợp lý,” nàng thì thầm đáp lại, và ấn một nụ hôn nhẹ lên quai hàm anh.
Quay lại với những người khác, Daisy ôm Evie và Annabelle. “Em mang theo rất nhiều quà cho tất cả mọi người đây,” cô nói. “Bristol là một chốn phi thường để mua sắm. Nhưng khá là khó để tìm quà cho các ông chồng. Tất cả họ dường như đều có mọi thứ mà một người đàn ông có thể mong muốn rồi.”
“Bao gồm cả những người vợ tuyệt vời nữa,” Annabelle nói, mỉm cười.
“Liệu Mr.Hunt có hộp tăm chưa?” Daisy hỏi cô. “Em đã mua một cái hộp chạm trổ bằng bạc cho anh ấy. Nhưng nếu anh ấy đã có một cái rồi, em cũng có những món quà thay thế đây.”
“Chị không nghĩ là anh ấy có rồi đâu,” Annabelle nói. “Chị sẽ hỏi anh ấy khi anh ấy đến.”
“Anh ấy không xuống đây với chị à?”
Nụ cười của Annabelle trở nên buồn rầu. “Không, và chị ghét bị chia cách khỏi anh ấy. Nhưng nhu cầu đối với đầu máy xe lửa đã trở nên quá lớn, Mr.Hunt luôn luôn bận ngập đầu. Anh ấy đang phỏng vấn vài người để giúp giảm bớt gánh nặng, nhưng trong lúc này…” Nàng thở dài và nhún vai vô vọng. “Chị mong là anh ấy sẽ đến sau cuối tuần, nếu anh ấy có thể giải phóng mình.”
“Thế còn St.Vincent thì sao?” Daisy hỏi Evie. “Anh ấy ở đây chưa?”
Evie lắc đầu, ánh sáng trượt trên mái tóc đỏ và lóe lên những tia sáng màu hồng ngọc. “Bố anh ấy đang ốm, và St.Vincent nghĩ cần thiết phải đến thăm ông ấy. Mặc dù bác sĩ của công tước đã bảo rằng tình hình của ông ấy không nghiêm trọng, những ở tuổi của ông ấy thì người ta chẳng bao giờ biết được. St.Vincent có kế hoạch ở với ông ấy ít nhất là ba đến bốn ngày, và rồi đi thẳng đến Hampshire.” Mặc dù cô cố nghe như hiển nhiên nó phải thế, vẫn có một bóng đen u sầu trong giọng cô. Trong tất cả những đóa hoa bên lề trước kia và bạn đời, mối liên kết của Evie với St.Vincent gần như là ít nhất, và khó đo đếm nhất. Họ không công khai âu yếm nhau, nhưng người ta có thể cẩm nhận thấy rằng cuộc sống riêng tư của họ gần gũi vượt xa những chuẩn mực thông thường.
“Ồ, ai mà cần các ông chồng cơ chứ?” Annabelle nói vui vẻ, trượt một cánh tay quanh vai Evie. “Rõ ràng chúng ta có hơn cả đủ để giữ bản thân cực kỳ bận rộn cho đến khi họ đến.”