Chương 13
Translator: cachua14
…như người ta vẫn luôn nói về ông, rằng ông biết cách khiến cho lễ giáng sinh thật tuyệt vời, nếu có bất kỳ người đàn ông nào còn sống sở hữu được thứ tri thức đó. Có thể điều đó thực ra là nói về chúng ta, và tất cả chúng ta! Và do đó, như Tim Tí xíu nhận xét thấy, Chúa ban phước lành cho tất cả chúng ta, tất cả mọi người!
Ngước lên khi nàng đọc xong cuống Một ngọn nến giáng sinh, Hannah nhìn thấy những khuôn mặt sung sướиɠ của lũ trẻ, mắt chúng sáng rực. Một khoảng im lặng ngắn, cảm xúc vui sướиɠ cùng chia sẻ về một câu truyện tuyệt vời hoà lẫn với nuối tiếc rằng nó phải kết thúc. Và sau đó chúng cùng đứng lên, di chuyển quanh căn phòng, mặt còn dính sữa và vụn bánh quy, những bàn tay nhỏ xinh vỗ tay nhiệt tình.
Có hai đứa nhóc trên lòng nàng, và một đứa nữa đang ôm lấy cổ nàng từ sau ghế. Hannah nhìn lên khi Rafe Bowman tiến đến gần nàng. Nhịp tim của nàng trở nên hoang dại, và nàng biết hơi thở nông của nàng chẳng liên quan gì đến đôi cánh tay nhỏ xinh đang quấn quanh cổ nàng cả.
Mắt anh đi lang thang đến chiếc váy nhàu nhĩ và mái tóc bù xù của nàng. “Làm tốt lắm,” anh lẩm bẩm. “Nàng đã khiến nó giống như Giáng sinh. Cho tất cả mọi người.”
“Cảm ơn ngài,” nàng thì thầm, cố không nghĩ đến tay chàng trên da nàng, miệng chàng –
“Ta cần nói chuyện với nàng.”
Hannah cẩn thận hạ bọn trẻ trên long nàng xuống và tháo cánh tay khỏi cổ nàng. Đứng lên đối diện với chàng, nàng cố gắng trong vô ích để vuốt thẳng váy và làm mềm áo của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nàng phát ra đầy vẻ yếu ớt. “Tôi…tôi không thấy chuyện đó có gì tốt cả.”
Ánh mắt anh ấm áp và thẳng thắn. “Dẫu sao đi nữa, ta vẫn sẽ nói chuyện với nàng.”
Những từ ngữ từ bức thư của chàng trôi dạt qua trí óc nàng. “Ta muốn hôn lên mọi ngóc ngách trên cơ thể mềm mại của nàng ….”
“Làm ơn không phải bây giờ,” nàng thì thầm, với mặt nàng đỏ ửng và một cơn nhức nhối dâng lên trong họng.
Đọc thấy dấu hiệu đau khổ của nàng, anh dịu lại. “Mai nhé?”
“Ta ham muốn nàng quá nhiều …”
“Vâng,” nàng nói khó nhọc.
Nhận thức rõ sự hiện diện của anh làm nàng yếu đuối đến mức nào, Rafe cho nàng một cái gật nhẹ, cằm anh cứng rắn. Dường như có hàng tá thứ anh muốn nói, hàng tá lời lơ lửng một cách nóng nảy trên môi anh, nhưng một điều gì đó…lòng trắc ẩn hay có lẽ là thương hại…cấp cho đủ anh sự kiềm chế cần thiết.
“Mai,” anh lặp lại điềm tĩnh, và rời khỏi nàng.
Các bảo mẫu và vυ" em đến nhận lũ trẻ, và Hannah ra ngoài sảnh lớn trong trạng thái đờ đẫn khốn khổ.
Chẳng có ai từng nói cho nàng biết rằng tình yêu có thể khiến cho từng tế bào trong cơ thể người ta đau đớn.
Nàng đang trở nên vô cùng chắc chắn rằng nàng sẽ không thể tham dự đám cưới của Rafe và Natalie, hay tất cả những sự kiện trong đời sống hôn nhân của họ, ngày những đứa con chào đời, ngày kỷ niệm và những ngày lễ, sẽ khiến nàng không thể chịu đựng nổi. Nàng sẽ bị hầm trong ghen tỵ và khốn khổ và oán giận cho đến khi nàng rã ra. Sự suy xét thông thường đối với một phụ nữ ở địa vị của nàng là một ngày nào đấy nàng sẽ gặp một người đàn ông khác, và nàng sẽ quên hết tất cả về Rafe Bowman. Nhưng nàng không muốn một người đàn ông khác. Không có ai khác giống anh cả.
Mình tiêu rồi, nàng nghĩ.
Với đầu cúi thấp, nàng lê bước dọc đại sảnh, định về phòng nàng, nơi nàng có thể ủ rũ và than khóc trong riêng tư. Không may là, đi bộ với cái đầu cúi xuống nghĩa là người ta không thể nhìn thấy chính xác nơi mình đang đến. Nàng gần như va vào một người phụ nữ đang tiến đến từ hướng đối diện, môt người nào đó với một sải chân dài, thoải mái đặc trưng.
Họ đều đột ngột dừng lại, và người phụ nữ với tay ra để giữ Hannah đứng vững.
“Phu nhân,” Hannah thở dốc, nhận ra Lillian. “Oh…tôi vô cùng xin lỗi…xin phu nhân lượng thứ…”
“Không hư hại gì cả mà,” nữ bá tước an ủi nàng. “Thực ra là lỗi của mình đấy chứ. Mình đang vội đi bảo người quản gia vài thứ trước khi mình phải gặp em gái mình, và -” Cô dừng lại và nhìn chằm chằm Hannah thật gần. “Trông bạn sẵn sàng để khóc rồi,” cô nói huỵch toẹt. “Có vấn đề gì à?”
“Không,” Hannah nói tươi tỉnh, và vài giọt nước mắt tràn ra. Nàng thở dài và lại cúi đầu xuống. “Oh, thật nhảm nhí. Làm ơn thứ lỗi cho tôi, tôi phải đi -”
“Cô gái tội nghiệp,” Lillian nói với vẻ cảm thông chân thành, dường như không bị sốc tí nào bởi lời tục tĩu đó. “Đi với mình nào. Có một phòng khách riêng trên gác nơi mà chúng mình có thể nói chuyện.”
“Tôi không thể,” Hannah thì thầm. “Phu nhân, thứ lỗi cho tôi, nhưng cô là người cuối cùng tôi có thể kể về điều này.”
“Oh.” Đôi mắt của nữ bá tước, cùng một màu sậm nhung như của anh trai cô, hơi mở to ra. “Là Rafe, phải không?”
Thêm nhiều nước mắt, dâng lên bất chấp nàng nhắm mắt mình chặt lại đến thế nào.
“Có người bạn nào bạn có thể nói chuyện cùng không?” Lillian hỏi dịu dàng.
“Natalie là bạn thân nhất của tôi,” Hannah nói giữa những tiếng sụt sịt. “Nên điều đó là bất khả thi.”
“Vậy hãy để mình là bạn cậu nhé. Mình không chắc là mình có thể giúp – nhưng ít nhất mình có thể cố gắng hiểu.”
Họ đi đến một phòng trà ấm cúng trên gác, một căn phòng riêng tư được trang trí theo kiểu nữ tính lộng lẫy. Lillian đóng cửa lại, đưa cho Hannah một cái khăn tay, và ngồi cạnh nàng trên ghế trường kỷ. “Mình yêu cầu bạn gọi tôi là Lillian,” cô nói. “Và trước khi một trong hai ta nói một lời, hãy để mình bảo đảm với cô rằng tất cả mọi điều trong căn phòng này sẽ hoàn toàn giữ tính riêng tư. Không một ai biết hết.”
“Vâng, thưa phu – Lillian.” Hannah xì mũi và thở dài.
“Giờ thì, điều gì đã xảy ra khiến cô khóc vậy?”
“Đó là Mr.Bowman…Rafe…” Nàng dường như không thể sắp xếp từ ngữ của mình vào trật tự được, và vì thể nàng để nó nhảy ra, thậm chí biết rằng Lillian sẽ không bao giờ có thể hiểu chúng được. “Anh ấy quá…và tôi không bao giờ…và khi anh ấy hôn tôi tôi nghĩ là không, đó chỉ là mê đắm nhất thời, nhưng…và rồi Mr. Clark cầu hôn, và tôi nhận ra rằng mình không thể chấp nhận bởi vì….và tôi biết thế là quá sớm. Quá nhanh. Nhưng phần tồi tệ nhất là bức thư, bởi vì tôi thậm chí còn không biết anh ấy viết cho ai!” Nàng cứ tiếp tục và tiếp tục, cố gắng trong tuyệt vọng để khiến chính mình hiểu rõ. Bằng cách nào đó, một cách thần kỳ, Lillian đã xoay xở để hiểu được đống lộn xộn đó.
Trong khi Hannah trút ra toàn bộ câu chuyện, hay ít nhất là một phiên bản đã được sàng lọc, Lillian nắm chắt lấy tay nàng. Khi Hannah dừng lại để xì mũi lần nữa, Lillian nói. “Mình sẽ đi gọi trà. Với brandy.”
Nàng kéo dây chuông gọi người hầu, và khi một cô hầu đi đến ngưỡng cửa, Lillian hé nó ra và thì thầm với cô ta. Cô hầu đi rót trà.
Ngay khi Lillian quay lại chỗ tràng kỷ, cánh cửa mở ra, và Daisy Swift thò đầu vào. Cô trông hơi ngạc nhiên khi thấy Hannah ngồi đó với Lillian. “Xin chào. Lillian, chị được chờ chơi bài đấy.”
“Kệ nó đi, chị đã quên béng mất.”
Đôi mắt nâu của Daisy tràn đầy vẻ tò mò và cảm thông khi cô liếc nhìn Hannah. “Sao bạn lại khóc? Có gì mình có thể làm không?”
“Đây là một vấn đề rất riêng tư và vô cùng nhạy cảm,” Lillian bảo với cô. “Hannah đang kể cho chị.”
“Oh, kể cho mình với!” Daisy nói một cách thành khẩn, bước vào phòng. “Mình có thể giữ bí mật. Tốt hơn Lillian, hiển nhiên rồi.”
Không cho Hannah một cơ hội phản ứng, Daisy đóng cửa lại và đến ngồi bên cạnh chị gái cô.
“Em sẽ không nói cho ai hết,” Lillian nói với Daisy một cách nghiêm khắc. “Hannah yêu Rafe, và anh ấy sẽ đính hôn với Lady Natalie. Ngoài trừ rằng anh ấy yêu Hannah.”
“Tôi không chắc về điều đó,” Hannah nói bằng giọng nghẹn ngào. “Đó chỉ là…bức thư….”
“Bạn vẫn còn có nó chứ? Mình có thể xem không?”
Hannah nhìn cô một cách ngại ngần. “Nó rất riêng tư. Anh ấy đã không muốn ai đọc được nó.”
“Vậy thì anh ấy đáng nhẽ nên đốt cái thứ chết tiệt đó một cách đúng đắn,” Lillian nói.
“Hãy cho chúng mình xem đi, Hannah,” Daisy hối thúc. “Nó sẽ không lan xa hơn đâu, mình hứa đấy.”
Hannah cẩn thận kéo mẩu giấy da ra khỏi túi và đưa cho Lillian. Hai chị em cúi xuống nhìn nó một cách chăm chú.
“Oh, trời ơi.” Nàng nghe Daisy lẩm bẩm.
“Anh ấy nói toạc hết ra phải không?” Lillian hỏi khô khốc, lông mày cô nhướn lên. Cô liếc nhìn Hannah. “Đây là chữ viết tay của Rafe, và tôi không nghi ngờ gì anh ấy là tác giả. Nhưng biểu lộ mình trong cái lề thói này thật không bình thường đối với anh ấy.”
“Tôi chắc chắn là anh ấy biết rất nhiều mỹ từ để thu hút phụ nữ,” Hannah lầm bầm. “Anh ấy là một tên phóng đãng.”
“Chà, phải, anh ấy là một tên phóng đãng, nhưng quá lộ liễu và dạt dào thế này…thật không giống anh ấy. Anh ấy thường là-”
“Một tên phóng đãng kiệm lời,” Daisy kết thúc hộ cô.
“Quan điểm của mình là, anh ấy rõ ràng đã bị thúc đẩy bởi một cảm xúc vô cùng mạnh mẽ,” Lillian bảo Hannah. Cô quay sang em gái mình. “Em nghĩ sao, Daisy?”
“Chà, đọc những thứ sướt mướt như thế từ anh trai mình thì hơi tởm,” Daisy nói. “Mật ong và rượu vang, vân vân. Nhưng không màng đến chúng, thì rõ ràng là Rafe đã yêu lần đầu tiên trong đời.”
“Bức thư này có thể không phải dành cho tôi -” Hannah bắt đầu, khi cánh cửa mở ra thêm lần nữa.
Đó là Evie, Lady St.Vincent, mái tóc đỏ của cô được túm trong một búi tóc lỏng. “Mình đã đi tìm các cậu,” cô nói.
“Chúng mình đã không thấy cậu mấy ngày rồi,” Lillian nói. “Cậu đã ở đâu thế?”
Evie đỏ bừng. “Với St.Vincent.”
“Hai người đã làm…Oh, trời ạ. Đừng để tâm.”
Ánh mắt của Evie rơi xuống Hannah. “Oh, cô gái thân mến. Cô ổn chứ?”
“Chúng mình đang bàn luận một vài thứ cực kỳ riêng tư,” Daisy bảo với cô. “Hannah yêu Rafe. Đó là một bí mật. Vào đi.”
Evie bước vào phòng và ngồi xuống một cái ghế gần đó, trong khi Lillian giải thích ngắn gọn tình huống. “Mình có thể xem bức thư chứ?” cô hỏi.
“Tôi không nghĩ -” Hannah bắt đầu, nhưng Daisy đã đưa nó cho cô ấy rồi.
“Đừng lo,” Lillian thì thầm với Hannah. “Evie giỏi hơn bất kỳ ai trong việc giữ bí mật.”
Sau khi Evie đọc xong, nhìn lên với đôi mắt xanh to tròn, Hannah nói một cách rầu rĩ, “Nó có thể không phải dành cho tôi. Nó cũng có thể dễ dàng được viết cho Natalie. Đàn ông tôn thờ cô ấy. Họ luôn cầu hôn cô ấy, và cô ấy kiểm soát họ quá tốt, và tôi không thể kiểm soát họ tí nào.”
“Kh-không ai có thể kiểm soát đàn ông cả.” Evie bảo với nàng một cách kiên quyết. “Họ thậm chí kh-không thể kiểm soát chính mình.”
“Đúng vậy,” Lillian nói. “Và hơn nữa, bất kỳ người phụ nữ nào nghĩ rằng cô ta có thể kiểm soát đàn ông không nên được cho một người đàn ông nào cả.”
“Annabelle có thể kiểm soát họ,” Daisy nói trầm ngâm. “Mặc dù cô ấy sẽ chối bỏ điều đó.”
Có một tiếng gõ nhỏ ở cửa.
“Trà đấy,” Lillian nói.
Tuy nhiên, đó không phải một cô hầy, mà là Annabelle Hunt. “Xin chào,” cô nói với một nụ cười, ánh mắt quét qua cả nhóm. “Các cậu đang làm gì thế?” Khi cô nhìn Hannah, nét mặt cô dịu lại với vẻ quan tâm. “Oh, cô đang khóc.”
“Cô ấy đang yêu Rafe Bowman,” Evie nói. “Đó là một b-bí mật. Vào đây.”
“Không được nói cho ai hết, Annabelle.” Lillian nói khắt khe. “Đây là một tâm sự.”
“Chị ấy không giỏi giữ bí mật cho lắm,” Daisy nói
“Mình cũng vậy,” Annabelle nói, đi vào phòng khách. “Ít nhất, mình giỏi giữ những bí mật lớn. Chỉ những cái nhỏ xíu dường như mình mới có rắc rối.”
“Đây là một bí mật lớn,” Lillian nói với cô.
Hannah chờ đợi nhẫn nhục khi tình huống này được giải thích cho Annabelle.
Nhận lấy bức thư, Annabelle quét qua tờ giấy dê đầy chữ, và một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô. “Oh, thật đáng yêu.” Cô ngước lên nhìn Hannah. “Cái này không phải dành cho Lady Natalie,” cô nói quả quyết. “Hannah, việc Rafe bị em thu hút không phải không bị chú ý. Thực ra thì, nó đã được bí mật bàn luận đến.”
“Ý cô ấy là mọi người đều đang đồn thổi về hai người,” Daisy nói với Hannah.
“Chị tin là,” Annabelle tiếp tục, “ Rafe thích Lady Natalie – chắc chắn là có nhiều thứ để thích ở cô ấy. Nhưng anh ấy yêu em.”
“Nhưng điều đó là không thể,” Hannah nói, mặt nàng rúm lại đau khổ.
“Không thể có chuyện anh ấy yêu cậu ư?” Daisy hỏi. “Hay không thể vì cái thỏa thuận quỷ quái mà Cha đã tạo ra cho anh ấy?”
“Cả hai,” Hannah nói buồn bã. “Đầu tiên, tôi không nghĩ liệu thứ anh ấy cảm thấy với tôi có phải chỉ là đam mê nhất thời không…”Nàng dừng lại để chấm đôi mắt bỏng rát của mình.
“ ‘Hãy cho anh một giờ kể từ giây phút này,’” Annabelle nhẹ nhàng đọc từ bức thứ. “ ‘Cho anh một tháng kể từ giây phút này. Một năm, mười năm, cả đời…’ Đây không phải trạng thái mê đắm nhất thời, Hannah.”
“Nhưng thậm chí nếu đó có là sự thật đi nữa,” Hannah nói, “tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận anh ấy, bởi vì anh ấy sẽ đánh mất tất cả mọi thứ, bao gồm cả mối quan hệ của anh ấy với cha mình. Tôi sẽ không muốn anh ấy tạo ra một thứ khủng khϊếp như thế.”
“Cả cha cũng không nên,” Lillian nói ủ ê.
“Có lẽ em nên đề cập đến chuyện,” Daisy tình nguyện, “rằng Matthew quyết tâm phải giải quyết rõ ràng chuyện này với Cha. Anh ấy nói Cha không được phép quá trớn thế này. Giới hạn phải được đặt ra, nếu không ông ấy sẽ cố chà đạp tất cả mọi người. Và vì Matthew có ảnh hưởng rất lớn với Cha, có khả năng anh ấy có thể khiến ông rút lại những yêu cầu của mình.”
“Nhưng bất kể sao đi nữa,” Annabelle bảo Hannah, “em chả làm được gì với mối quan hệ giữa Rafe và cha anh ấy cả. Nghĩa vụ duy nhất của em là để cảm xúc của được Rafe hiểu rõ. Vì tình yêu với anh ấy – và vì chính em nữa – em phải cho Rafe một sự lựa chọn. Anh ấy xứng đáng được biết những cảm xúc của em trước khi anh ấy đưa ra những quyết định quan trọng về tương lai của mình.”
Hannah biết rằng Annabelle đã đúng. Nhưng sự thực không chính xác đúng như vậy. Nó khiến nàng cảm thấy trống rỗng và nhỏ bé. Nàng vẽ mũi chân trên một miếng vải in trái tim hoa trên thảm. “Tôi hy vọng mình có thể dũng cảm như thế,” nàng nói, với bản thân nhiều hơn là với những người khác.
“Tình yêu đáng để mạo hiểm,” Daisy nói.
“Nếu em không nói với Rafe,” Lillian thêm vào, “em sẽ hối tiếc mãi mãi. Bởi vì em sẽ không bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra.”
“Hãy nói với anh ấy,” Evie nói điềm tĩnh.
Hannah hít vào một hơi run rẩy, nhìn cả bốn người bọn họ. Họ là một nhóm kỳ lạ, tất cả đều rực rỡ và xinh đẹp, nhưng…khác biệt. Và nàng có cảm giác rằng những người phụ nữ này khuyến khích tính kỳ cục của nhau, và thích thú với sự khác biệt của họ. Bất kỳ điều gì cũng có thể thổ lộ và làm giữa họ, và bất kể đó là gì, họ cũng sẽ chấp nhận và tha thứ. Đôi khi, trong một vài tình bạn hiếm có và tuyệt vời, gắn kết giữa tình chị em còn mạnh hơn cả máu mủ.
Thật tuyệt khi được ở quanh họ. Nàng cảm thấy được an ủi trong sự hiện diện của họ, đặc biệt khi nàng nhìn vào đôi mắt đen quen thuộc của chị em nhà Bowman.
“Được thôi,” nàng bảo họ, dạ dày nàng trĩu xuống. “Tôi sẽ bảo với anh ấy. Ngày mai.”
“Đêm mai là vũ hội giáng sinh,” Annabelle nói. “Em có một bộ váy dễ thương để mặc chưa?”
“Rồi,” Hannah đáp lời. “Một bộ váy màu trắng. Nó rất đơn giản, nhưng là bộ em thích nhất.”
“Chị có một cái vòng cổ ngọc trai mà em có thể mượn,” Annabelle đề nghị.
“Mình có một đôi găng satanh trắng cho cậu,” Daisy thốt lên.
Lillian toe toét. “Hannah, chúng ta sẽ tôn thờ em một cách phung phí còn hơn cả cây thông giáng sinh nữa.”
Cô hầu mang trà vào, và Lillian bảo cô mang thêm vài tách nữa. “Ai muốn trà với brandy nào?” Lillian hỏi.
“Em muốn,” Daisy nói.
“Mình sẽ lấy cốc không có brandy,” Evie lẩm bẩm.
“Mình sẽ lấy cốc không trà,” Annabelle nói.
Di chuyển đến chỗ trống bên cạnh Hannah, Daisy đưa cho nàng một cái khăn tay sạch, và vòng tay qua vai nàng. “Cậu biết đấy, bạn thân mến,” Daisy nói, “Cậu là đóa hoa bên lề được trao tặng danh dự đầu tiên của bọn mình. Và chúng mình đãmang rất nhiều may mắn tốt lành mình cho nhau. Mình không nghi ngờ gì nó sẽ mở ra đối với cậu nữa.”
Hơi chuếnh choáng sau một ly rượu brandy nguyên chất, Lillian nói tạm biệt với các đóa hoa bên lề, bao gồm cả thành viên mới nhất của họ. Họ đều rời khỏi phòng khách Marsden để về phòng mình. Chậm rãi đi về hướng phòng chủ nhân, Lillian cân nhắc tình huống của anh trai cô với một cái cau mày lo lắng.
Lillian là một phụ nữ ruột để ngoài da, nói thẳng, thích được giải quyết rắc rối bằng cách mang nó ra ngoài và trực tiếp giải quyết với nó. Nhưng cô cũng hiểu rằng vấn đề này phải được giải quyết bí mật và tế nhị. Có nghĩa là nàng nên tránh xa khỏi nó. Tuy vậy nàng vẫn khao khát Rafe tìm được hạnh phúc mà anh xứng đáng. Còn nhiều hơn, nàng khao kháy được lắc cái mông cứng đầu của cha và ra lệnh cho ông ngừng ngay việc điều khiển cuộc sống của những người quanh mình.
Nàng quyết định nói chuyện với Westcliff, người luôn có thể tin tưởng để tìm sự an ủi và lý trí. Nàng khó có thể đợi để nghe ý kiến của anh về vấn đề của Rafe và Hannah và Lady Natalie. Đoán rằng anh vẫn đang ở dưới gác với các vị khách, nàng hướng về cầu thang lớn.
Khi nàng đi đến đỉnh cầu thang lớn và chuẩn bị đi xuống, nàng thấy chồng mình đang đứng ở sảnh bên dưới, nói chuyện với ai đó.
Lady Kittridge…lại nữa.
“Marcus,” nàng thì thầm, cảm thấy một cơn đau nhói ghen tỵ. Nhanh chóng theo sau bởi cơn tức giận.
Chúa ơi, điều này không thể chịu đựng được. Nàng sẽ không để mất sự yêu mến của chồng nàng cho bất kỳ ai khác đâu. Không mà không chiến đấu. Tay nàng siết chặt lại thành nắm đấm. Mặc dù mọi bản năng của nàng đều gào lên để lao xuống dưới gác và nhảy vào giữa chồng nàng và người phụ nữ tóc vàng kia, nàng xoay xở để kìm mình. Nàng là một nữ bá tước. Nàng sẽ hành động có phẩm cách, và đương đầu với Marcus trong phòng riêng.
Đầu tiên nàng đi đến phòng trẻ con để chúc Merritt bé nhỏ ngủ ngon, cô bé đang rúc sát vào một cái cũi bọc ren, với một cô bảo mẫu đang trông cừng. Hình ảnh đứa con gái quý giá làm Lillian dịu xuống đôi chút. Nàng vuốt nhẹ tay trên mái tóc đen của cô bé, say sưa với hình ảnh của cô bé. Mình là mẹ của đứa trẻ này, nàng nghĩ một cách mãnh liệt, ước gì nàng có thể phóng những lời ấy như mũi tên vào Lady Kittridge quyến rũ. Tôi là vợ chàng. Và chàng vẫn chưa hết yêu tôi đâu!
Nàng đi đến phòng chủ nhận, tắm rửa và thay sang một chiếc váy ngủ và áo ngủ nhung, và chải mái tóc dài đen nhánh của nàng ra sau.
Tim nàng bắt đầu đập điên cuồng khi Marcus bước vào phòng. Anh dừng lại trước hình ảnh của nàng, những lọn tóc dài chảy xuống lưng nàng, và anh mỉm cười. Ở đây trong chốn riêng tư, vẻ quý tộc của anh nhạt đi ngay lập tức, và vị bá tước tràn đầy quyền lực trở thành một người đàn ông ấm áp, đáng yêu, rất con người.
Anh cởϊ áσ khoác và thả nó xuống một cái ghế. Cà vạt của anh đi theo, và rồi anh đi đến đứng bên nàng.
Lillian nhắm mắt lại khi tay anh đi đến đầu nàng, các ngón tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc buông lỏng, và các đầu ngón tay xoa nhẹ thái dương nàng. Nàng nhận thức rõ ràng về anh, sức mạnh cuồn cuộn của cơ thể anh, và mùi hương bên ngoài khô ran, ngọt ngào của anh, như những bó cỏ mới cắt. Anh đã làm nàng say đắm, người đàn ông phức tạp với những nhu cầu phức tạp này. Được nuôi lớn với sự chỉ trích vô số từ cha mẹ, không ngạc nhiên khi nàng thường xuyên nghi ngờ mình là đủ cho Marcus.
“Em mệt à?” anh hỏi bằng giọng thầm thì trầm khàn êm ái, thật đặc biệt và dễ chịu.
“Chỉ một chút thôi.” Nàng thở dài khi tay anh trượt đến vai nàng, xoa dịu sự căng thẳng ra khỏi chúng.
“Em có thể nằm xuống và để mặc anh với em,” anh gợi ý, đôi mắt đen của anh rực sáng.
“Vâng, nhưng….có vài thứ em phải nói với anh trước.” Chết tiệt, giọng nói của nàng khẽ run rẩy, bất chấp nỗ lực để ra vẻ bình tĩnh và đoan trang.
Nét mặt của Marcus thay đổi khi anh nghe thấy vẻ buồn bã trong giọng nàng. Anh kéo nàng dậy đối mặt với anh, và anh nhìn xuống nàng với vẻ quan tâm ngay tức thì. “Là gì vậy, tình yêu của anh?”
Lillian hít một hơi thật sâu. Một hơi nữa. Cơn sợ hãi và nỗi tức giận và lo lắng của nàng quá lớn, thật khó để ép từ ngữ tuôn ra. “Em..em không nên xía vào những theo đuổi của anh ngoài hôn nhân. Em biết thế. Em hiểu tầng lớp của anh thì thế nào… ý em là, các anh đã làm thế hàng thế kỷ rồi, và em cho rằng mình đòi hỏi quá đáng khi mong chờ anh – rằng em – sẽ là đủ. Tất cả những gì em đề nghị là anh hãy bí mật. Bởi vì thật không dễ để nhìn anh với cô ấy – cái cách anh mỉm cười, và -” Nàng dừng lại và lấy tay che mặt, xấu hổ khi cảm thấy nước mắt trào lên mắt nàng. Chết tiệt.
“Tầng lớp của anh?” Marcus có vẻ bối rối. “Anh đã làm gì hàng thế kỷ cơ? Lillian, em đang nói về cái quái gì vậy?”
Giọng nói thiểu não của nàng lọt ra từ sau đôi bàn tay. “Lady Kittridge.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, choáng váng.
“Em điên rồi ư? Lillian, nhìn anh này. Lillian -”
“Em không thể nhìn anh được,” nàng lầm bầm.
Anh lắc nhẹ nàng. “Lillian…có phải anh nên hiểu rằng em nghĩ anh có mối quan tâm riêng tư với cô ấy không?”
Cảnh báo về cơn thịnh nộ thực sự trong câu hỏi của anh khiến Lillian cảm thấy hơi khá lên một ít. Không một người chồng tội lỗi nào có thể bày đặt cơn tức giận lúng túng đó. Mặt khác, chọc tức Marcus không bao giờ là một í hay cả. Anh thường rất khó tức giận, nhưng một khi nó đã bắt đầu, núi cũng rung chuyển, đại dương cũng tách ra, và tất cả mọi sinh vật có bản năng tự bảo vệ đề chạy đi tìm chỗ trốn.
“Em đã thấy anh nói chuyện với cô ấy,” Lillian nói, bỏ tay xuống, “và mỉm cười với cô ấy, và anh vẫn thư từ với cô ấy. Và -” Nàng trao cho anh một cái nhìn căm phẫn đau khổ. “Anh đã đổi cách thắt cà vạt!”
“Người hầu của ta gợi ý điều đó,” chàng nói, trông choáng váng.
“Và mánh khóe mới đêm hôm nọ…điều mới mẽ mà anh làm trên giường…”
“Em không thích nó à? Chết tiệt, Lillian, tất cả những gì em phải làm là bảo ta-”
“Em có thích nó,” nàng nói, đỏ ửng. “Nhưng đó là một trong những dấu hiệu, anh biết đấy.”
“Dấu hiệu của cái gì?”
“Rằng anh đã chán em,” nàng nói, giọng nàng vỡ vụn. “Rằng anh muốn một ai khác.”
Marcus trừng mắt nhìn nàng và thốt ra một loạt câu chửi thề làm sửng sốt cả Lillian, người cũng có một tri thức khá tốt về ngôn ngữ chợ búa. Nắm lấy tay nàng, anh kéo nàng đi cùng ra khỏi phòng. “Đi với anh.”
“Bây giờ ư? Như thế này? Marcus, em không ăn mặc -”
“Anh cóc thèm quan tâm!”
Cuối cùng mình cũng làm anh ấy phát điên rồi, Lillian nghĩ hoảng hốt, khi anh giật mạnh và kéo nàng đi cùng, xuống cầu thang và qua đại sảnh vượt qua vài người hầu ngơ ngác. Ra ngoài trời tháng mười hai buốt giá. Anh định làm gì? Ném nàng xuống dốc ư? “Marcus?” nàng hỏi lo lắng, nhanh lên để đi kịp những sải chân dài kiên quyết của anh.
Anh không hề trả lời, chỉ đưa nàng qua sân đến chuồng ngựa, với những sân nhỏ trung tâm và vòi nước cho lũ ngựa, vào khoảng trống trung tâm ấm áp với hàng dãy những chuồng ngựa được trang bị đẹp đẽ. Lũ ngựa trừng mắt nhìn họ với vẻ thích thú hờ hững khi Marcus kéo Lillian đến cuối dãy đầu tiên. Có một cái chuồng với chiếc nơ đỏ vui vẻ thật to buộc trên cao.
Trong chuồng chưa một con ngựa cái Arap đẹp sửng sốt cao khoảng mười bốn phân, với cái đầu và cổ thon thả, sinh động, đôi mắt to rực rỡ, và có vẻ như một hình thể hoàn hảo.
Lillian chớp mắt ngạc nhiên. “Một con ngựa Arap trắng?” nàng hỏi yếu ớt, chưa từng thấy một sinh vật như vậy trước đây. “Nó trông như thứ gì đó bước ra khỏi một câu chuyện cổ tích.”
“Về mặt kỹ thuật nó được đăng ký là màu xám,” Marcus nói. “Nhưng màu quá sáng, trông như thể bạc trắng vậy. Tên nó là Misty Moonlight.” (Ánh trăng huyền ảo) Anh liếc nhìn nàng mỉa mai. “Nó là quà Giáng sinh của em. Em đã hỏi chúng ta có thể cùng nhau nâng cao kỹ năng cưỡi ngựa của em không – nhớ chứ?”
“Oh.” Lillian đột ngột nín thở.
“Anh đã mất đến sáu tháng chết tiệt để lập ra thỏa thuận này,” Marcus tiếp tục cộc lốc. “Lady Kittridge là người gây giống ngựa giỏi nhất Anh quốc, và rất kỹ tính đối với những người mà cô ấy bán cho lũ ngựa Arap của mình. Và vì cô ngựa này đã được hứa cho người khác, ta đã phải đút lót và đe dọa người mua đó, và trả cả một gia tài chết tiệt cho Lady Kittidge.”
“Và đó là lý do anh đã thường xuyên trò chuyện cùng Lady Kittridge ư?”
“Phải.” Anh cau mày với nàng.
“Oh, Marcus!” Lillian tràn ngập nhẹ nhõm và hạnh phúc.
“Và đáp lại những khó khăn của ta,” anh gầm lên, “ta bị buộc tội không chung thủy! Ta yêu nàng nhiều hơn cả mạng sống. Từ khi ta gặp nàng, ta chưa bao giờ nghĩ đến một phụ nữ nào khác. Và sao mà nàng nghĩ được là ta có thể khao khát một ai khác khi mỗi buổi tối chúng ta bên nhau đều vượt quá mức tưởng tượng của ta!” (điên lên rồi, là lá la, xưng ta rồi)
Nhận ra rằng anh đã bị sỉ nhục ghê gớm và cơn tức giận của anh đang tăng lên từng giây, Lillian trao cho anh một nụ cười xoa dịu. “Em không bao giờ nghi rằng anh sẽ thực sự phản bội em kiểu đó. Em chỉ sợ rằng anh thấy cô ấy lôi cuốn. Và em -”
“Thứ duy nhất ta thấy lôi cuốn là ý tưởng mang nàng vào phòng chứa đồ cưỡi ngựa và đánh đòn nàng bằng roi da. Nhiều lần. Thật mạnh.”
Lillian lùi lại khi chồng nàng tiến đến gần với vẻ đe dọa. Nàng đang lấp đầy giữa nhẹ nhõm choáng váng và báo động. “Marcus, mọi thứ đều ổn rồi. Em tin anh. Giờ em không hề lo lắng nữa.”
“Nảng nên lo lắng đấy,” anh nói với vẻ êm dịu lạnh giá. “Bởi vì rõ ràng là trừ phi có những hậu quả cho việc thiếu sự tin tưởng ta -”
“Hậu quả ư?” nàng rít lên.
“- vấn đề này có thể nảy sinh lần nữa trong tương lai. Nên ta sắp xóa bỏ tất cả những nghi ngờ rằng ta muốn gì, và từ ai.”
Nhìn anh chằm chằm với đôi mắt mở to, Lillian tự hỏi anh có định đánh nàng không, hay cưỡng bức nàng, hay cả hai. Nàng tính toán cơ hội thoát thân của mình. Không tốt. Marcus, với thể chất mạnh mẽ mà lanh lẹ, cực kỳ sung sức và hoàn hảo. Anh nhanh như chớp và có thể gần như vượt qua cả một chú thỏ rừng. Quan sát nàng một cách kiên quyết, anh bỏ áo gi lê ra và ném nó xuống sàn nhà đầy cỏ. Nhặt một tấm mền phủ từ khay đựng, anh trải rộng nó ra trên một đống cỏ.
“Đến đây,” anh nói điềm tĩnh, nét mặt không thể lay chuyển được.
Mắt nàng mở to. Những tiếng khúc khích cuồng dại, nửa khích động dâng lên trong họng nàng. Nàng cố bảo vệ lập trường của mình. “Marcus, có những thứ không nên làm trước mặt trẻ con hoặc lũ ngựa.”
“Không có đứa trẻ nào ở đây. Và ngựa của ta không ngồi lê đôi mách.”
Lillian cố lách qua anh. Marcus tóm được nàng một cách dễ dàng, ném nàng xuống đống cỏ được phủ mền. Rồi khi nàng thét lên phản kháng, anh xé toạc chiếc váy ngủ khỏi người nàng. Miệng anh nghiền lấy miệng nàng, tay anh trượt lên người nàng với đòi hỏi xấc xược. Một tiếng rên tắc lại trong họng nàng khi anh cúi xuống ngực nàng, kẹp lấy núʍ ѵú một cách dịu dàng bằng răng, rồi vuốt dịu sự nhức nhối bằng lưỡi mình. Anh làm tất cả những gì anh biết là sẽ khuấy động nàng, kỹ năng làʍ t̠ìиɦ của anh dịu dàng nhưng tàn nhẫn, cho đến khi nàng thốt ra những lời quy hàng. Cởϊ qυầи với vài cái giật khéo léo, anh đâm sâu vào nàng với sức mạnh nguyên thủy.
Lillian run rẩy trong cơn cực khoái và tóm lấy bờ lưng cơ bắp đang cong lên của anh. Anh hôn nàng, miệng anh thô lỗ và tham lam, cơ thể anh di chuyển trong một nhịp điệu mạnh mẽ. “Marcus,” Lillian thở dốc, “em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa…oh, Chúa ơi….”
Anh khẽ mỉm cười bên tóc nàng và kéo hông nàng lên cao hơn áp vào mình. “Thấy rằng nàng sẽ không đâu,” anh lẩm bẩm. Và trong suốt cả đêm dài, anh làm những gì mình muốn với nàng.