Chương 11
Theo ý kiến của Evis, buổi trượt tuyết rất thú vị nhưng lại quá dài. Nàng thấy mệt mỏi, hai tai vẫn còn văng vẳng âm thanh của tiếng ồn và hát mừng. Evie đã cười và vui đùa với cả nhóm, đứng gần bên Daisy, chồng Daisy đã lưu lại điền trang để thảo luận công viêc kinh doanh với Rafe Bowman.
“Ồ, em không phiền chút nào,” Daisy hào hứng nói, khi Evie hỏi cô có thất vọng vì Swift không tham gia cùng họ không. “ Tốt hơn là để cho Matthew giải quyết sạch những mới quan tâm về công việc trước, sau đó anh ấy sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm đến em.”
“Ngài ấy làm việc có nhiều không?” Evie hỏi đầy quan tâm, biết rằng việc kinh doanh của nhà Bowman tại Bristol là công trình khổng lồ cần một tinh thần trách nhiệm cao độ.
“Có những ngày anh ấy buộc phải thế,” Daisy trả lời một cách buồn chán. “ Nhưng cũng có những lúc anh ấy ở nhà và chúng em ở bên cạnh nhau cả ngày.” Cô cười toe toét. “Em yêu việc kết hôn với anh ấy, Evie. Mặc dù mọi thứ vẫn còn mới mẻ… thỉnh thoảng, em rất ngạc nhiên khi giật mình thức giậc và thấy Matthew bên cạnh em.” Cô cúi sát lại và thì thầm, “Em phải nói cho chị nghe một bí mật, Evie : một ngày nọ em than phiền là em đã đọc tất cả những quyển sách trong nhà, và không hề có gì mới tại nhà sách, Matthew thách thức em thử viết một quyển sách của bản thân em. Nên em đã bắt đầu. Em đã viết được một trăm trang rồi đó.”
Evie cười vui vẻ. “Daisy,” nàng thì thầm, “ em sắp trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng phải không?”
Daisy nhún vai. “ Có xuất bản hay không thì với em cũng chẳng sao cả. Em yêu thích việc viết văn.”
“Đó là câu chuyện đứng đắn hay hư hỏng thế?”
Đôi mắt sậm màu của Daisy lúng liếng tinh quái. “Evie, chị còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên đó là câu chuyện hư hỏng rồi.”
Bây giờ được trở về căn phòng thoải mái của nàng ở Stony Cross Manor, Evie tắm trong chiếc bồn nhỏ di động , thở ra khoan khoái khi cảm thấy dòng nước ấm nóng xoa dịu tay chân đơ cứng và mỏi mệt của nàng. Trượt tuyết, nàng đánh giá, là một trong những hoạt động nghe trên lý thuyết luôn tốt hơn trong thực tế.Những chiếc ghế ngồi trên xe trượt tuyết cứng và gồ ghề, và chân nàng rất lạnh.
Nàng nghe tiếng gõ nhẹ ở cửa, và tiếng người đang bước vào phòng. Vì đứng khuất sau tấm màn che bằng len dạ nên Evie ngã người và liếc nhìn qua khung gổ của bức màn.
Một cô hầu gái đang nâng chiếc bình thiết nhỏ nước có buộc nhiều mảnh vải vụn ở quai cầm. “Thêm nước nóng nữa nhé, thưa Cô?”
“Đ-được, tốt quá.”
Cô gái cẩn thận rót dòng nước bốc hơi vào gần cuối chân Evie, và Evie chìm sâu hơn vào bồn tắm. “Ôi, cám ơn em.”
“ Em sẽ đi lấy chiếc chảo nóng để xua đi cái cạnh trên giường nhé, thưa Cô?”
Evie gật đầu.
Sau khi cô gái rời đi, Evie vẫn ở trong bồn tắm cho đến khi hơi nóng bắt đầu nguội dần.Nàng miễn cưỡng bước ra khỏi chiếc bồn và lau người. Ý nghĩ phải ở trên giường một mình- đêm nay nữa- lấp đầy nàng bởi sự u uất. Nàng đã cố gắng không khao khát St. Vincent. Nhưng mỗi buổi sáng, nàng thấy mình thức dậy tìm kiếm anh, tay nàng trải dài qua chỗ trống bên cạnh mình.
St.Vincent là sự đối lập hoàn toàn với Eive… thanh lịch,tài ăn nói hoa mỹ, lạnh lùng và tự chủ… và vô cùng xấu xa, từng có thời gian, mọi người đều đồng ý rằng anh chắc chắn sẽ là một người chồng khủng khϊếp.
Không một ai ngoại trừ Evie biết được anh dịu dàng và tận tụy ra sao trong cuộc sống riêng tư. Dĩ nhiên, những người bạn của anh như Westcliff và Mr. Hunt đều nhận thấy St.Vincent đã từ bỏ lối sống đểu giả của mình. Và anh đang làm công việc quản lý câu lạc bộ cờ bạc mà nàng được thừa kế từ cha một cách xuất sắc, xây dựng lại cả một đế chế, đồng thời xem nhẹ những trách nhiệm mà anh đã làm trước kia.
Dù vậy, anh vẫn là một kẻ xấu xa, nàng nghĩ với nụ cười kín đáo.
Đứng lên khỏi bồn tắm, Evie lau người và khoác vào chiếc áo choàng nhung có hàng nút dọc theo phía trước. Nàng nghe cánh cửa lại được mở ra. “ Trở lại để làm â-ấm giường hả em?”
Nhưng tiếng người trả lời không phải là của cô hầu.
“Về vấn đề đó thì… đúng vậy.”
Evie sững người trước chất giọng sâu lắng,thì thầm mượt mà.
“Anh đi ngang qua cô gái trên cầu thàng, và nói đêm nay cô ta không cần phục vụ,” anh tiếp tục. “‘Nếu trên đời có một việc ta làm tốt,’ anh nói với cô ta, ‘ đó là làm ấm giường của vợ yêu.’”
Lúc này, Evie đang lóng ngóng kéo tấm màn qua một bên, gần như là đẩy nó lên.
St.Vincent với lấy nàng trong một vài sải chân rộng, ôm ấp nàng vào vòng tay. “Từ từ nào, tình yêu. Không cần phải vội vả. Hãy tin anh, anh sẽ không đi đâu cả.”
Họ đứng bên nhau trong thinh lặng, hít thở, ghì chặt lấy nhau.
Cuối cùng, St.Vincent nâng cằm Evie lên và cúi xuống nhìn nàng. Anh rám nắng và có mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh biếc lấp lánh như những viên ngọc quý trên gương mặt của một thiên thần sa đọa. Anh là một người đàn ông cao to và rắn chắc, luôn ăn mặc chỉnh tề chải chuốt trang nhã. Nhưng anh đã không có những giấc ngủ ngon, nàng nhận thấy. Có những quầng đen nhạt dưới mắt anh, và dấu hiệu kiệt sức trên khuôn mặt anh. Những tình cảm mềm yếu của con người, bằng cách nào đó, chỉ khiến anh càng thêm đẹp trai, làm mềm đi những đường nét cách biệt xa xôi thần thánh mờ ảo của anh.
“C-cha anh,” nàng lo lắng nhìn anh. “ Ông ấy…”
St. Vincent ném cái nhìn cáu tiết lên trên. “Lão sẽ tốt thôi. Các bác sĩ không thể tìm ra một điều gì bất thường từ lão, ngoại trừ chứng khó tiêu do ngốn quá nhiều rượu và thức ăn béo ngậy. Khi anh rời đi, lão đang đùa giỡn và véo những cô hầu gái, rồi chào đón một đống họ hàng xun xoe đang ăn bám lấy ông ta cho Giáng Sinh.” Đôi tay anh dịu dàng lướt trên chiếc lưng phủ vải nhung mềm mại của nàng. m giọng anh hết sức êm dịu. “ Em có làm một cô bé ngoan khi ta đi vắng không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi,” nàng hụt hơi.
St.Vincent trao nàng một cái nhìn không hài lòng rồi hôn nàng với sự dịu dàng đầy cám dỗ, khiến mạch đập của nàng tăng lên. “ Chúng ta sẽ phải sữa chữa điều đó ngay lập tức. Anh từ chối chịu đựng những hành vi đứng đắn từ vợ anh.”
Nàng chạm vào mặt anh, mỉm cười khi anh bắt lấy những bàn tay khám phá của nàng. “Em nhớ anh, Sebastian.”
“Phải không, tình yêu của ta?” Anh mở hàng nút trước áo choàng của nàng, Đôi mắt sáng lấp lánh đầy nóng bỏng khi da thịt nàng lộ ra. “ Em nhớ phần nào của anh nhất ?”
“Tâm trí của anh,” nàng cười trước biểu hiện của anh.
“Anh đang hy vọng một câu trả lời hư hỏng hơn nhiều so với câu này.”
“Tâm trí anh rất hư hỏng mà,” nàng nói nghiêm túc.
Anh thốt ra tiếng cười khàn khàn. “ Chính xác.”
Nàng thở hổn hển khi bàn tay đầy kinh nghiệm của anh trượt vào bên trong áo choàng của nàng. “Anh nhớ phần nào của em nhất vậy?”
“Anh nhớ em từ đầu đến chân. Anh nhớ từng nốt tàn nhang. Anh nhớ mùi vị của em… cảm giác tay anh vuốt ve mái tóc em… Evie, tình yêu của anh, em mặc quá nhiều quần áo một cách đáng để xấu hổ đấy.”
Rồi anh nhấc bổng nàng lên và mang lại giường. Chiếc áo choàng nhung đã bị cởi bỏ, thay vào đó là ánh sáng hắt ra từ lò sưởi và đôi tay vuốt ve của anh. Anh hôn lên đường cong đầy đặn mới của bụng nàng, mê hoặc trước những thay đổi trên cơ thể mang thai của Evie. Rồi sau đó hôn khắp mọi nơi, cuối cùng anh vào trong nàng với sự khéo léo trêu đùa. Evie hơi nẩy người lên trước cảm nhận về anh, rất cứng và nặng nề bên trong nàng.
Ngừng lại, St.Vincent mỉm cười nhìn xuống nàng, khuôn mặt anh xúc động với thèm khát. “Vợ bé nhỏ ngọt ngào,” anh thì thầm. “ Anh làm gì với em bây giờ? Chỉ xa nhau một thời gian ngắn… vậy mà em đã quên làm thế nào để điều tiết cho hòa hợp với anh rồi.”
Evie lắc đầu, căng người lên để nhận anh vào, và chồng nàng khẽ bật cười. “Để anh giúp em, tình yêu…” Rồi anh quyến rũ cơ thể nàng với sự tỉ mỉ xấu xa và chu đáo, cho đến khi anh hoàn toàn vào trong nàng, khiến Evie, hổn hển và run rẩy, lâm vào trạng thái mê ly vô vọng.
Sau đó, trong khi Evie nằm rũ rượi,cố bắt kịp hơi thở, St.Vincent rời giường và trở lại với chiếc hộp thuộc da nhẵn nhụi, to lớn. Anh đặt nó lên chiếc bàn cạnh đó. “Anh mang trang sức của dòng họ,” anh nói.
“Em biết,” nàng uể oải nói và anh bật cười khi nhìn thấy thứ nàng đang quan sát.
“Không, cưng à. Những trang sức châu báu khác của dòng họ. Chúng thuộc về Công tước phu nhân tương lai của Kingston. Nhưng anh đã bảo cha là anh sẽ đưa chúng cho em bây giờ, khi mà lão rõ ràng sẽ sống bất tử cho mà xem.”
Mắt nàng mở to. “ Cám ơn anh, Sebastian. Nhưng em… em không cần trang sức…”
“Em cần. Hãy để anh nhìn thấy em mang chúng.” Anh kéo ra những hạt trân châu vô giá, những chuỗi vòng cổ, vòng tay, hoa tai sáng lấp lánh làm từ vàng và mọi loại đá quý có thể tưởng tượng được. Trước sự xấu hổ lúng túng và cười khúc khích của Evie, anh đến ngồi bên cạnh và bắt đầu trang điểm cho nàng, cài vòng tay bằng sapphire quanh cổ chân, đặt một viên kim cương vào rốn nàng.
"Sebastian—" nàng phản đối, trong khi anh chất lên cơ thể lõα ɭồ của nàng với đủ loại từ vàng và những viên đá quý hiếm có đủ để mua cả một miền nông thôn nhỏ bé.
“Yên nào” Miệng anh tìm kiếm giữa những sợi dây trân châu, dừng lại ở đây, ở kia để liếʍ và khẽ cắn da thịt nàng. “ Anh đang trang hoàng cho lễ Giáng Sinh.”
Evie mỉm cười và run rẩy. “ Không cho anh trang hoàng em.”
“Đừng làm nản lòng tinh thần lễ hội của anh chứ, em yêu. Bây giờ để anh chỉ cho em một vài điều thú vị về những viên trân châu này…” Và chẳng bao lâu sau, những tiếng phản đối của nàng phai dần thành những âm thanh rêи ɾỉ khoái lạc.