🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay Á Tử Ca vừa đủ 1 nghìn like nè, dạo gần đây tui không đủ thời gian để mà ra phiên ngoại hay suy nghĩ concept mới cho đôi Hạo Việt nữa 😢 Nên thôi thì khuyến mãi hẳn hai chương nữa như một lời cảm ơn chân thành nhất của tui.
Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ tui trong suốt đoạn đường dài sắp tới nha❤️Tui yêu mọi người lắmmmmm❤️
Bữa bạn nào đòi H đâu? H đây nèeeee. Không like với comment là em cắn mọi người đó :(((
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Việt dù có là kẻ gϊếŧ người vô số đến đâu, dưới thân chủ nhân của mình suy cho cùng cũng là đứa trẻ ngại ngùng, bị trêu một chút đã đỏ mặt hết cả lên. Hai chữ "nương tử" thốt ra vừa dịu dàng lại lúng liếng ái tình kia làm cậu run bắn cả người, hạ thân vất vả một hồi đã sưng tím, trướng đến phát đau.
Vi Hạo nhanh chóng nhận ra sự biến hoá từ người dưới thân, bật cười, "Nương tử ngoan của ta, hôm nay phu quân nhất định phải khiến em dục tiên dục tử". Hắn nhỏm người dậy rời khỏi cơ thể Thiên Việt, đột nhiên Thiên Việt "A" lên một tiếng nửa kiều mị nửa lại hốt hoảng.
"Chủ nhân... đừng... a... đừng mà.... bẩn..."
Vi Hạo mỉm cười cầm lên phân thân của Thiên Việt, đem vật nhỏ xinh đẹp ấy nhẹ nhàng ngậm hẳn vào miệng mình, ôn nhu liếʍ lộng, đầu lưỡi thuần thục mà an ủi từng đường từng đường trên khắp cột trụ thon dài. Đây là lần đầu tiên chủ nhân khẩu giao cho cậu, lại cẩn thận tỉ mẩn thuần thục đến đáng sợ khiến Thiên Việt không tránh khỏi sợ hãi mà kinh hô.
"Bẩn... chủ nhân... đừng... không được..."
"Bé ngoan, im lặng nào. Không bẩn."
Hắn nói xong còn cẩn thận đẩy ƈôи ŧɦịŧ vào sâu thêm một tầng nữa, tự mình mυ"ŧ mạnh lấy ƈôи ŧɦịŧ vốn đã cứng ngắc trong miệng kia, một bàn tay cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn hai khoả cầu lủng lẳng bên cạnh, tay còn lại khẽ khàng dùng lực mà miết lên mép lỗ thịt đang mấp máy không ngừng kia. Thiên Việt từ trước đến nay chỉ quen hầu hạ chủ nhân, nào đã được người phục vụ cho như thế này bao giờ. Rất nhanh, cậu liền quên mất bản thân còn chưa được chủ nhân cho phép, vật nhỏ còn đang đặt trong miệng chủ nhân đã cong lưng ưỡn ngực bắn ra.
Vi Hạo ngậm dịch trắng trong miệng, như con rắn trườn lên rồi áp sát miệng mình vào cái miệng đang há ra đớp lấy không khí của cậu. Dịch thể tanh tanh lại mang mùi hương xa lạ tràn vào khoang miệng khiến Thiên Việt đột nhiên thanh tỉnh, nhìn bên mép chủ nhân còn dính dịch thể màu trắng liền hoảng hốt đến mức đẩy bật Vi Hạo ra, giống như ngã lăn mà quỳ bộp xuống đất, loạn thất bát tao đến mức nói không nên lời.
Vi Hạo ngược lại không hề thể hiện thái độ tức giận nào, lại một lần nữa đem cậu áp lên bàn, quẹt khoé miệng, thủ thỉ, "Đừng lo, bù lỗ cho em bao lâu nay thôi. Mùi vị có ngon hơn của ta không?"
Thiên Việt sượng trân người nằm yên trên bàn, mấp máy nói khẽ đến mức, nếu không phải thính lực của hắn cực tốt, đã không nghe thấy hai chữ "Không bằng" kia. Hắn phá lên cười, áp trán mình lên trán Thiên Việt, bày ra vẻ mặt đại phát từ bi, nói khẽ khàng, "Nếu của ta ngon, hôm nay sẽ cho bảo bối ăn đủ, thậm chí còn có của dư nha". Mấy lời nói hạ lưu không phù hợp với thân phận, không hiểu sao lại trở nên quyến rũ cực kì khiến Thiên Việt vẫn còn đang trong lúc mê man, mơ hồ gật gật cái đầu, đưa ánh mắt đẫm nước nhìn về phía hắn. Hạ thân Vi Hạo giật lên, "Chết tiệt!".
Nhưng hắn vẫn chưa vội thưởng thức mĩ vị, ngón tay thon dài nhanh chóng đâm sâu vào huyệt động, đến lúc kéo ra còn thấy ngón tay sạch sẽ bất ngờ, cười cười bảo, "Trước khi đến đây đã rửa sạch rồi? Muốn phu quân đến thế cơ đấy hửm?"
Cậu xấu hổ đưa tay che kín mặt mình, lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời, "Là... là... chủ nhân... dạy..."
"Nhớ lời ta dạy như vậy sao? Bé ngoan thì nên được thưởng ha. Bé ngoan muốn được thưởng không?"
Thiên Việt hơi tò mò phần thưởng của chủ nhân là gì, liền đưa ánh mắt trông mong nhìn về phía Vi Hạo, "Dạ có". Đột nhiên hai chân cậu bị tách rộng hơn một chút, chủ nhân một lần nữa ngồi xổm xuống đối diện với lỗ thịt nhỏ bé của cậu. Thiên Việt ngây ngẩn nhìn, cho đến khi đầu lưỡi của chủ nhân lại luồn sâu vào bên trong hậu huyệt, chậm rãi khuấy đảo. Bề mặt lưỡi nham nhám lại mềm mại cứ cọ xát lên thành ruột khiến cậu ngứa ngáy, ngón chân cũng theo đó mà co quắp lại. Chút lí trí còn sót lại khiến cậu ngượng ngùng, cố gắng dùng sức vùng vẫy, hốt hoảng kêu lên, "Không được.... ha... không... bẩn lắm... đừng mà... đừng... chủ nhân... ha... a..."
Vi Hạo theo đó đình chỉ động tác, ngước mặt lên dịu dàng dỗ, "Không sao, vị phu quân nào cũng sẽ làm thế cho thê tử của mình thôi. Mở chân ra nào, nghe lời chủ nhân. Nào nào nghe lời đi."
Thiên Việt hơi run rẩy nương theo cái đẩy tay của Vi Hạo mà ngượng ngùng tách chân. Cậu không nghĩ có một ngày lại được chủ nhân hết ôn nhu khẩu giao rồi lại cẩn thận yêu thương lỗ thịt dơ bẩn như thế, kɦoáı ƈảʍ cùng hạnh phúc hoà lẫn lại cùng một chỗ làm Thiên Việt như bay bổng, đầu ngón chân xoắn lại với nhau, hai đùi không tự chủ được mà đạp lên vai của Vi Hạo, hơi siết chặt cẳng chân như muốn riết luôn cái lưỡi đỏ hồng ấy.
Nhưng lưỡi vốn ngắn, ban đầu còn mang đến kɦoáı ƈảʍ mới mẻ, càng về sau lại chỉ toàn mang đến cảm giác ma ngứa khó chịu, không đủ, thế nào cũng không đủ. Cậu bắt đầu không tự chủ được mà xoắn xoắn thân mình, hạ thể cũng theo đó mà đẩy đưa, cơ hồ như muốn dán vào mặt Vi Hạo, mặt mũi phút chốc đỏ phừng lên. Đúng lúc này, Vi Hạo lại thối lui về sau, cái lưỡi vốn đã không vào sâu được bao nhiêu nay chỉ còn dính lại mỗi tí ở ngay cửa huyệt. Hai tay hắn đè đùi Thiên Việt tách rộng sang hai bên. Vài sợi tóc loà xoà trước trán cọ lên miệng huyệt vốn đang trống rỗng khiến Thiên Việt phát ra tiếng nức nở nho nhỏ như con mèo con bị bắt nạt. Vi Hạo chắc mẩm vật nhỏ đã sắp chịu không nổi nữa, mới lấy tiểu huynh đệ đã sớm phấn chấn bừng bừng của mình mà gõ lên miệng huyệt của Thiên Việt, chậm chạp không chịu đi vào. Hắn cúi người xuống, nhắm ngay phía trên hai nụ hoa đỏ hồng đã sớm sưng trướng mà thổi thổi vài hơi thật nhẹ, khiến nơi đó như đoá hoa bị gió thổi qua mà lay động nhẹ nhàng. Thiên Việt đã trải qua cao trào một lần, không chịu nổi cái loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như gần như xa này, ngày càng ưỡn ngực lên, cơ hồ là đưa nhũ hoa của mình dính sát vào miệng Vi Hạo. Vi Hạo lại thổi thổi vài lần nữa, thẳng đến khi Thiên Việt đứt quãng van xin hắn mau mau mà khi dễ chúng đi, hắn mới đem theo sự sủng nịch mà ngậm hai đoá thù du vào miệng, nặng nhẹ day cắn. Ở lỗ thịt nhỏ bé, cự vật mơ hồ toả ra khí nóng làm cho Thiên Việt cả người càng thêm khô nóng, vặn vẹo thân mình.
Cự vật ấm nóng cứ chần chừ trước cửa huyệt, chậm rãi không chịu đi vào. Thiên Việt ý loạn tình mê, dưới sự trêu chọc của Vi Hạo, rốt cuộc đem hai chân hơi hơi mở rộng ra, mềm giọng khẩn cầu y hệt những gì mình từng được dạy, "Chủ nhân... xin người tiến vào..."
Lời nói vừa dứt, Vi Hạo đã nhanh chóng tiến vào cơ thể cậu, cự vật thô to hơn bất kì thứ gì lại nóng như sắt nung cứ thế xông thẳng vào bên trong hoa huyệt nhỏ bé khiến Thiên Việt đau đớn mà rên lên một tiếng. Ngược lại, tiểu Thiên Việt lại cảm ứng tức thì với cơn đau này mà nhanh chóng dựng thẳng, vài giọt nước từ từ rỉ ra, chạy dọc theo cự vật của cậu.
Vi Hạo nghe tiếng rên đau của bảo bối, hơi hơi thả chậm tốc độ một chút, nhẹ nhàng luật động bên trong lỗ thịt thít chặt kia, từ từ giúp cậu thích ứng. Hắn một bên kìm nén con sói đang gào thét bên trong mình, một bên lại cẩn thận kích khởi du͙ƈ vọиɠ của Thiên Việt. Hắn ôn nhu mà chiếm hữu nhẹ nhàng hôn xuống cần cổ thon dài của Thiên Việt, đột nhiên mυ"ŧ mạnh rồi mới nhả ra, để lại ở đó một vệt hôn ngân đỏ tươi chói mắt. Lỗ thịt ở dưới thân nhất thời vẫn chưa quen mà vẫn còn căng thẳng siết chặt, hắn cũng chẳng vội vàng gì mà trân trọng hôn lên từng tấc da thịt, cẩn thận hôn xuống, rồi ngậm chặt lấy nó, rải lên cơ thể cậu từng dấu hôn ái muội mang dấu ấn của riêng hắn. Bàn tay cũng không rảnh rỗi mà bắt lấy hai đoá hồng đậu trước ngực, hết xoa nắn vân vê rồi lại hung bạo kéo dãn nó ra. Hai chiếc khuyên trước ngực dưới tác động mạnh mẽ mà cọ sát liên hồi lên da thịt, khiến cơ thể càng thêm cơ khát. Dần dà, cơ nhục phía dưới cũng dần dần thả lỏng ra.
Lúc này, Vi Hạo gập hai chân cậu lại, đè sát xuống phía bên dưới khiến lỗ thịt cao cao ngóc lên, bắt đầu như hổ đói vồ mồi mà điên cuồng cắm rút bên trong hậu huyệt mềm xốp. Cự vật thô to gân guốc tiến vào sâu bên trong, điên cuồng khuấy đảo bên trong nhục huyệt nóng ẩm, mỗi lần rút ra kéo vào đều lôi theo cơ man là nước nhỏ lộp độp xuống bên dưới mặt bàn. Côи ŧɦịŧ tím đen phủ đầy những sợi gân nổi cộm lên, tàn nhẫn mà banh mở lỗ huyệt nhỏ bé, căng chặt đến mức chẳng thể nhìn ra một khe hở nào từ chỗ hai người đang kết hợp.
Thiên Việt hai chân dang càng lúc càng rộng thêm, cơ thể đỏ ửng như con tôm luộc liên tục bị thúc đẩy đến mức không ức chế được mà đôi lúc cứ như bị giật nảy mà lắc lư trên bàn. Chủ nhân càng cắm rút lại càng như thô bạo, khiến Thiên Việt phải nắm chặt lấy mép bàn, đề phòng bản thân thật sự bị làm đến mức hất văng đi. Cự vật mang độ dài kinh người, mỗi lần đâm vào lại thay đổi góc độ liên tục khiến từng thớ thịt bên trong lỗ huyệt nhỏ bé giống như đều bị ȶɦασ đến mức bị ép phẳng ra. Điểm nhạy cảm vốn đã vùi sâu bên trong cơ thể, cũng không bị bỏ sót mà liên tục bị đè ép lên, mài nghiền đến mức muốn nát vụn. Năm ngày không làm qua, chủ nhân dường như càng trở nên thô bạo hơn. Cơ bụng bằng phẳng lại hữu lực va chạm với cánh mông phát ra âm thanh bạch bạch kêu vang khắp thư phòng.
Kɦoáı ƈảʍ như sóng triều vỗ dồn dập không dứt, cậu dường như muốn trốn cũng không còn chỗ trốn, sợ sệt mà đứt quãng van xin, "Chủ nhân... chậm một chút... a... không được... chậm..."
Trên trán Vi Hạo đổ đầy mồ hôi, hắn cúi xuống nhìn Thiên Việt nước mắt đầy mặt, khuôn mặt lại đỏ ửng, bọt mép dường như là chảy thành dòng mà nhiễu tí tách xuống sàn nhà liền vội vàng cúi xuống, ngậm lấy đôi môi người kia, ngăn chặn mọi lời van xin. Hơi thở hai người gần trong gang tấc, hoà thành một thể mà cuốn chặt lấy nhau, không cho ai khác cơ hội xen vào giữa họ nữa.
Thân dưới của Vi Hạo lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, đem toàn lực mà tàn nhẫn đè ép đến điểm da^ʍ nằm tít ở bên trong, liên tục đâm mạnh vào đó khiến Thiên Việt rốt cuộc hỏng mất mà "Ô ... oa" gào lên, cong ngón chân, cả người giật mạnh lên phóng thích ra ngoài.
Lần thứ hai phóng thích so với lần thứ nhất đương nhiên sảng hơn rất nhiều lần, nhưng cũng kéo theo không ít sức lực, Thiên Việt rốt cuộc chống đỡ không nổi, mà chơi vơi té ngửa lại xuống mặt bàn, há miệng thở dốc, ánh mắt mơ mơ hồ hồ.
Đột nhiên eo cậu bị người ta nắm chặt rồi kéo ngược lên, cuối cùng bị đè cả người vào tường, "Đứng thẳng lên". Thiên Việt run rẩy tay chân cố gắng giữ mình đứng thẳng, cả thân thể lại cứ thế mà áp sát vào người chủ nhân, cảm nhận được thân thể chủ nhân cũng nóng phừng, nhịp tim cũng đập gấp gáp theo từng nhịp đưa đẩy. Vi Hạo luồn tay xuống phía dưới, kéo chân phải của cậu lên ấn nó vào tường, tay trái của hắn thì vòng ra phía trước siết chặt eo cậu, ép buộc cậu phải ưỡn mông về sau, hoàn toàn ngậm chặt cự vật. Đại ƈôи ŧɦịŧ không ngừng công kích khuấy đảo bên trong, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nhục huyệt sinh ra càng nhiều dịch thể. Dịch thể nhớp nháp chảy ra phía bên ngoài, dưới từng lần thúc hông đáng sợ của Vi Hạo mà tạo thành lớp bọt trắng dính ướt cả miệng huyệt, thấm ướt luôn cả bụi cỏ đen rậm rạp bên dưới thân Vi Hạo, tạo ra sắc màu lấp la lấp lánh.
Thân thể trải qua hai lần cao trào trở nên cực kì mềm yếu, cái chân nhỏ của Thiên Việt tê mỏi, cứ vài lần chơi vơi như muốn té xuống. Chân phải bị chủ nhân nhấc lên cao, ấn vào tường khiến lỗ thịt như bị kéo lên cao hơn, gió lạnh thổi qua miệng huyệt tạo ra cảm giác nhột nhạt, khiến cơ thể như truyền đi truyền lại một trận tê dại.
Vi Hạo thở hồng hộc ở phía sau lưng, mỗi lần đâm vào đều là sâu đến lút cán, khiến hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ngừng. Cự vật vừa thô to toả ra nhiệt khí càng lúc càng nóng, mỗi lần đâm vào bên trong đều đem huyệt khẩu chặt khít nong đến cực hạn, cắm đến tràn đầy khiến da^ʍ thuỷ phát ra vài tiếng "xì xì" mà chảy tràn ra bên ngoài. Mỗi một lần cắm đều khiến Thiên Việt đau đến chết đi sống lại, thút tha thút thít khóc lóc. Cơ thể bị điều giáo vốn đã quen với sự đau đớn đầy mê hoặc này, cánh mông nhỏ không nhịn được mà phát tao, chủ động nâng cao cái mông nghênh đón "vị khách" tàn nhẫn kia.
Vi Hạo thô bạo nắm chặt lấy cặp mông sưng mẩy như bánh bao đang nâng càng lúc càng cao, tựa hồ như đang muốn hầu hạ ƈôи ŧɦịŧ của mình, muốn bị tiến vào sâu hơn, ánh mắt hắn đỏ lên, cự vật càng thêm sung huyết mà ma sát lên nội bích non mềm.
Hắn liếʍ khẽ lên vành tai cậu, ngắt ngắt lên cánh mông nộn thịt, quát khẽ, "Vặn cái mông của em nhanh lên!"
Thiên Việt bị ăn đau, lại sợ chủ nhân tức giận, thấp giọng khóc lóc, mông lại nâng cao thêm một tí, cật lực mà siết chặt lấy lỗ thịt của mình, để nó dễ dàng co bóp mà hầu hạ chủ nhân tận hứng. Cự vật thô to tím đen cứ thế mà hung hăng ȶɦασ mở nhục huyệt nhỏ bé, Thiên Việt vừa thống khổ vừa suиɠ sướиɠ mà phóng đãng kêu khóc, không rõ là đang xin tha hay mời gọi, "Ô.... lớn quá...a...ha...không phải...ô ... chỗ đó..."
Vi Hạo lại một lần nữa thay đổi tư thế. Hắn ngồi xuống đất tựa lưng vào tường, đem hai chân Thiên Việt bắt chéo vòng qua eo mình. Tư thế ngồi xổm bên trên ƈôи ŧɦịŧ này khiến trọng lượng của cả cơ thể chỉ dựa vào duy nhất bộ phận ấy chống đỡ, ƈôи ŧɦịŧ vốn đã tiến vào rất sâu nay càng thêm sâu hoắm. Vi Hạo đỏ mắt mà gầm lên, "Động đi, nhanh!", bàn tay lại mang theo lực đạo to lớn mà tát bôm bốp lên cái mông béo mẫm của Thiên Việt.
Thiên Việt rưng rưng thét chói tai, bắt đầu ôm chặt lấy cổ hắn liên tục nhún lên nhún xuống trên cự căn to lớn tràn đầy đường gân nổi cộm lên. Thiên Việt ngẩng cao cổ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, phảng phất như đem chính mình hiến tế cho thần linh mà nỗ lực vặn vẹo cánh mông, cảm nhận nhục huyệt bị người ta thao đến hỏng mất. Cậu cảm thấy thẹn thùng vì tư thế ngồi xổm nuốt tính khí này của bản thân, cự điểu thô to va chạm bên trong thể, căng to đến mức cậu còn có thể nhìn thấy kích thước đáng sợ của nó qua cái bụng nhỏ đang phập phồng của mình.
Thiên Việt tựa hồ như con thú nhỏ bị người ta chà đạp, đến cả chút sức lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể khuất nhục nâng lên thịt mông, vặn vẹo mỗi lúc càng thêm tao để ngậm chặt lấy cự vật thô to. Mỗi lần muốn đem cự vật rút ra, mị thịt bên trong lại xoắn chặt lại, như đang sợ nó rời đi mất.
Hai đầṳ ѵú ửng hồng trước ngực lại bị Vi Hạo không ngừng mυ"ŧ liếʍ. Vi Hạo cứ mυ"ŧ chặt lấy nó, y hệt như một đứa trẻ đang cố gắng mυ"ŧ lấy sữa mẹ, khiến đầu nhũ đứng thẳng lên, cương cứng nhạy cảm đến mức, chỉ cần chạm nhẹ vào nó thôi đã khiến Thiên Việt nảy mình lên, rêи ɾỉ tao lãng.
Đột nhiên mị thịt càng siết chặt hơn, quấn chặt lấy cự vật chôn sâu bên trong thân thể mình, giống như muốn ép cho đến khi nơi đó cũng chảy ra thật nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ mới thôi. Vi Hạo vốn vẫn luôn cẩn trọng quan sát tiểu mĩ nhân nhà mình, nhận thấy sự biến hoá này của cậu, liền nắm chặt lấy hai bên cánh mông, thô bạo nhấc lên hạ xuống.
"A... ha...sâu quá... a.."
"Chủ nhân...chậm chút.. không được... a..."
Vi Hạo nghe tiếng mĩ nhân của mình khóc lóc cầu tình, không những chẳng hề động lòng mà hành vi càng thêm thô ác. Đại điểu hung hăng ác ý mà đỉnh mạnh vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể, chỉ thấy Thiên Việt liều mạng lắc đầu, khổ sở quay đầu van xin nhìn hắn. Bắn quá nhiều rồi... không thể....
"Tập trung vào việc của em. Ai cho phép em cầu tình?"
Thiên Việt bị người ta khi dễ, nước mắt giàn giụa khóc lên, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đưa đẩy cái mông căng thịt béo mẫm, ra sức siết chặt lấy nhục huyệt, hòng ép cho Vi Hạo nhanh chóng đạt được cao trào mà tha cho cái lỗ nhỏ bé của cậu. Dưới sự nỗ lực không ngừng, Vi Hạo rốt cuộc cũng đạt đến cao trào. Dòng sữa trắng đυ.c ấm nóng bắn mạnh lên huyệt tâm, khiến Thiên Việt không nhịn được mà thê diễm hét lên một tiếng, cả người nhiễm một tầng đỏ ửng, gương mặt đỏ ửng như mật đào, cao trào lần thứ ba!
Vi Hạo nhìn bảo bối nhỏ xụi lơ trong lòng mình, giảo hoạt cười bảo, "Vật nhỏ, cố tình muốn chủ nhân phóng nhanh một chút sao? Bất quá ta vẫn chưa thoả mãn. Em vẫn nên bị phạt vì sự không thành thật này của mình."
Nói rồi, hắn lại ôm đứng Thiên Việt lên, áp lưng cậu vào tường, hai chân vòng qua eo hắn, bắt đầu một vòng cắm rút mới mẻ. Tuy đã trải qua phóng thích một lần, nhưng Vi Hạo hãy còn sung sức lắm, khác hẳn với Thiên Việt thân thể sớm mềm nhũn như nước, run lên liên tục kia. Vi Hạo cắn lên môi Thiên Việt một cái, thấp giọng nói, "Bảo bối nhỏ, cởϊ áσ cho ta".
Thiên Việt đưa tay về phía trước, run rẩy mở từng lớp áo vốn đã xộc xệch của Vi Hạo, đến khi tầng áo cuối cùng rơi xuống, để lộ ra thân thể cường tráng cân đối, cả cơ thể vốn đã xụi lơ của Thiên Việt lại một lần nữa nổi lên phản ứng. Vi Hạo đưa tay xuống bên dưới xoa xoa lên đầu nấm trên cự vật của Thiên Việt, thấp giong trêu chọc, "Tiểu dâʍ đãиɠ, mới nhìn thân thể của bổn Vương đã cứng rồi sao? Kĩ nữ thiếu thao!"
Thiên Việt bị mắng là kĩ nữ, nhớ đến vài lời trước đây Khánh Thân vương từng nói, uất ức khóc lên, đưa cánh tay vô lực đấm lên cơ ngực rắn chắc của Vi Hạo, "Ô... hức... không... hức... không phải...kĩ nữ... ô... hức.. ta không phải"
Vi Hạo vốn không hiểu sao bảo bối lại thương tâm, chỉ ngầm suy đoán rằng cậu cho rằng mình xem Thiên Việt như nam kĩ, có thể tuỳ tiện dâng lên cho ai khác hưởng dụng, liền ghé sát vào tai cậu thì thầm, "Đĩ đực dâʍ ɭσạи này chỉ là của ta". Nói xong liền như được lên dây cót tinh thần mà điên cuồng thao lộng, cự vật uy mãnh lại một lần nữa căng lỗ thịt thành cái động, rãnh mông cùng nếp uốn xung quanh đều bị căng đến biến dạng.
Thiên Việt dựa thân tì sát vào tường, thân thể run rẩy theo từng nhịp thao của nam nhân, hai mắt trợn ngược lên, điên cuồng mà thở dốc.
Vi Hạo ôm lấy thân thể Thiên Việt, đổi tư thế làm từ trên tường lăn xuống đất, rồi lại đè sấp cậu xuống nâng mông cao lên, rồi lại đổi vị trí từ bên cạnh án thư đến đè ép lên trước cánh cửa thư phòng. Bọn họ lăn qua lộn lại như thế mãi cho đến khi ánh nắng mặt trời đã trở nên mờ nhoà dần đi, hắn mới thoả mãn bắn lần thứ hai trong ngày. Giữa suốt những lần cắm rút ấy, hắn chỉ dừng lại một chút để dùng xong bữa trưa, còn lại đều là ôm chặt lấy bảo bối hung hăng ȶɦασ làm.
Thiên Việt bị thao đến phát điên, nếu hắn không dùng dây buộc tóc cột lấy ƈôи ŧɦịŧ của cậu, thì hẳn cậu đã sớm tinh tẫn nhân vong. Đến khi Vi Hạo hài lòng mà phóng thích lần thứ hai bên trong cậu, Thiên Việt không còn sức mà rên la nữa, nghẹn ngào nấc lên một tiếng, từ đỉnh ƈôи ŧɦịŧ rỉ ra chút dịch nhầy rồi cứ thế xụi lơ trong lòng chủ nhân mà ngất đi.
Thiên Việt thức dậy, thì thấy bản thân đang nằm trên l*иg ngực của chủ nhân, được ngài dùng tay ôm lấy che chở. Thân mình không khỏi chấn động mà run nhè nhẹ, đè ép lâu như vậy, hẳn là chủ nhân khó thở lắm. Nghĩ nghĩ liền tìm cách leo xuống nằm bên cạnh.
Vi Hạo vốn đang ngủ say, lại cảm giác vật nhỏ ấm áp vốn đang nằm yên tĩnh trên người mình cử động ngọ nguậy, biên độ không hề nhỏ, khiến hắn lười biếng nhấc lên mi mắt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, "Làm sao thế?"
Thiên Việt vốn định mím môi, xua tay không nói gì, nhưng sực nhớ ra điều gì đó, liền e dè hỏi, "Chủ nhân... trước đây... có người... từng ngủ trên giường ngài sao?"
Vi Hạo hơi bất ngờ trước câu hỏi này, rốt cuộc vẫn trả lời, "Phải, ta vốn là hoàng tử được tiên đế ưu ái nhất, quà tặng sẽ tự nhiên có thêm cả nam nô nữ nô. Dù sao ta trước đây cũng chẳng có sủng vật cố định, sau khi lâm hạnh ai xong liền rời phòng. Bọn họ căn bản đều bị làm đến ngất xỉu, ta không thích chung giường với kẻ khác, lúc mới làm xong phòng cũng toàn mùi của bọn họ, ta khó chịu. Dù sao hầu hạ ta cũng có chút vất vả, để bọn họ ngủ yên một đêm cũng không chết gì."
"À... vậy sao... " Thiên Việt có hơi chút xấu hổ, thì ra chuyện là như vậy. Thế mà cậu chưa gì đã đi nghĩ bậy lung tung rồi ghen tức nghi ngờ ngài ấy rồi....
Vi Hạo lại ngỡ bảo bối uất ức chuyện này, vội vàng dỗ dành, "Nào, đừng nghĩ nhiều. Ta vốn chỉ có chung chăn gối với em, ngoài em ra, mùi hương của kẻ nào cũng rất khó chịu", nói rồi điều chỉnh ánh mắt cậu nhìn thẳng vào hắn.
Một thoáng chạm mắt nhau, bỗng nhiên Thiên Việt sững sờ. Suốt hơn mười năm nay, Thiên Việt vốn luôn tự cho rằng vị trí của bản thân mình là ở phía dưới chân chủ nhân, vẫn luôn trốn tránh nhìn thẳng vào ánh mắt ngài. Nếu có nhìn, cậu luôn có cảm giác ánh mắt đó sẽ tràn ngập nghiêm khắc cùng cao ngạo, tựa như thần linh đang nhìn đến tín đồ của mình. Đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng.
Nhưng bây giờ, đối mặt nhau gần trong gang tấc thế này, cậu mới nhận ra ánh mắt của chủ nhân luôn ôn nhu lại dịu dàng, sự nghiêm khắc kia lại hoá thành sự chiếm hữu và kiểm soát của chủ nhân gắn chặt lên người cậu. Thì ra ánh mắt của chủ nhân mỗi khi nhìn cậu, lại là trìu mến yêu thương và ngọt ngào như thế.
Tại vì cậu cố chấp không nhận ra, chứ làm gì có lần nào Vi Hạo ngài ấy chỉ xem cậu là nô ɭệ ấm giường đâu?
Mười năm, cậu xem ngài ấy như vị thần của cuộc đời mình, lại quên mất ngài ấy cuối cùng chỉ là một con người, cũng biết yêu biết đau.
Mười năm, cậu chờ ngài ấy nói tiếng "yêu" nhưng cậu lại hoàn toàn không nhìn ra rằng, cậu cũng chẳng bao giờ làm điều đó.
Mười năm, cậu chờ ngài ấy nói yêu mười năm, lại chẳng nhận ra những hành động của ngài ấy, lại còn nặng hơn cả tiếng yêu gấp trăm gấp ngàn lần.
Ánh mắt ôn nhu ấm áp ấy, vẫn luôn đặt trên người cậu.... vẫn luôn nhìn cậu.
Vòng tay dịu dàng ấy, vốn dĩ đã mãi ôm cậu từ hơn mười năm nay, luôn che chở cậu lâu như vậy.
Vi Hạo đang nằm bên dưới duỗi tay ôm cậu, đột nhiên thấy bảo bối nhỏ ngơ ngẩn cứ mãi nhìn vào ánh mắt mình, bèn ôm cậu rồi ngồi thẳng dậy, tựa lưng lên đầu giường, dịu giọng hỏi, "Bảo bối, em làm sao thế?"
"Chủ nhân.... hôn em đi... hôn em đi mà..."
"Hả?", Vi Hạo hơi nghệch mặt ra, hôm nay sao tự nhiên lại chủ động thế?
"Hôn em đi... xin ngài...", Thiên Việt vẫn không hiểu sao mình nói ra mấy lời này, nhưng xúc cảm trào dâng làm cậu chỉ muốn ôm chặt lấy chủ nhân, cảm nhận rõ nét sự tồn tại của ngài ấy, muốn hôn ngài ấy, muốn được ngài ấy giữ chặt trong lòng, muốn ngài ấy chiếm hữu thật chặt chẽ như thế.
Vi Hạo mỉm cười, đưa môi mình nhẹ nhàng ấn lên đôi môi sưng đỏ của Thiên Việt, chậm rãi mổ mổ nhẹ nhàng. Đợi một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng cạy mở khoang miệng, đưa lưỡi với vào bên trong, cuốn lấy cái lưỡi nham nhám, nhẹ nhàng day dưa. Nụ hôn không mang theo chút ham muốn sắc dục nào, chỉ là đang nhẹ nhàng dỗ dành cho chút bất an cuối cùng cho Thiên Việt, cũng chỉ để chứng minh cho cậu hiểu, Vi Hạo hôn cậu không phải chỉ vì du͙ƈ vọиɠ của hắn. Nụ hôn của chủ nhân, bá đạo mà ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng lại chiếm hữu. Vi Hạo đưa tay giữ lấy gáy của vật nhỏ trong lòng, một tay kia lại ôm chặt eo của cậu hơn nữa, giống như muốn dùng toàn lực mà đem cậu khảm vào trong cơ thể mình, hoà hai người thành một thể.
Vi Hạo cứ bình tĩnh an ủi cái môi nhỏ của Thiên Việt từ trong ra ngoài, mãi cho đến khi cậu không thở nổi mà ngửa đầu thở dốc, hắn mới dừng lại. Vi Hạo đưa tay vuốt vuốt lưng thuận khí cho Thiên Việt, thấp giọng hỏi, "Bé con, em lo lắng điều gì sao?"
"Dạ không, chủ nhân. Em chỉ muốn cảm ơn người thôi"
"Cảm ơn?"
"Chủ nhân, mười năm qua, cảm ơn người đã đợi em lâu như vậy. Em đã luôn nghĩ mình tách xa chủ nhân là đúng, nhưng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người. Nhưng người vẫn chờ em lâu như vậy, chưa trách móc em lần nào cả. Xin lỗi.... Sau này, em sẽ không để người đợi nữa. Em sẽ toàn tâm toàn ý ở cạnh người."
Vi Hạo mỉm cười, nước mắt lại đong đầy trên khoé mắt. Dù hắn đã đoán được Thiên Việt đã quyết ý ở cạnh hắn, nhưng nghe chính cậu nói ra lại khiến hắn cảm động đến mức không thốt nên lời. Hắn siết chặt người trong lòng hơn, run giọng tâm tình, "Có lời này của em,cho dù bảo ta chờ thêm mười năm nữa, ta cũng sẽ đợi. Ta biết thế nào cũng có ngày em nhận ra. Ta tin vào tình cảm của em mà, cũng tin vào tình cảm của chính mình."
Thiên Việt ngước mắt lên nhìn thì đã thấy chủ nhân đôi mắt đỏ hoe, cậu chưa từng thấy ngài ấy khóc trước đây. Chủ nhân trong mắt cậu luôn mạnh mẽ quyết đoán, sát phạt khắp nơi, bây giờ chỉ vì vài câu nói của cậu mà rơi nước mắt. Tình cảm phải lớn thế nào mới khiến ngài ấy khóc được chứ? Cảm giác hạnh phúc lan toả khắp cả người Thiên Việt, người đàn ông trước mắt này là người của cậu đó!
Cậu đã bắt ngài ấy chờ lâu như thế, đến cuối cùng, ngài vẫn đem đi niềm tin trọn vẹn đặt ở nơi cậu.
Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian ở bên nhau, Thiên Việt chủ động hôn lên đôi môi của Vi Hạo, hắn cũng chẳng màng đến lễ tiết hay quy củ gì nữa mà ấn Thiên Việt ngã xuống giường hôn sâu một lần nữa. Cả hai như chìm đắm trong thế giới của riêng họ.
Đến lúc nụ hôn kết thúc, Vi Hạo tràn ngập hạnh phúc nói với Thiên Việt, "Bảo bối, em gả cho ta nhé? Vi Hạo ta muốn cả đời che chở cho em, chúng ta sinh cùng khâm, chết cùng huyệt. Bảo bối, gả cho ta được không?"
Thiên Việt siết chặt lấy chủ nhân của mình, hai chân cũng câu lên người hắn, hai mắt lúng liếng nhìn hắn, cười rất tươi, "Chủ nhân, đời này Thiên Việt chỉ cần chủ nhân. Em sẽ gả cho người, nhất định người chỉ được lấy mình em thôi đấy"
"Ngoan, đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ dâng tấu, thú em làm nương tử."
"Ngài là của em. Một mình em!"
"Ừ của em! Ta là của em, tâm ta cũng của em!"
"Phu quân!", còn rất vui vẻ mà dụi dụi đầu vào ngực hắn.
"Nương tử ngoan. Đời này đừng hòng trốn nữa! Ta sẽ giam em trong tâm khảm ta cả đời!"
"Tuân lệnh chủ nhân!" Thiên Việt chui rúc vào trong lòng hắn, khúc khích cười thành tiếng.
Tiếng cười của hai người vang vọng khắp cả phủ đệ, khiến cả không gian như bừng sức sống.
Một đời một kiếp, chúng ta vốn chỉ cần có nhau.
Ngàn đời ngàn kiếp, vẫn hi vọng đối phương là người.
Nguyện sinh cùng khâm, chết cùng huyệt....
~5564 words~