Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Chương 13: Rung động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau Hồ Thiên Long login, lập tức nhận được tin nhắn của countd1009.

countd1009:

Vậy không phải rất tốt sao? chúc mừng cậu, tri kỷ khó tìm đó.

Ánh trăng kinh qua:

Xì! Tôi chỉ nhận thức anh ta cũng là trạch nam thôi, tri kỷ gì chứ?

Trong lòng Hồ Thiên Long chèn thêm một câu: Muốn nói tới tri kỷ thì cũng phải là anh. Đương nhiên với tính cách không được tự nhiên của đồng chí Tiểu Hồ, lời như vậy hắn không nói được, chỉ có thể nghẹn trong lòng.

countd1009:

Rồi rồi rồi, Còn chưa xứng để đại hiệp Ôn Đế của chúng ta coi như tri kỷ.

Ánh trăng kinh qua:

Sát! Nói ít thôi! Đúng rồi, anh và người trong lòng kia thế nào?

Đối phương gửi một mặt cười, xem ra tâm tình không tệ.

countd1009:

Ừ, tiến triển không tồi. Dường như đối phương thay đổi cái nhìn về tôi.

Đây vốn là tin tức tốt, nhưng Hồ Thiên Long lại không có cách nào cao hứng nổi, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, rầu rĩ. Chẳng lẽ, hắn thặt sự thích countd1009? Lại liên tưởng đến giấc mộng xuân đêm qua, hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.

Đồng chí Tiểu Hồ là một trạch nam, cùng lắm cũng chỉ ở nhà chơi trò chơi, cùng lắm là nói là một trạch nam có kỹ thuật, không phải là một trạch nữ xinh đẹp nên đối với tình cảm cũng không có nhiều hứng thú. Lúc trưởng thành cũng chỉ mộng xuân hai ba lần. Không ngờ hiện tại đã qua thời kỳ này thế mà còn mộng xuân, càng dọa người chính là đó là một giấc mộng xuân “hỗ động” đồng tính…

“Tinggg” Hồ Thiên Long nghĩ đến thất thần, đột nhiên bị tiếng ting trên gọi thoại trên qq gọi tỉnh, theo bản năng từ chối. Nhưng sau đó, hắn lại hối hận. Trên thực tế hắn cũng muốn nghe giọng countd1009. Thậm chí muốn tiến thêm một bước, gặp mặt ngoài đời. Vì thế, hắn nhăn nhó một hồi, gửi yêu cầu gọi thoại.

Không ngờ, lúc này đến lượt đối phương từ chối hắn.

countd1009:

Hắc, tôi chỉ muốn xem cậu còn ở đó không, nửa ngày cũng không trả lời. Chiêu này là học theo cậu.

Hồ Thiên Long nhìn khung đối thoại, kéo chuột lên trên nhìn, quả nhiên toàn là tin nhắn countd1009 gửi tới.

Hồ Thiên Long khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, mất mát qua đi lại cảm thấy nam kham cùng xấu hổ. Cái đệt! Thì ra chỉ là tự mình đa tình! Hắn đóng cửa sổ chat, logout.

Liên tục vài ngày, Hồ Thiên Long vẫn không lên mạng. Chuyện này đối với một trạch nam như hắn mà nói đúng là chuyện kinh thiên động địa!

Hắn không biết nên đối mặt với countd1009 thế nào, chỉ cần nghĩ đến anh và Worle, Hồ Thiên Long liền nhịn không được đỏ mặt, sau đó lại nghĩ miên man, hậu quả trực tiếp chính là ban ngày ban mặt hắn nhịn không được mà “vận động quay tay”.

Hôm đó, Hồ Thiên Long vừa cùng tay phải “tiến hành trao đổi thân mật” thì thư ký gọi điện thoại nội tuyến tới: “Hồ quản lý, có tiên sinh muốn nói chuyện với ngài. Anh ta nói, ngài biết anh ta, hôm qua hai người mới gặp nhau ở khách sạn.”

Hồ Thiên Long tưởng Worle gọi điện, miệng lầm bầm: “Làm cái quỷ gì vậy, thần thần bí bí.” Một mặt lại nhịn không được tim đập mạnh, phân phó thư ký: “Gọi vào đi.”

“Được rồi, cậu Vương, cậu hẹn tôi tới đây rốt cuộc có chuyện gì?” Worle bị Vương Thiên Hạ hẹn đến sân thượng trong công ty, nói có việc thương nghị với anh. Worle biết hắn vẫn không ưa mình, cũng biết hắn nhất định sẽ kiếm trò gì đó đối phó với mình, nhưng Worle không để vào mắt.

“Hừ, tổng giám Walker Fei, tôi nghĩ anh nhất định cảm thấy hứng thú, tôi nghe thư ký của anh nói một chuyện rất thú vị.” Thiên Hạ Nhị lộ biểu tình đắc ý. Tên quỷ ngoại quốc, ngươi cứ kiêu ngạo đi, cứ kiêu ngạo nốt đi.

“Hả? Vậy sao?” Worle không để ý lắm.

“Tôi nghe nói anh và con trai của Hồ Sưu là Hồ Thiên Long là bạn trên mạng, nhưng anh vẫn không cho cậu ta biết thân phận thật của anh. Vậy không được đâu, các người là quan hệ hợp tác, sao có thể giấu diếm đối phương? Anh định trêu đùa cậu ta sao?” Thiên Hạ Nhị cười đắc ý.

Thật ra Worle có chút giật mình, hắn điều tra được đến cả chuyện này. Nhưng là biểu hiện ra ngoài rất trấn định, cười cười nói: “Cậu Vương thật quan tâm tôi. Nhưng mà đây là việc tư của tôi, không cần cậu lo lắng.”

“Không hẳn. Nếu anh không tự động rời khỏi hạng mục này, tôi sẽ đem chuyện này nói với Hồ Thiên Long, anh thấy thế nào?” Vương Thiên Hạ một vẻ tiểu nhân đắc ý.

Worle cười nhạo, người này cũng thật ngây thơ, nghĩ đây là trẻ con lên ba tranh nhau đồ chơi sao? Mi không cho ta, ta đi nói với cô giáo, nói ngươi cướp của ta.

Nhưng mà Worle lại nói: “Có thể, tôi tình nguyện rời khỏi hạng mục này. Nhưng mà không phải v uy hϊếp của cậu, cho dù cậu nói với hắn tôi cũng không sao, tôi đã định tự nói ra, không cần cậu Vương giúp đỡ. A, đúng rồi, tiện đây nhắc luôn, không phải tôi đùa cợt hắn, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.” Dù sao hắn về Trung cũng chỉ để thực hiện kế hoạch đó, mà kết hoạch này đã tạm hoàn thành không cần tiếp tục nữa.

Nghe Worle thật sự đồng ý vì Hồ Thiên Long mà từ bỏ hạng mục này, Vương Thiên Hạ ngược lại sợ ngây người. Ngay từ đầu hắn không nghĩ Worle sẽ vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà bỏ hạng mục. Hắn làm vậy chẳng qua vì muốn châm ngòi quan hệ giữa Worle và Hồ Thiên Long mà thôi. Vì hắn đã hẹn Hồ Thiên Long tới đây, lúc này, Hồ Thiên Long đang ở sau cửa nghe bọn hắn nói chuyện.

Nghe được Worle thế nhưng thật sự đáp ứng vì Hồ Thiên Long buông tha cho này hạng mục, vương thiên hạ ngược lại sợ ngây người. Hắn theo ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới Worle hội thật sự vì loại này lông gà vỏ tỏi việc nhỏ mà buông tha cho như thế khổng lồ hạng mục. Hắn làm như vậy chẳng qua là muốn yếu châm ngòi Worle cùng Hồ Thiên Long hợp tác quan hệ mà thôi. Bởi vì hắn hẹn Hồ Thiên Long đi lên, lúc này, Hồ Thiên Long đang ở thiên thai phía sau cửa nghe lén bọn họ nói chuyện.

Hồ Thiên Long đá văng cửa, kéo áo Worle lên: “Đầu anh bị hỏng rồi af? Hay là đập đầu vào nhà tắm mất trí rồi? Vì chuyện nhàm chán này mà buông bỏ hạng mục của chúng ta?”

Worle không nghĩ tới Thiên Hạ Nhị lại tặng cho mình một cái “kinh hỉ” lớn đến vậy, anh đối với sự xuất hiện của Hồ Thiên Long có chút giật mình, nwhng kinh ngạc hơn chính là phản ứng của hắn. Anh hỏi: “Cậu không ngại tôi nói với cậu tôi chính là countd1009?”

Khí thế Hồ Thiên Long nhất thời sụt xuống, nhưng mà hai tay vẫn giữ áo Worle, đảo mắt sang hướng khác, có chút không được tự nhiên nói: “Thật ra, tôi cũng sớm đoán được.”

Câu này không hoàn toàn là giả, từ lần trước mộng xuân, trong một hắn đặt hình ảnh countd1009 và Worle nhập vào nhau, sau đó hắn nghĩ rốt cuộc hai người kia có quan hệ gì? Sao mình lại kết hợp hai người làm một?

Đều nói giấc mơ là phản ánh của tiềm thức, hắn thừa nhận mình động tâm với countd1009, nhưng vì sao countd1009 lại mang hình ảnh Worle? Chẳng lẽ trong tiềm thức mình cũng thích Worle? Hay là nói hắn thích vẻ ngoài của Worle…

Từ đó về sau, mỗi khi hắn thấy điện thoại của Worle, hoặc nghe người khác nhắc đến tên Worle, tim hắn nhịn không được mà đập rộn.
« Chương TrướcChương Tiếp »