Chương 6

Ta đối với A Thiệp, từ lúc đầu, có thể chỉ là thương tiếc, hoặc giả có thể nói, không muốn cậu ấy trở thành vật chứng cho sự tàn nhẫn của người anh em ta. Lúc đầu, ta là vì Lý Đang, hắn nếu như có thể nhân từ một chút, trong lòng ta sẽ không đau như vậy. Nhưng, sau khi nhìn thấy em trai của A Thiệp, nhìn thấy căn nhà tồi tàn của A Thiệp, nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cậu ấy, thậm chí, sau khi nghe đoạn đối thoại của cậu ấy và em trai xong, tâm của ta, đứng về phía cậu ấy. Cậu ấy là một thằng nhóc từng không chút quan hệ gì với ta, hiện nay, từng hành động cử chỉ của cậu ấy đều ảnh hưởng đến ta. Ta càng hi vọng cậu ấy được bình an, thì càng hoài niệm. Hơn nữa mỗi lần gặp A Thiệp, tâm của ta đều rung động không bình thường.

Khi đó, ta không suy xét đây là cái gì, chí ít, tình yêu đối với đứa trẻ này, ta là đang phản kháng!

“Mấy cái này là mua cho tiểu tử đó. Xem xem được không?” Lý Đang chỉ vào đống quần áo ở hàng ghế sau.

“Tiểu tử nào? Cậu lại để ý ai à?” Ta lấy lên, đều là nhãn hiệu nổi tiếng.

“A Thiệp đó!” Hắn lại tiếp: “Làm người của Lý Đang này, phải có thể diện một chút. Cậu nhìn nó xem, mỗi ngày toàn mặc áo T-shirt quần cụt, bám đầy bụi, quá mất mặt tôi rồi.”

Cậu bé ở loại hoàn cảnh đó, làm sao có thể ngày ngày thay áo mới? Còn nữa, Lý Đang ngang nhiên dụng tâm sửa soạng cho cậu ấy, để ta rất kinh ngạc.

“Không chắc là nó sẽ lấy đâu.”

“Tôi biết. Cho nên, tôi nhất định bắt nó mặc.”

Người này, trở nên thích ép người ta làm theo ý mình từ bao giờ?

Sau đó, ta chưa lần nào thấy A Thiệp mặc mấy thứ này, cậu ấy vẫn mặc mấy bộ đồ đơn giản rẻ tiền kia. Da cậu ấy đen hơn trước, hình như cũng ốm hơn. Ta không còn nghe bọn thủ hạ nói về tin tức của Lý Đang đối xử với A Thiệp nữa, chỉ nói, cậu ấy thường bị Lý Đang đưa về nhà hơn, lúc đầu, Lý Đang còn đóng cửa, mọi người đều biết Lý Đang đang làm gì, làm xong việc, A Thiệp sẽ tự mình đi ra, Lý Đang cùng cậu ấy nói cái gì, cậu ấy cũng không để ý. Sau đó, Lý Đang không vội vào phòng nữa, thậm chí kêu người bày rất nhiều đồ ăn trước mặt cậu ấy, kêu cậu ăn. Bọn chúng nói còn nghe Lý Đang căn dặn nhà bếp nấu mấy món có dinh dưỡng chút.

Lý Đang đổi tính rồi?

Hỏi Lý Đang, hắn nói, thằng nhỏ ốm thành như vậy, mất mặt tôi.

Bác sĩ Tiểu An cười nói, cậu bây giờ bù đắp đã muộn rồi.

Lý Đang nói, từ trước giờ chưa hề nghĩ muốn bù đắp cho ai.

Ta riêng tư thảo luận với Tiểu An về chuyện Lý Đang nhanh chóng thay đổi, Tiểu An nói, có lẽ Lý Đang bị thằng bé đó làm rung động rồi.

Việc này phải nói sao đây?

Tiểu An nói. “Lý Đang bắt đầu điên cuồng lên giường với A Thiệp, có mấy lần A Thiệp ở giữa chừng thì hôn mê, Lý Đang cảm thấy xương cốt nó quá yếu ớt, có lần kêu tôi đi kiểm tra cho nó, tôi phát hiện A Thiệp sức khỏe rất yếu, một đứa con trai lớn như nó, không nên yếu đến vậy.

Sau đó, Lý Đang luôn không tìm thấy A Thiệp ở cổng trường, liền kêu mấy huynh đệ đi điều tra tung tích của nó, ai biết được, phát hiện nó đang làm công ở một quán ăn, một buổi tối phải đi giao thức ăn ở hơn 20 chỗ. Hơn nữa, buổi sáng còn phải đi giao báo, còn phải tới lui nhà để chăm sóc em trai mình, còn phải đi học. Lý Đang có lần đến trường tìm nó, phát hiện nó ngồi ở sân bóng rổ, ánh mắt lưu ly nhìn giá bóng.

Bắt đầu từ đó, Lý Đang đã thay đổi. Cậu biết không, Lý Đang cũng là được anh trai mình chăm sóc cho đến lớn, sau đó anh trai hắn chết thảm, Lý Đang mới trở nên thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.”

Đây là chuyện tốt? Chí ít, Lý Đang biết đối xử tốt với cậu ấy.

Nhưng mà, A Thiệp hình như đối với Lý Đang không có chút biểu hiện, giống như một khúc gỗ. Có thể nói, cậu ấy đối với bất kì người nào cũng không có biểu hiện gì, cậu ấy chỉ có đối với Tiểu An em trai mình là có hỉ nộ ai lạc, thất tình lục dục. Ta nghĩ, trước đây có lẽ cậu ấy không như vậy. Có lẽ, Lý Đang đã tạo một vết thương trong lòng cậu ấy, bọn ta không thể lường trước được. Cho nên, ta bắt đầu lo lắng, mặc dù Lý Đang đối đãi với cậu ấy như vậy, những ám ảnh trong lòng cậu liệu có tan biến không? Nếu như, bên cạnh cậu ấy không có Tiểu An, không có trụ cột trên tinh thần, cậu ấy sẽ như thế nào?

Ta rất muốn tiếp cận cậu ấy, nhưng cậu ấy luôn lãng tránh ta. Cậu ấy không hề nói chuyện với bất cứ ai trong đám bọn ta. Lý Đang có một lần nóng nảy, lớn tiếng nói: “Cậu cứ giả câm nữa đi, cẩn thận em trai của cậu đấy!”

A Thiệp ngước lên nhìn hắn, quả nhiên chịu nói: “Anh cũng không giở ra được chiêu gì khác!”

Cuối cùng ta đã biết, Lý Đang luôn lấy em trai của A Thiệp ra uy hϊếp. Về điểm này, ta rất hận! Ta và Lý Đang từng vì chuyện này mà cãi nhau một trận, ta nói hắn sao ngay cả nguyên tắc làm người cũng mất. Lý Đang nói, đạt được mục đích chính là nguyên tắc lớn nhất!

Bác sĩ Tiểu An lại có cách nghĩ khác, hắn nói, Lý Đang lần này chơi giả mà làm thật rồi.

Ta không ủng hộ.

Hắn nói, cậu từng thấy qua thằng nhỏ nào ở bên cạnh Lý Đang được hơn một tuần chưa.

Ta nói A Thiệp không giống, Lý Đang chỉ là muốn làm nhục A Thiêp, vì ba của cậu ấy là kẻ thù của hắn.

Tiểu An nói, Đại thánh à, tử tế quan sát, ánh mắt Lý Đang nhìn A Thiệp không giống như có thù hận.

Ta quan sát kĩ, tâm tình không biết phải hình dung ra sao, tại sao sau khi phát hiện Lý Đang thương tiếc A Thiệp, ta lại không có cảm giác thoải mái? Ta rất không thoải mái, cảm giác đó, ngang nhiên, hơi giống, đố kỵ!