Chương 24

Ta vẫn không biết vì sao A Thiệp lại muốn về nội thành.

Lúc cậu và ta ngồi trên thuyền, vẫn luôn nhìn qua ngoài cửa sổ. Ta nói với cậu: Anh có một phòng ở một nơi mà Lý Đang không biết, em ở chỗ đó đi. Cậu nhẹ gật đầu. Ta khi đó có hỏi một lần: Vì sao nghĩ thông suốt muốn trở về cùng anh?

Cậu nói: Em cũng không biết.

Là cậu

không muốn nói thôi. Ta nghĩ.

Ta dàn xếp tốt cho A Thiệp, rồi chạy đi tìm Lý Đang. Lý Đang đang ở cùng một chỗ với anh trai A Thiệp. A Thiệp nói: Anh của em, có lẽ tên là A Trạch. Ta gặp lại A Trạch, gần như là chỉ thoáng nhìn qua là đã biết khác A Thiệp chỗ nào. Ánh mắt của cậu ta có chút kiêu ngạo bướng bỉnh. Ta nghĩ, cậu ta

sẽ vẽ Lý Đang thành sói, còn A Thiệp thì không. Cậu chỉ biết lạnh lùng thờ ơ hoặc là quay đầu đi. Không biết như thế nào, từ trong mắt của A Trạch, ta nhìn ra một ít gì đó, cảm giác đó, giống như, cậu ta và Lý Đang đã đạt thành hiệp nghị nào đó, không muốn người khác biết. Ánh mắt cậu ta nhìn ta, không tốt chút nào. Lý Đang, cũng giống như vậy, không dùng thái độ bạn bè cũ hoan nghênh ta. Tuy nhiên, thấy ta trở lại, hắn có chút kinh ngạc.

“Đại Thánh, không thể nghĩ rằng cậu còn biết trở lại.” Hắn nói.

“Tôi nghe Tiểu An nói ngươi gặp được chút phiền toái, lo lắng, vì vậy đến đây xem.”

“Cậu xem, tôi vẫn rất tốt.” Hắn nói.

Ta không biết là hắn tốt cơ đấy. Tuy hắn cười, nhưng sau khuôn mặt cười đó đang che dấu cái gì đó.

Lý Đang, buổi tối cùng đi uống rượu với Tiểu An không? Ba chúng ta thôi. Ta liếc nhìn A Trạch một cái, cậu ta đưa mắt nhìn ta, vẫn không tốt như trước.

Được. Lý Đang nói: Nhưng mà, tôi và A Thiệp như hình với bóng, sau này chúng ta nhất định phải là bốn người.

A Trạch cười với hắn, một chàng trai lại có thể cười ngọt ngào như thế, cậu ta cười thật ngọt ngào.

A Thiệp không có cái cười ngọt ngào này. Cậu cười rộ lên, là trong veo và tinh khiết.

Tối đó, chúng ta chia tay trong không vui. Tiểu An thậm chí nhao nhao với A Trạch. Chỉ vì Tiểu An nói một câu vui đùa, nói: Lý Đang, cậu thật là biếи ŧɦái, cùng một người con trai anh anh em em như thế. Ba người anh em chúng ta, thường xuyên nói giỡn như vậy. A Trạch chịu không được, nói với Tiểu An: Anh nói chuyện chú ý một chút! Em thấy anh mới là biếи ŧɦái. Hai người nhao nhao, thậm chí thiếu chút nữa động thủ. Lý Đang ở bên cạnh giống như đang xem náo nhiệt. A Thiệp nói: Lý Đang, sao anh lại im lặng như thế, để cho người ta nói như vậy. Lý Đang ôm cậu ta, nói với Tiểu An: Đúng, cậu nói chuyện chú ý một chút. Tiểu An nóng nảy, ta kéo hắn ra.

Tiểu An nói: Lý Đang, cậu quá phận, trọng sắc khinh bạn. Hừ, thậm chí ngay cả ‘sắc’ cũng không phải. A Thiệp, sao em lại trở thành như thế này. Uống lộn thuốc gì rồi, hoàn toàn trở thành một người khác!

Trong nội tâm của ta chấn động, nhìn về phía Lý Đang. Hắn đen mặt, nói: Cậu ít nói nhảm đi!

Tiểu An đẩy ngã bình rượu, liền xông ra ngoài. Ta thấy Lý Đang đối với với A Trạch, trong mắt có gì đó? Tóm lại, không phải yêu.

Ta đuổi theo. Tiểu An hùng hổ. Nói với ta: Tôi đã sớm không muốn nhìn thấy bọn họ rồi. Cậu nói xem, A Thiệp đó, vẫn là A Thiệp sao? Có phải đầu bị nước nhúng vào rồi không? Cậu biết không, trong bang, tất cả đều xem em ấy là yêu tinh. Lý Đang một tấc cũng không rời em ấy, theo từ sáng đến tối. Bây giờ trong bang có nhiều chuyện như vậy, Lý Đang cũng không thèm để ý. Lần trước, cậu ta còn muốn cho Tiểu Vi một cái tát, bởi vì Tiểu Vi nói năng lỗ mãng với A Thiệp. Sau này, nghe nói Tiểu Vi đi trên đường bị người ta đánh!

Tiểu Vi cũng là một người cùng Lý Đang tranh đấu giành thiên hạ, còn thay Lý Đang chắn một đao.

Tôi thấy, Lý Đang bị điên rồi! Tiểu An cuối cùng nói: Còn nữa, A Thiệp, đã thay đổi hoàn toàn!

Cậu không thay đổi. Cậu chính là cậu.

Ta biết, A Trạch đang phá mọi chuyện ở Đông Hưng. Ta biết, cậu ta nhất định là làm nội ứng, đưa tin tức cho Hồng Tinh hoặc là cảnh sát. Đông Hưng mà tiếp tục như vậy, lòng người hoang mang, nhất định sẽ từ từ tan rã. Nhưng ta vẫn không hiểu, lần đó, vì sao cậu ta lại cứu Lý Đang!

Lúc ta trở về thăm A Thiệp, cậu đang vội vàng ở trong phòng bếp, làm đồ ăn và canh. Lúc ta phiền muộn đi vào cửa lại bị hình ảnh bận rộn của cậu thay đổi thành hạnh phúc.

Chúng ta ăn cơm cùng nhau, ta ăn hết hai chén cơm, cậu còn cho ta thêm canh. Tuy ta đã ăn không vô bất cứ thứ gì nữa, nhưng ta vẫn uống chén canh đó.

Ta dẫn cậu đi qua mấy bệnh viện. Thật ra, thân thể cậu chỉ cần được chăm sóc thật tốt, là có thể khôi phục lại rất khỏe mạnh.

Mặt của cậu hồng hào hơn rất nhiều. Ta thật sự muốn vứt bỏ tất cả, Đông Hưng, A Trạch, thậm chí là Lý Đang. Cứ ở cùng một chỗ với cậu như vậy.

Mọi chuyện được xử lý như thế nào rồi? Cậu đột nhiên hỏi.

A. Ta không có chuẩn bị, sau đó lắc đầu.

Anh Tề Thiên, không bằng chúng ta đi gặp A Trạch đi. Có lẽ, anh ấy gặp được em, thì sẽ buông tha.

Không được! Ta nói. Anh không thể để cho em lộ diện! Ta quả quyết nói.

Đây là phương pháp tốt nhất, trước tiên anh ấy sẽ không làm gì Lý Đang. Hơn nữa, anh ấy và Nhân thúc biết em còn sống, nhất định sẽ thu tay lại. Huống chi, anh ở đó, bọn họ nhất định sẽ cho rằng Lý Đang cũng biết rồi. Đây không phải phương pháp tốt nhất sao?

Cậu nói rất đạo lý. Thế nhưng mà vì sao cậu lại tình nguyện làm như vậy?

Chuyện cuối cùng mà cả đời này ta hối hận, đó là, đi tìm A Trạch. Nếu như, ta biết rõ tất cả tiền căn hậu quả. Nếu như, ta biết rõ lúc đó A Trạch sở dĩ cứu Lý Đang là vì cậu ta đã yêu hắn. Ta tuyệt đối sẽ không hẹn gặp A Trạch ra, đưa đến trước mặt A Thiệp! Tuyệt đối không!