Chương 22

Ta cực lực đề nghị A Thiệp vào nội thành làm trị liệu toàn diện, cậu lại cực lực từ chối.

Ta nói: A Thiệp, thân thể là quan trọng nhất, em còn trẻ như vậy, tại sao phải buông tha.

Cậu không nói lời nào, chỉ là cứ quật cường như vậy. Cha nói: Cứ để nó như thế đi. Ta không đồng ý, vừa muốn khuyên cậu nữa, cha ngăn ta lại: Chuyện nó không muốn, đừng ép nó nữa, từ từ rồi sẽ đến thôi.

Cha lén nói: Bệnh của nó đã không tái phát lâu rồi, con vừa về, tìm nó nói chuyện thì như thế, tự con nghĩ lại đi.

Ta ngây ra một lúc, lúc này mới ý thức được. A Thiệp nhìn thấy ta có lẽ giống như nhìn thấy Lý Đang. Lần đầu tiên đưa cậu đến bên người Lý Đang không phải là ta sao? Lần cuối cùng cậu cầu cứu đó cũng là ta mang Lý Đang đến… Có lẽ, trong lòng cậu, thấy ta thì cũng không khác gì là nhìn thấy Lý Đang. Ta có chút đau lòng.

Ta nhìn A Thiệp mặc quần áo ngắn gọn, buộc tạp dề nhặt rau trong phòng bếp, ta đi qua ngồi ở bên cạnh cậu, cầm lấy rau cùng nhặt với cậu.

Cậu không ngẩng đầu, cũng không nói gì.

Ngón tay dài nhỏ nhìn vẫn tái nhợt như cũ, rủ xuống ở phía trước, khớp xương cổ tay rõ ràng. Ta đè nén sự đau lòng.

“Thật xin lỗi.” Ta không khỏi nói.

Cậu dường như ngây ngốc một chút, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên như trước, không nói gì.

Ta hít thật sâu một hơi, nói: Ngày mai anh sẽ đi, có lẽ Lý Đang sẽ tìm được đến đây. Anh sẽ không để cho cậu ấy xuất hiện. Anh rời khỏi đây, cậu ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy em, không có đâu. Em an tâm ở đây đi. Cơ thể, dưỡng cho thật tốt, nếu có thể, gọi cha đưa em vào nội thành xem thử.

Cậu dừng nhặt rau.

Ta đứng lên. Do dự một lúc, quay đầu chuẩn bị đi về.

Anh Tề Thiên. Cậu đột nhiên nói: “Anh đừng đi vội. Anh trở về, chú Vĩ rất vui.”

Ta đứng đấy.

Anh có nhớ em đã từng nói qua. Có lẽ, anh là người tốt. Bây giờ, em vẫn cảm thấy như vậy.

Lỗ mũi của ta đau xót. Nhưng ta quay đầu lại cười với cậu: Vậy sao? Em thật sự nghĩ như vậy? Anh đây thật cao hứng.

Cậu cười với ta. Lần đầu tiên ta thấy cậu cười sáng sủa như vậy, hàm răng trắng sáng, nụ cười hồn nhiên như vậy. Ta rốt cuộc kiềm chế không được tiến lên ôm cậu vào trong ngực, rất chặt. Trong nội tâm không ngừng gọi A Thiệp, A Thiệp…

Cậu giãy dụa mới khiến ta khôi phục thần trí, ta buông cậu ra, ánh mắt cậu mang theo sự khác thường nhìn ta. Trong nội tâm của ta thoáng “lộp bộp” một cái, vội vàng nói: Anh rất vui. Anh cho rằng em sẽ hận anh đến chết, không trông cậy vào việc em sẽ xem anh là người tốt.

Cậu nghe xong, vừa cười vừa nói: Sức lực của anh Tề Thiên ghê gớm thật.

Ta không có có can đảm tỏ rõ cõi lòng. Có lẽ, trong lòng ta cũng giống vậy, cảm thấy yêu một người con trai là không bình thường. Cũng giống như, sau khi A Thiệp trải qua chuyện đó với Lý Đang, cậu cũng không có khả năng tiếp nhận tình yêu say đắm của hắn. Thậm chí có thể sẽ chán ghét với ta, hoặc là dẫn dắt ra vết thương lòng của cậu. Tất cả, ta đều không muốn. Ta chỉ có thể, vụиɠ ŧяộʍ yêu cậu, và, bảo vệ cậu.

Ta bắt đầu bận rộn phụ giúp trong quán. Cùng A Thiệp mặc quần áo đồng phục giống nhau. Áo tay lửng màu trắng, quần màu đen, tạp dề trơn. Ta và cậu ở cùng một chỗ cầm lên một thứ, cùng một chỗ nhặt rau, cùng nhau rửa chén, cùng một chỗ đẩy xe đến chợ lấy hải sản… Ta rốt cục thấy được một mặt vui vẻ của cậu, cậu tươi cười đón ánh mặt trời, bóng dáng cậu kéo quần chạy ở phía trước trên bãi biển, dáng vẻ cậu kêu to khi bị cua kẹp tay… Nếu như trong cả đời chỉ có thể nhớ rõ một đoạn thời gian vui vẻ, ta nhất định sẽ chọn lúc đó.

Cậu chỉ có 19 tuổi, một chàng trai trẻ trung và cởi mở 19 tuổi, vui vẻ và thanh xuân, rốt cục cũng hiện ra trên người cậu. Cậu cũng không phải là A Thiệp mà ta biết trước kia, từ nụ cười mà ta chưa bao giờ thấy qua trên mặt A Thiệp.

Tuy nhiên thân thể của cậu vẫn không khỏe như trước, có khi sẽ ho khan, có khi cũng sẽ bởi vì bệnh bao tử mà khó chịu, thậm chí nôn ra máu, chân và xương sườn của cậu cũng sẽ đau đớn không chịu nổi vào lúc thời tiết âm u. Những lúc như thế này, ta cũng sẽ khó chịu theo cậu. Thế nhưng mà, cậu giống như rất lạc quan. Bởi vì, những đau nhức này, chỉ có trên thân thể, lại không có ở trong lòng. Ta không biết, vết thương trong lòng của cậu đã khôi phục như thế nào rồi, hoặc là có khôi phục hay không?

Ta đã từng gọi điện thoại cho Lý Đang, ta muốn nhắc nhở hắn, bên cạnh hắn không phải là A Thiệp. Thế nhưng mà, một khi ta đã làm như vậy rồi, đây chẳng phải là nói rằng ta biết cái gì đó sao? Ta sợ Lý Đang sẽ tìm đến nơi này. Ta chỉ có thể hy vọng Lý Đang đã phát hiện người kia là A Thiệp giả. Với trí thông minh của hắn thì phải biết được. Ta cũng nghe ngóng qua ý tứ của Tiểu An. Tiểu An nói: Lý Đang và A Thiệp không có vấn đề gì cả. Nhưng mà ngược lại, trong bang lại luôn không ngừng có vấn đề. Ta không muốn nghe chuyện này.

Cuối cùng ta cũng hỏi: Em sao lại bị thương do súng.

Cậu chỉ nói đơn giản: Có người muốn bắt em, lúc em nhảy xuống thuyền, bị súng bắn.

Ai muốn bắt em? Ta hỏi.

Cậu nói: Em nghĩ không ra còn có ai muốn bắt em, ngoại trừ…

Không, không phải cậu ấy.

Được rồi.

Không, thật sự không phải cậu ấy. Ta rốt cục nhịn không được nói: Cậu ấy thật sự đã buông tay rồi, A Thiệp. Cậu ấy không có tìm cậu. Tin tưởng anh. Lý Đang luôn nói lời giữ lời.

Nghe được tên này, ta cảm thấy cậu không dấu vết run rẩy.

Bên cạnh cậu ấy, bây giờ đã có một người, với em, lớn lên rất giống nhau. Ta nói: Anh nghi ngờ, có người muốn lợi dụng người đó, đối phó Lý Đang.

Cậu không thể tin nhìn ta: Rất giống nhau?

Đúng.

Anh chưa nói cho anh ta biết?

Chưa. Ta chưa nói cho hắn biết người đó không phải. Thế nhưng mà, lần đầu tiên ta nhìn thấy cậu ta, đã cảm thấy cậu ta và em không giống, nhưng anh cũng không nghi ngờ. Bởi vì cậu ta và em, quá giống nhau.

Vì sao không nói cho anh ta? Anh không sợ anh ta ư?

Không. Anh phải bảo vệ em, không thể nói cho cậu ấy biết! Ta kiên định nói.

Ta nhìn thấy ánh mắt của cậu lóe lên một cái. Sau đó, cậu nói: có lẽ là Nhân thúc…

Sao em biết?

Người lớn lên giống em đó. Có lẽ là anh của em, người anh sinh ra sớm hơn em một phút đồng hồ.