Chương 2

Lơ đễnh xoay người, lại nhìn thấy Lý Đang đang đứng trước cửa sổ lầu hai, mặc áo ngủ, hai tay bỏ vào túi, cũng đang nhìn theo hướng của ta.

Ta do dự chốc lát, liền đi về hướng gara, lái xe ra, Lý Đang cũng gọi điện vào.

“Đại thánh, cậu lần này thật là thích lo chuyện bao đồng đấy.” Trong tai nghe truyền đến âm thanh âm tình bất định của hắn.

“Lần này cậu cũng đặc biệt thủ đoạn tàn ác đấy.” Ta trả lời một câu, liền tắt máy.

Ta nghĩ A thiệp bị thương, bị ngâm nước cả đêm chắc là sẽ chịu không nổi. Có điều, Lý Đang nói không sai, lần này ta, đích thực là lo chuyện bao đồng.

Ta lái xe một lát, đã nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đi rất chậm, lúc ta vừa trông thấy, thì A Thiệp chỉ vừa đi tới đường cái. Ta vừa định lái qua, cậu ấy lại vẫy tay bắt một chiếc taxi.

Ta đi theo, mãi cho đến khi taxi dừng trước một tòa nhà. Ta đem xe dừng ở một khoảng cách nhất định, sau đó nhìn thấy cậu ấy từ xe đi ra, lại không đi thẳng lên lầu, mà đến một quán ăn bên cạnh, ta tưởng A Thiệp muốn vào ăn, nhưng lát sau lại thấy cậu ấy đi ra, trên tay cầm theo một túi đựng cơm hộp, bước lên cánh cửa cũ kỹ vào tòa nhà. Ta theo sát cậu, phát hiện thấy cậu ấy vào một căn nhà ở lầu hai. Cả quá trình A Thiệp đều di chuyển rất chậm, còn suýt bị vấp ngã.

Ta tuy không thủ đoạn như Lý Đang, nhưng, cũng không dễ dàng thông cảm cho bất kì ai. Nhìn dáng vẻ cậu ấy như vậy, trong lòng ta không biết sao lại thấy quái quái.

Ta muốn đi đến xem sao, rồi sẽ đi, lại ngẩn ngơ một lúc. Sau đó, ta nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng gọi to:

“Anh! Anh sao vậy, tỉnh lại đi! Ai đó, làm ơn.”

Ta gần như phá cửa mà vào, nhìn thấy A Thiệp ngã trên sàn, bất tỉnh nhân sự. Ta chạy qua, đỡ cậu ấy nằm ngửa lên, trên trán cậu có dấu máu, có lẽ là lúc ngã xuống bị đυ.ng trúng. Ta ngước đầu lên, nhìn thấy một người ngồi trên ghế, đồ của A Thiệp vừa mua về bày trước mặt, cậu bé không có cách nào xuống dìu A Thiệp, vì, chân của cậu, còn không to bằng cổ tay của ta!

Ta bị cảnh tượng đó làm cho sững sờ, cậu bé còn kêu: “ Anh, anh ơi!”

Ta nhìn A Thiệp nằm trong lòng mình, đầu cậu ấy nóng như một quả cầu lửa, ta thậm chí cảm thấy hơi nóng tỏa ra lan đến cánh tay ta.

Bồng cậu ấy lên, ta nói với cậu em trai của cậu, yên tâm, cậu ấy không sao. Đứa trẻ đó gật đầu, trong mắt còn vương lệ. Nhà hai đứa chỉ có bốn bức tường, cả căn nhà chỉ bài trí mấy món đồ cần thiết.

Ta phóng nhanh đem A Thiệp đặt trên xe, sau đó nhanh chóng vụt đi. Cậu ấy vô lực ngã trên ghế sau, ta thỉnh thoảng nhìn cậu ấy, sắc mặt cậu ấy trắng như vậy, vết thương ngày hôm qua vẫn còn hiện rõ.

Ta lại một lần nữa phá cửa mà vào, Tiểu An đang ăn đồ ăn, bị ta làm cho giật mình, nhưng nhìn thấy ta bồng một người, hắn liền rất chuyên nghiệp lập tức mở cánh cửa phòng phẫu thuật ra, ta đem A Thiệp đặt lên trên giường.

Tiểu An nhìn cậu ấy một cái, lại nhìn sang ta đầu đầy mồ hôi.

“Huynh đệ trong bang à?” Hắn hỏi.

“Mau xem đi.” Ta đẩy hắn một cái. Hắn liếc ta một cái, lại không nói gì nữa, rửa tay tiêu độc, mặc áo bác sĩ vào.

Tiểu An đi qua kiểm tra một lượt, ta nhìn thấy hắn dùng tay ấn lên hai bên sườn của A Thiệp, sau đó lấy ống nghe, lại mở mí mắt của cậu lên xem. Ta đứng một bên. Cuối cùng Tiểu An cũng dừng việc kiểm tra, đi qua.

“Gãy một xương sườn, có triệu chứng viêm phổi.”

“Ồ.” Ta cố ý bình tĩnh, thấy Tiểu An vẫn còn nhìn ta, ta liền quát: “ Cậu còn không mau đi chữa trị, nhìn tôi làm gì.”

“Cậu bé này rất đẹp đó.” Hắn còn thong thả nói. “ Lại là mấy thằng nhóc của Lý Đang phải không?” Ta không thèm đáp, Tiểu An cũng tự hiểu. Lại tức giận nói: “ Cái tên đó cũng thật biếи ŧɦái!”

Ta đi ra bên ngoài, nấu mì ăn, mì bỏ vào miệng chẳng nghe ra mùi vị gì.

Qua một lúc, ta nghe thấy bên trong vọng ra tiếng Tiểu An nói chuyện, ta đi vào, quả nhiên nhìn thấy A Thiệp mở mắt ra, Tiểu An hỏi: “ Em trai gì hả?”

Ta đi đến, A Thiệp nhìn thấy ta, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Ta hiểu tâm tư của cậu ấy, liền nói: “ Lý Đang không có ở đây.”

Mắt cậu ấy ảm đạm hơn, nói với giọng rất nhỏ: “ Em trai tôi, nó ….”

“Cậu bé rất khỏe, không sao cả, tôi cũng nói với cậu bé là cậu không sao.” Ta nói, ta có chút cảm động, cậu ấy đã như vậy rồi, còn quan tâm em trai mình. Xém chút mất mạng, vừa mở mắt ra đã hỏi thăm em trai.

Trong ánh mắt của cậu ấy bây giờ là cảm kích?

Tiểu An đang treo chai nước biển, lúc nhìn A Thiệp lúc thì nhìn ta, ta cảm thấy, A Thiệp vẫn còn hơi run, ta mới nhớ, quần áo của cậu vẫn còn ướt. Tiểu An cầm quần áo tới, cậu ấy khó khăn mặc vào.

“Cậu ngủ ở đây một lát đi.” Cậu ấy yếu ớt nằm trên giường phẫu thuật. Bất giác lại ho kịch liệt, ta nhìn thấy có máu chảy ra từ khóe miệng cậu, ta kinh ngạc nhìn Tiểu An, hắn khoanh tay nói: “ Có chút nội thương.”

“Tôi không muốn chết.” Giọng cậu ấy như muỗi kêu. Ta lần thứ hai nghe cậu ấy nói câu này.

“Tiểu An sẽ không có ai chăm sóc.” A Thiệp hơi mở mắt nhìn bọn ta.

Tiểu An hết cả hồn, sau đó hỏi: “ Cậu nói Tiểu An đó, là em trai của cậu?’

A Thiệp gật đầu.

“Yên tâm, cậu sẽ không chết đâu.” Tiểu An nói.

Cậu ấy cười nhạt một cái, ta cảm thấy tâm của mình đã rất lâu rồi chưa từng đau như vậy.

A Thiệp nhanh chóng ngủ thϊếp đi. Ta cùng Tiểu An đi đến tiệm tạp hóa gần đó mua chút đồ ăn. Tiểu An nói, cậu phải khuyên Lý Đang, hắn như vậy, thực là không ai nói nổi, một đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng không buông tha.

Dự cảm của ta, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Nhưng khi ta nhìn thấy chiếc xe của Lý Đang dừng trước cửa phòng khám của Tiểu An, huyết dịch của ta xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Tiểu An cũng nhìn ta một cái, hai người bọn ta đồng thời xông vào trong, ta liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của A Thiệp. Tim của ta hình như bị thứ gì đó nhíu lại.

Cảnh tượng trong phòng đến giờ ta vẫn còn khắc sâu trong lòng, lại vĩnh viễn không muốn nhớ đến. Lý Đang đang nhàn nhã mặc lại quần, từ khe cửa, ta chỉ thấy một đôi chân trên giường phẫu thuật, còn dính vết máu trắng đỏ hòa quyện vào nhau.

Ta đi qua, Tiểu An cũng đi qua, Lý Đang nhìn thấy bọn ta, nhếch miệng cười.

“Không ai có thể chạy thoát đâu.” Hắn nói.

Lúc ta được trông thấy A Thiệp, có một dự cảm mãnh liệt, ta sợ nhìn thấy biểu hiện của cậu ấy. Vừa nãy ta còn hứa với cậu ấy, chớp mắt, cậu ấy lại gặp phải cảnh ngộ như vậy. Ta làm tất cả chuẩn bị để nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cậu, nhưng, khi ta nhìn thấy từ đôi mắt đờ đẫn của cậu chảy ra dòng lệ, ta vẫn bị đả kích rất mạnh.

“Cậu đúng là một tên súc sinh.”

Tiểu An phẫn nộ nói Lý Đang. Lý Đang lại làm như không có chuyện gì hỏi Tiểu An buổi tối có muốn đi chơi bóng không.

Ta quay sang Lý Đang, trừng nhìn hắn, có lẽ hắn cảm thấy ta không thoải mái, quay sang hỏi ta, gì vậy hả?

“Xong chưa? Kết thúc chưa?” Ta đây là đang hỏi thay A Thiệp.

Lý Đang xua tay, trêu ghẹo ta: “ Đại thánh, từ lúc nào trở thành mấy bà cô vậy?”

Ta muốn đánh hắn. Lại đột ngột cảm thấy trên bàn phẩu thuật có một luồng ánh sáng. Ta nhìn thấy A Thiệp trong tay cầm một con dao phẫu thuật, đang hướng về phía ngực mình, bọn ta cách cậu ấy xa như vậy, bất luận cách nào cũng không ngăn cản kịp.

“ A Thiệp!” Ta kêu lớn.

Hai người bọn họ đều đối lưng với bàn phẫu thuật, lúc này cũng xoay người lại, ngay cả Lý Đang mặt cũng biến sắc.

Ta chỉ có một cơ hội để cứu cậu ấy, vì vậy ta kêu lên: “ Tiểu An.”

Tạ thiên tạ địa, tay của cậu ấy thật sự dừng lại giữa không trung, bác sĩ tiểu An xông qua, đoạt đi con dao.

A Thiệp đờ đẫn một lát đột ngột ngồi dậy, kêu lên một tiếng, sau đó nôn ra một ngụm máu. Ta xông tới, cậu ấy ngã người về phía sau liền ngã lên người ta, tay cũng xìu xuống.

Ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Đang, rất lâu, tư thế của hắn cũng không hề thay đổi, mắt chăm chăm nhìn vào A Thiệp đang hôn mê.

Ta tưởng rằng, chút lương tâm còn sót lại của hắn trỗi dậy, vì, khi đó ta thật sự từ trong mắt hắn nhìn thấy sự chấn động, hắn dày vò đứa trẻ này như vậy, phải chăng cũng làm cho tâm của hắn bất nhẫn.

Thế nhưng, ta sai rồi.

Chương 3

A Thiệp tỉnh lại, là sáng sớm ngày hôm sau. Lý Đang thật sự kéo Tiểu An đi đánh bóng. Ta không rời khỏi đây một bước, chỉ kêu người đi đến nhà A Thiệp đi đưa đồ ăn cho Tiểu An mà cậu ấy luôn khắc khoải, cũng chuyển lời cho Tiểu An nói A Thiệp không sao. Ta thực ra không dám rời khỏi, ta sợ Lý Đang sẽ quay lại. Khi đó trong lòng ta thực sự rất phản cảm với Lý Đang, cho dù ta hiểu hắn nhiều đến vậy, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống như vậy, ở trên bàn phẫu thuật cưỡиɠ ɠiαи một thằng bé đang ngủ mê. Hắn có còn là người không, ta gần như phải tự hỏi.

A Thiệp tỉnh lại nhìn thấy ta, vùng vẫy muốn ngồi dậy, mặt cậu ấy có vẻ lo âu và sợ hãi.

Có lẽ ta nhìn thấu tâm tư của cậu, nói với cậu: “ Đừng lo lắng, tôi kêu người đi thăm Tiểu An rồi, nhìn thằng bé ăn cơm, cũng đã nói là cậu không sao, thằng bé ngủ rồi thủ hạ của tôi mới đi.”

A Thiệp có một tia kinh ngạc, sau đó nói: “ Các người, tha cho tôi đi.”

Ta nghe thấy âm thanh của cậu ấy gần như là van xin, đột nhiên nhớ đến hành động cậu ấy cầm dao định đâm vào ngực mình không chút do dự, bây giờ cậu ấy lại nói vậy, chỉ là vì Tiểu An thôi sao.

A Thiệp cố ngồi dậy, bất chấp sự ngăn cản của ta, loạng choạng loạng choạng nuốn đi ra ngoài.

‘Cậu như vậy, muốn đi đâu?”

“Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa! Vĩnh viễn không muốn!”

“Chuyện vẫn chưa xong đâu!” Ta không thể không nhắc nhở cậu ấy.

Cậu ấy khựng lại, ta đi đến, nói: “ A Thiệp, tôi chỉ có thể nói với cậu, lấy tính cách của Lý Đang, không dễ dàng xong xuôi như vậy đâu.”

“Đây, gọi là dễ dàng sao?” Cậu ấy ngước mắt nhìn ta.

“Phải, đối với hắn, đây gọi là dễ dàng.”

A Thiệp cười thảm, đột ngột nói: “Phiền anh, chuyển lời cho hắn.”

“Cái gì?”

“Nói với hắn, cho tôi thời gian, chờ khi tôi an xếp ổn thỏa cho Tiểu An, lúc đó mặc cho hắn đối phó, tôi không sợ hắn!”

Ta ngơ người, đây là, chiến thư?

Ta chuyển lời cho Lý Đang, hắn quả nhiên haha cười to, trong mắt còn lộ ra quang thái.

“Cậu thấy sao?” Ta hỏi.

“Con người tôi rất nóng lòng, không chờ được lâu như vậy.”

“Ý gì chứ?”

“Ý là, tôi sẽ không giống như một thằng ngốc mà cho nó thời gian.”

“Cậu còn muốn sao nữa?”

“Đại thánh.” Hắn bất ngờ vỗ vỗ vào vai ta. “ Chuyện này, cậu không cần lo lắng. Dù sao, cậu nên thay tôi làm những việc lớn hơn. Địa bàn của chúng ta vẫn chưa củng cố, Hồng Tinh vẫn luôn gây phiền cho chúng ta, cậu phải đi xem sao.”

“Lý Đang!” Ta hiểu ý của hắn, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của hắn, ta không thể không nói: “ con người phải có lòng độ lượng, tha được thì tha đi.”

“Tôi hiểu.” Hắn cười với ta, rất nho nhã, bộ dáng làm như rất nghe lời.

Không biết là vô ý hay cố ý an bài, ta thật sự bận muốn chết. Nhưng, ta có thời gian liền đi hỏi han về Lý Đang. Tiểu An nói, theo như hắn biết, Lý Đang vẫn luôn không tìm đến A Thiệp.

Ta quyết định đi đến nhà A Thiệp một chuyến.

Khi hắn mở cửa cho ta, không biết tại sao nhìn thấy hắn, ta ngang nhiên có một tia kích động, nhìn cậu ấy hoàn hảo đứng ở đó, ta vui mừng muốn chết.

“A Thiệp, cậu vẫn khỏe chứ?”

Cậu ấy gật đầu. Tiểu An cười với ta, gọi ta là ca ca, thằng bé còn nhận ra ta.

Ta cảm thấy hình như A Thiệp gầy hơn, cũng đen hơn. Có một chuyện ta không hiểu lắm, Quyền thúc ở Hồng Tinh vị trí cũng không thấp, sao nhà cửa lại như vầy.

A Thiệp bảo ra ngoài nói chuyện,, sau đó nói với Tiểu An, anh hai ra ngoài, em ở nhà một lát, chút nữa anh về, sẽ đưa em ra công viên. Tiểu An có lẽ cũng khoảng 12 tuổi, nhưng hình dáng của thằng bé trông nhỏ hơn nhiều. Thằng bé nheo mắt cười nói tạm biệt với ta, có lẽ vì ta từng cứu A Thiệp, cho nên nó đối với ta cũng đặc biệt thân. Ta vẫy tay tạm biệt nó.

“Anh đến làm gì?” Đóng cửa xong, cậu ấy lập tức đổi lại khẩu khí lạnh như băng.

“Lý Đang, có đến tìm cậu nữa không?”

“Anh đến là để tôi cảm ơn anh đã thuyết phục hắn cho tôi thời gian sao?”

Nói vậy, Lý Đang thật sự không đến tìm cậu ấy.

“Không phải.” Ta cũng không có gì tốt để nói, vì sao phải đến đây, ta cũng không rõ.

“Sức khỏe của cậu sao rồi? Khôi phục chưa?”

“Vâng.”

“Cậu định an trí Tiểu An như thế nào?’

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

“An trí Tiểu An xong, cậu lại định làm sao đấu với Lý Đang?”

“Tôi không biết.”

“Không biết?” Ta tưởng cậu ấy hạ chiến thư, là đã nghĩ ra cách ứng phó.

“Chí ít, tôi sẽ không chịu nhục lần nữa.”

Sẽ không chịu nhục nữa? Vậy là dùng cách thức gì đây? Ta lại nhớ đến tình cảnh A Thiệp định tự sát. Có lẽ, đến lúc đó, cậu ấy sẽ không chút do dự mà đâm xuống!

Ta cảm thấy Lý Đang là có thể khuyên được, ít ra, hắn không phải là một người không hiểu thị phi.

Sao biết, chỉ mới hai ngày sau, khi ta đến tìm Lý Đang, thủ hạ nói với ta, Lý Đang đang ở trong phòng ngủ “bận”. Lúc đó ta cũng không chú ý.

Vì vậy, ngồi xuống thong thả chờ. Nhưng, ta vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, liền nhìn thấy một chiếc ba lô quen thuộc!

Ta không chờ được liền xông lên lầu, lại nhìn thấy Lý Đang đã từ phòng ngủ đi ra, ta trừng hắn, hắn nhìn ta, bộ dáng rất vô tư, lại mắng một câu: “ Mẹ nó, vẫn không biết tốt xấu!”

Ta không còn gì để nói với hắn, chỉ thất vọng nhìn lên trên.

Ta từ chỗ mở của phòng ngủ nhìn thấy chiếc giường bên trong, trên đó không có người, nhưng, trên nền bên cạnh chiếc giường, nằm trên thảm, là cậu bé mà ta rất quen.

Ta hoàn toàn hiểu ra, cậu ấy lại gặp phải chuyện này rồi, cái mà cậu ấy gọi là khuất nhục. Thân thể yếu ớt nhưng rắn chắc của cậu, không một miếng vải che thân, dòng máu đỏ và dịch trắng đυ.c lan tràn đến tận cổ chân, cậu ấy nằm sấp, ta không nhìn thấy mặt, nhưng, ta nhìn thấy tay cậu bấu chặt vào thảm sàn, cơ thể đang run lên ….