Chương 1

1.

Trong bữa tiệc sinh thần của ta, con gái của một tiểu quan thất phẩm đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nàng tên là Phùng Nhược Huyên, vẻ ngoài nhẹ nhàng, kiều diễm, nhưng đôi mắt hạnh to tròn kia lại hoàn toàn không hề che giấu được tham vọng cùng kiêu ngạo.

"Mấy chỗ sớm oanh tranh ấm thụ, nhà ai tân yến khuất xuân nê."

"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc viễn khán cận hựu vô."

(Nghĩa:

“Vài con chim chích đầu mùa tranh từng tán cây ấm áp, trong khi những con chim én mới mổ bùn xuân.”

"Mưa nhẹ trên đường ẩm như sương, ngọn cỏ nhìn xa mà gần không có gì.")

Phùng Nhược Huyên hất cằm, khẽ nhếch khóe môi, ngâm ra vài câu thơ.

Không nằm ngoài dự đoán, nàng nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Ngay cả vị hôn phu Tề Ngọc cũng bị nàng thu hút một cách vô thức.

Nhận thấy điều này, sự kiêu ngạo trong mắt Phùng Nhược Huyên rốt cuộc cũng không thể giấu được nữa.

"Ngâm thơ thôi thì rất nhàm chán đó, như vậy đi, nếu là tiệc sinh nhật Hàng tiểu thư, vậy thì chúng ta phải chơi gì đó kí©h thí©ɧ một chút mới được."

Phùng Nhược Huyên chớp mắt, tới chỗ nha hoàn lấy một cái kéo, chọt một cái, cắt váy của mình, lộ ra bắp chân trắng ngần mảnh khảnh.

Hành động này của nàng đã làm tất cả mọi người ở đây đều khϊếp sợ.

Các tiểu thư khuê các khác đều chán ghét nhíu mày, "Nàng ta điên rồi, muốn nổi tiếng thì cũng không quá đến mức phải cắt váy."

Các nam nhân ai ai cũng đều liếc mắt đưa tình đối với nàng.

Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, khoanh tay, có chút hứng thú liếc nhìn vị hôn phu của mình - Tề Ngọc.

Lỗ tai Tề Ngọc hơi phiếm hồng, khẽ cúi đầu, nhưng lại thỉnh thoảng nhìn bắp chân của Phùng Nhược Huyên.

Phùng Nhược Huyên xắn tay áo lên, làm lộ ra hai cánh tay mềm mại, trắng nõn.

Miệng nàng ngâm nga theo từng nhịp điệu, nàng nhảy một điệu lắc hông hiện đại, đôi mắt trong veo như lụa, từng chuyển động đều vô cùng quyến rũ.

"Thật kinh tởm, Hàng Vãn Kiều nghĩ như thế nào lại mời loại người này đến tham gia tiệc sinh thần vậy chứ."

"Thứ không cần danh tiếng, làm tiện thϊếp cho người ta cũng không xứng............".

Nhóm nữ quyến tất cả đều chán ghét Phùng Nhược Huyên, nhưng ánh mắt của các nam nhân lại giống như dính trên người Phùng Nhược Huyên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Bao gồm Tề Ngọc.

Vương tiểu thư ngồi bên cạnh ta đã không thể nhịn được nữa, mà tức giận chỉ vào Phùng Nhược Huyên: "Thứ đồi phong bại tục, người đâu, mau kéo nàng xuống, đừng làm ô uế mắt của Hàng tiểu thư!"

Trong mắt ta càng thêm hứng thú, khoát tay ngăn Vương tiểu thư: "Không cần, ta ngược lại càng cảm thấy điệu múa này của Phùng tiểu thư rất thú vị."

Nàng tự mình ngâm thơ trong bữa tiệc sinh thần của ta, gây náo động một trận.

Lại làm ngơ như không coi ai ra gì rồi nhảy múa chẳng giống ai, hẳn nàng nghĩ mình là đã thành công giành lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Nhưng trong mắt ta, Phùng Nhược Huyên chẳng qua chỉ là một chú hề vui vẻ mà thôi.

Sau khi múa xong, trán của Phùng Nhược Huyên lấm tấm đầy mồ hôi, hơi thở nàng hổn hển, ném cho ta một ánh mắt khinh bỉ, "Tính ra Hàng tiểu thư cũng có mắt nhìn, người cổ đại như cô cũng không nhiều lắm đâu."

2.

Cuối cùng, ta bảo nha hoàn dẫn Phùng Nhược Huyên đi thay lễ phục hoàn chỉnh.

Yến tiệc lần này tổ chức khá long trọng, địa điểm ở sơn trang, ta dự định ở lại đây vài ngày rồi mới trở về kinh thành.

Lại không ngờ, chuyện này lại là cơ hội cho Phùng Nhược Huyên và Tề Ngọc gian díu.

Mấy ngày sau, khi đang ngồi trong cung hóng gió, Phùng Nhược Huyên lại tự mình tìm tới.

"Hàng tiểu thư thật nhàn nhã."

Phùng Nhược Huyên mặc một bộ váy lụa màu hồng, trên mặt trang điểm hiện đại tinh xảo, nhưng đôi môi của nàng ta bị rách, như thể vừa bị ai đó cắn qua.

"Hàng tiểu thư đang ngắm phong cảnh sao? Thêm một người ngắm cùng, chắc cô không để bụng chứ?"

Dứt lời, nàng dứt khoát ngồi xuống cạnh ta, vừa quạt, vừa lẩm nhẩm: "Nói thật, ta chán ghét loại đại tiểu thư cổ đại như các người, cứ ra vẻ đoan trang, thể hiện cho ai xem chứ?"

Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, khóe miệng mang theo ý cười, không thèm để ý đến nàng ta.

Ta muốn xem thử một "người hiện đại" như Phùng Nhược Huyên có thể sống ở thời cổ đại bao lâu?

"Hàng tiểu thư, cô nhìn xem cái này là gì?"

Phùng Nhược Huyên lấy ra một cái khăn màu trắng từ trong ngực, phía trên có một vết đỏ.

Mắt ta hơi nheo lại. Nó có vẻ như…. “vết tích” của nàng ta.

Hầu hết các cặp vợ chồng mới cưới khi động phòng sẽ lót một chiếc khăn trắng trên giường, và “lần đầu” của người phụ nữ sẽ được in lên nó.

"Thật ngại quá, Hàng tiểu thư, vị hôn phu của cô bây giờ trở thành nam nhân của ta mất rồi."

"Người cổ đại cổ hủ như cô mà muốn đấu với ta sao."

Khuôn mặt của nàng nở một nụ cười đắc ý, nhìn ta với sự chờ mong, nghĩ rằng ta sẽ tức điên lên và bắt đầu ghen tuông mất não.

Trong lòng ta cười khổ một tiếng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, trên mặt không có một cảm xúc, nhàn nhạt nói:

"Phùng tiểu thư, ngươi đúng thật là quá rẻ tiền rồi."

Phùng Nhược Huyên bị nhục nhã, thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàng Vãn Kiều, cô thì tỏ ra cao quý gì chứ? Hôn phu của ngươi bây giờ đã thuộc về ta. Cô ngay cả trái tim nam nhân cũng không giữ được, giả bộ cái m* gì!"

Bỗng nhiên, khóe mắt Phùng Nhược Huyên thoáng nhìn thấy gì đó. Bất giác nở nụ cười nham hiểm, buồn bã bước đến gần ta, thấp giọng nói:

"Lần này, ta sẽ dạy cho người cổ đại như cô một bài học, để mở mang tầm mắt mà biết thế nào là lễ độ."

Nói xong, nàng ta từ trên ghế ngã xuống, phát ra một tiếng kêu đau đớn, "A, Hàng tiểu thư."

“Thực xin lỗi, ta thật sự có lỗi với cô, nếu như có thể giúp cô hết giận, vậy đừng bận tâm, đánh chết ta đi..."

Một giây sau, Tề Ngọc xông tới, ôm Phùng Nhược Huyên lên, đặt ở trên ghế đẩu bên cạnh, nhẹ nhàng kiểm tra vết thương trên người nàng.

Xác định Phùng Nhược Huyên không bị thương, Tề Ngọc mới đem ánh mắt chuyển đến trên người ta, giận dữ trừng mắt nhìn ta rồi nói "A Kiều, nàng đang làm cái gì vậy? Nhược Huyên đắc tội nàng cái gì chứ, sao lại đánh nàng ấy!"

Cười chết ta mất, đây là thủ đoạn làm cẩu nam nhân mất não sao.

Cùng là người xuyên không nhưng Phùng Nhược Huyên lại dùng thủ đoạn cũ rích như vậy đối phó với ta.

Ta nhẹ nhàng lên tiếng : “Thật nhàm chán!”

Có lẽ ánh mắt của ta quá mức sắc bén, trong mắt Tề Ngọc hiện lên một tia hổ thẹn, "A Kiều, trước kia nàng không phải như vậy, trước kia nàng sẽ không động thủ đả thương người."

Ta rót một chén trà nóng, trên mặt mỉm cười, hất lên đầu Tề Ngọc "Ta hiện tại chính là như vậy, đôi cẩu nam nữ các ngươi cút xa khỏi mắt ta ngay."

3

Không biết từ khi nào Phùng Nhược Huyên đã tóm gọn Tề Ngọc trong lòng bàn tay.

Nàng có thể ngâm thơ đối đáp, hát những bài hát tình ca, nhảy những điệu nhảy nóng bỏng, thậm chí có thể tạo ra một số thiết bị hiện đại.

Tề Ngọc chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào thú vị như vậy.

Dưới sự tấn công của Phùng Nhược Huyên,Tề Ngọc đã rơi vào lưới tình do nàng giăng ra, vì vậy sau khi trở lại kinh thành hắn liền quỳ gối trong từ đường tổ tiên để cầu xin cha mẹ đáp ứng hôn sự của hắn và Phùng Nhược Huyên.

Người Tề gia tất nhiên là không đồng ý, Tề Ngọc liền chạy tới tìm ta.

“A Kiều, người ta yêu là Nhược Huyên, ta một chút cũng không thích nàng, chúng ta hủy hôn đi, được không!”

“A Kiều, dưa hái xanh ăn không ngọt đâu.”

“Ta cùng nàng đính hôn, là do người trong nhà ép buộc, cũng không phải do ta muốn, cho dù nàng gả cho ta, ta cũng không thể mang lại hạnh phúc cho nàng!”

“Hàng Vãn Kiều, rốt cuộc nàng muốn thế nào, nàng nhất định phải dính lấy ta cũng không chịu hủy hôn đúng không?!”

Ta vốn không thích hắn, càng không muốn cùng hắn thành thân.

Hủy hôn? Cầu còn không được.

Thần sắc ta nhàn nhạt: “ Vậy thì hủy hôn thôi.”

Tề Ngọc và Phùng Nhược Huyên phát sinh quan hệ, chuyện này đã gây ra không ít sự ồn ào khiến hầu như ai cũng biết.

Đương nhiên, đây là do Phùng Nhược Huyên truyền ra ngoài, nàng ta cảm thấy hành vi của mình là đang theo đuổi tình yêu, điều này không có gì là sai trái.

Cha ta dẫn người đi Tề gia làm loạn một phen, cuối cùng, Tề gia bắt buộc phải từ bỏ, đáp ứng hủy hôn.

Nhưng Tề lão gia nói, Phùng Nhược Huyên chỉ có thể làm thê thϊếp Tề gia, nàng không xứng để làm chính thê.