Chương 21
Sau bữa tối Lauren đứng bên Kit cùng ông bà bá tước để đón khách ở cửa phòng khiêu vũ. Bà bá tước thừa kế ngồi trên một cái ghế thoải mái, phía trong được bao quanh cả ba mặt bởi những bó hoa to – nơi nghỉ ngơi riêng tư của bà, bà đã nói thế khi nhìn thấy nó. Ở đó bà được mọi người đi tới, chào hỏi, hôn và tặng quà cho bà.
Lauren chẳng có thời gian để nghỉ ngơi từ lúc từ hồ quay về. Ngoại trừ đi tắm, thay quần áo và làm tóc, nàng nhận trách nhiệm giúp nữ bá tước kiểm tra các trang hoàng mà người làm đã thực hiện suốt buổi chiều. Phòng khiêu vũ trông như một khu vườn. Đó là ý tưởng của Lauren khi để các màu sắc liên tiếp nhau, từ các tông màu khác nhau của hồng và tím, và màu trắng. Dĩ nhiên, cả màu xanh lá, màu thường bị bỏ qua khi trang trí hoa. Nàng hiểu rất rõ về màu sắc và sắp đặt, nữ bá tước khen nàng như thế.
Nó không đông đúc như một cuộc vũ hội của London. Nhưng căn phòng đầy người một cách dễ chịu trước khi khiêu vũ bắt đầu. Đa số khách mời không ăn vận thời trang như những người ở vị trí của họ ở London sẽ mặc, cũng không đeo đầy đồ trang sức đắt tiền, nhưng tất cả họ đều mặc bộ trang phục đẹp nhất và trông rất tươi tắn, vui vẻ. Nàng thích những buổi tụ tập ở miền quê hơn là ở thành thị, Lauren xác định thế khi Kit dẫn nàng đi vào phòng khiêu vũ và bước ra sàn để báo hiệu cuộc khiêu vũ sắp bắt đầu. Có cái gì đó rất ấm áp và thân mật nơi họ.
Kit trông rất đẹp trai trong bộ trang phục màu xám, bạc và trắng. Nàng mặc chiếc áo dài màu tím đã mặc ở vũ hội nhà Mannering, một chọn lựa cố tình. Bằng cách nào đó, nó có vẻ rất phù hợp khi nàng mặc nó trong lần khiêu vũ cuối cùng với anh như nàng đã mặc trong lần đầu tiên. Một số khách khứa, cũng như một vài thành viên trong gia đình, đã bình luận về sự đẹp đôi của họ, một cặp đôi tương xứng và đẹp đẽ.
Nàng sẽ hưởng thụ buổi tối này, Lauren quyết định khi các cặp khác vây quanh họ. Mỗi từng thời khắc của nó. Cô hầu của nàng đang ở trên lầu, gói ghém đồ đạc. Nhưng nàng chỉ quan tâm tối nay thôi.
"Em trông đặc biệt xinh đẹp tối nay," Kit nói, nghiêng qua gần hơn một chút để nàng có thể nghe thấy lời anh. "Và anh đã sai lầm, hoặc là – không, thực ra là không. Cái áo dài của em rất hợp tông với màu mắt em." Đôi mắt anh cười với mắt nàng.
"Linh tinh." Nàng mỉm cười lại. Bao điều đã xảy ra từ lần đầu tiên anh nói những lời ấy với nàng! Nhưng một thời gian dài cũng đã trôi qua. Lúc đó anh là một kẻ đểu cáng, một người lạ không được chào mời. Còn bây giờ, anh là ... ừ, giờ anh là Kit. Và thân thương đến đau đớn đối với nàng.
Nhạc bắt đầu và nàng tập trung vào bước chân và các tư thế của điệu vũ bốn cặp. Có thể nàng chưa bao giờ hạnh phúc hơn khoảnh khắc này, nàng nghĩ – và nhận ra với chút sửng sốt là điều nàng đã tự nhủ với mình trong đêm khiêu vũ đám cưới khi nàng khiêu vũ cùng Neville là hoàn toàn chính xác.
Ngày mai sẽ là ngày tê tái nhất trong cả đời nàng...
Nàng mỉm cười rạng rỡ và thấy Công tước Bewcastle vừa bước vào phòng khiêu vũ với các em trai và quý cô Freyja.
Người đẹp ngủ trong rừng, Kit đã gọi nàng như thế chiều nay. Nàng thấy mình giống cô bé lọ lem hơn, khiêu vũ trong buổi tiệc với hoàng tử của mình – biết rõ đến nửa đêm sẽ phải ra đi không thể tránh được và trả mọi thứ trở về là mớ quần áo rách và những trái bí ngô.
Nhưng nàng không có giày thủy tinh để bỏ rơi lại trên bậc thềm.
Lauren ra sàn nhảy với Bewcastle, trông rất lịch lãm, nghiêm nghị, gần như quỷ quái trong bộ trang phục đen trắng. Kit chưa bao giờ thấy anh ta khiêu vũ ở bất cứ buổi họp hay vũ hội nào. Vậy mà giờ anh ta làm thế, nó dường như, làm dịu hẳn đi bất kỳ một nghi ngờ nào còn sót lại trong tình hàng xóm mà anh ta đã nuôi dưỡng lòng oán hận với bá tước Redfield và gia đình ông. Ralf đang dẫn quý cô Muir ra sàn trong khi Alleyne nghiêng đầu sát bà Kit để nghe điều bà đang nói.
"Cho anh vinh dự mời em nhé, Freyja?" Kit cúi chào cô và chìa tay ra. Tối nay cô trông rất đẹp trong chiếc áo dài satin vàng phủ đăng ten vàng. Mái tóc đã vào nếp và bới cao trên đầu với những trang sức bằng vàng lấp lánh trong ánh nến.
Cô nhỏ nhắn – nhỏ hơn Lauren, nhưng đầy đặn hơn. Thực ra là, đầy khêu gợi. Và cô mạnh mẽ, sống động, đầy sức sống, và anh luôn bị cuốn vào những điểm đó. Khi họ khiêu vũ mà không nói gì, anh cố tái tạo trong đầu mình những cảm xúc, sự điên rồ anh đã có cách đây ba năm trước khi anh hoàn toàn say mê cô. Anh có thể làm điều ấy trong đầu mình. Cô đã luôn là bạn anh – và anh cần một người bạn mùa hè đó. Một thằng bạn trai không làm được điều ấy, như anh đã phát hiện ra khi anh cố thố lộ nỗi đau khổ với Ralf, và Ralf sốt ruột bảo anh đừng có lố bịch thế. Anh đã thực hiện bổn phận và cũng đã cứu đời Syd, đúng không? Mang cậu về nhà? Vậy anh còn trách mình vì cái gì? Freyja không cảm thông cho anh nhiều hơn ai cả, nhưng cô là một phụ nữ. Tất cả những nỗi đau của anh, sự giận dữ của anh, tội lỗi của anh, đã được chuyển hóa sang niềm đam mê khát khao nɧu͙© ɖu͙© và tập trung cả lên người cô.
Nếu anh có điều gì đó phải nhớ là tội lỗi trong mùa hè đó, thì chắc chắn đó là cách anh sử dụng Freyja. Đương nhiên, lúc ấy anh không tỉnh táo và không cố tình. Nhưng đó là điều đã xảy ra. Cô đã ở đó, và anh đã sử dụng cô.
"Ở đây ấm áp quá," cô nói khi điệu vũ gần kết thúc. Những từ đó, theo kiểu người như Freyja, được thốt ra nghe cứ như một sự thách thức vậy.
"Phải," anh đồng ý. "Hôm nay là một ngày nóng nực. Có lẽ bên ngoài kia cũng ấm thế."
"Ít nhất," cô nói, "không khí ở ngoài đó trong lành hơn."
"Em có muốn kiểm tra thử không?" anh cười rộng mở với cô. "Em đâu phải là người yếu ớt, đúng không?"
Cô nhìn anh trộn lẫn kiêu căng và khinh thị.
Phòng khiêu vũ ở phía đông của ngôi nhà, ngay tầng trệt. Cửa ra vào phía đông ngay sát cạnh nó, và một buổi tối ấm áp ùa vào khi cánh cửa mở ra và vài người khách bước ra ngoài, vài người chỉ đứng trong không khí mát hơn, vài người đi dạo giữa những luống hoa trong vườn. Không ai đứng trong vòm hoa hồng, chỗ Freyja xoay người hướng tới. Kit bước cạnh cô, hy vọng cô sẽ quay lại trước khi họ thực sự đến vòm hoa.
"Chúng ta cần nói chuyện," cô nói.
Rồi, cũng đến vòm hoa. Cô ngồi ngay chỗ Lauren đã ngồi vào đêm nàng đến Alvesley, và Kit đứng nhìn xuống cô, chắp tay sau lưng.
"Chuyện gì vậy?" anh hỏi. Nhưng anh không chờ cô trả lời. "Freyja, cho anh xin lỗi – chuyện ba năm trước. Em chưa bao giờ nói yêu anh, đúng không? Em chưa bao giờ nói sẽ lấy anh và đi cùng anh theo đời quân ngũ. Đó toàn là tưởng tượng của anh. Anh không có quyền đến đập cửa Lindsey hall và bắt Ralf đánh nhau với anh và tạo ra cảnh tượng khó coi đó. Xin thứ lỗi cho anh."
Cô lạnh nhạt nhìn anh. "Anh thật ngốc, Kit," cô nói. "Vô cùng ngốc nghếch."
"Em rất hiểu Jerome," anh nói. "Em sẽ không lấy anh."
"Dĩ nhiên là không," cô sốt ruột nói. "Anh chỉ là con trai thứ. Còn em là con gái của công tước Bewcastle."
"Hay lắm."
Những lời nói đó sẽ có sức tàn phá khủng khϊếp nếu anh nghe thấy chúng ba năm trước. Nhưng giờ anh thật nhẹ nhõm khi nghe thấy chúng. "Vậy thì, chẳng có thiệt hại về lâu dài nào, đúng không? Em có yêu Jerome không?"
"Ôi, ngốc quá, Kit," cô nhẹ nhàng. "Ngốc thế!"
Anh đã biết cô rất lâu rồi. Họ đã từng là bạn thân. Đôi khi không cần phải nói ra cũng hiểu được ý nhau.
"Freyja-" anh bắt đầu.
"Lần này anh trừng phạt mình vì cái gì vậy?" cô hỏi. "Vẫn vì Sydnam? Vì Jerome? Vì anh đấm vỡ mũi anh ấy và không có cơ hội cầu xin anh ấy tha thứ trước khi anh ấy chết? Anh trở nên chán thật, Kit. Chỉ cần nhìn cô ta xem! Nếu anh chọn cách trừng phạt mình trong câu lạc bộ đua ngựa, anh đã không vớ phải sự trừng phạt tồi tệ thế. Cô ta là người khô cứng và tẻ nhạt . Tin em đi, anh là người có quan điểm mà. Giờ, kế hoạch thoát thân cho anh là gì?"
Anh nhắm mắt một chốc. Ah, anh không chờ đợi điều này. Anh nhích tới gần hơn một chút, sợ bị nghe lỏm. Anh đặt một bàn chân lên ghế, bên cạnh cô và vòng một tay qua cái chân ấy.
"Freyja," anh nói. "Em nhầm rồi. Nhầm rất to đấy, anh e là vậy."
Có một điều về Freyja – cô chưa bao giờ là người chậm hiểu. Sẽ là trái ngược với bản chất của cô nếu cô quỳ xuống, năn nỉ, khóc lóc, hay làm bất cứ trò nào. Cô nhìn lên anh, với tất cả sự kiêu kỳ lạnh giá, và cô chuyển mình đứng bật dậy.
"Không, đừng," anh nắm chặt vai cô. "Đừng vội quay về mà không có anh. Người ta sẽ để ý và bình luận đấy. Khoác tay anh đi và chúng ta sẽ quay về cùng nhau. Có lẽ ta nên mỉm cười nhỉ?"
"Anh, Kit," cô nói, bước chân chậm lại và khoác tay anh, "xuống địa ngục đi. Tôi ước gì anh bị thiêu cháy ở đó. Tốt hơn là, tôi hy vọng anh sống tốt đến chín mươi tuổi với cô dâu quý cô của anh. Tôi không thể hình dung được câu nào tồi tệ hơn cho hợp với bản chất của anh."
Cô tạo một gương mặt tươi cười với anh. Freyja luôn là một người đàn bà có nụ cười giả dối.
Anh không đáp lại. Không cần thiết. Hơn nữa, anh vừa được nhắc nhớ rằng nếu anh sống đến chín mươi tuổi, hay sáu mươi hay hơn, thì những năm đó anh sẽ phải sống mà không có Lauren. Trừ phi anh có thể làm nàng đổi ý. Chắc chắn anh có thể. Lần thử hôm nay đã qua và anh phải tập trung hết khả năng để dụ dỗ cô yêu anh.
Giờ chúng ta không phải gài bẫy nhau nữa...
Anh sẽ không nhớ rằng nàng xem hôn nhân với anh là một dạng cầm tù, là mất hết sự tự do mà nàng vừa mới có.
Anh sẽ dạy cho nàng biết không chỉ có một loại tự do.
Không nhìn thấy Kit đâu khi bản khiêu vũ với công tước Bewcastle chấm dứt. Nhưng Gwen đang tiến tới trong tay quý ngài Rannulf. Lauren mỉm cười với cả hai. Nàng sẽ đề nghị với Gwen lẻn ra vài phút để tìm thứ uống nào mát mát. Nhưng quý ngài Rannulf không cho nàng cơ hội để đề xuất điều đó. Anh ta cúi chào Lauren và mời nàng khiêu vũ bản tiếp theo.
Anh ta là một trong số ít quý ông mà nàng quen biết, nàng nghĩ sau khi trả lời đồng ý, người có thể làm nàng thấy mình nhỏ bé. Anh ta thực sự là một người đàn ông khổng lồ.
"Cô đang ửng hồng lên kìa, cô Edgeworth," anh ta nói với cái nhìn trong mắt mà nàng không bao giờ có thể diễn dịch nổi. Là sự giễu cợt hay chỉ là sự vui thích? "Nhưng tôi ghét buộc cô phải rán sức quá sớm. Ra ngoài đi dạo với tôi nào."
Nàng hoàn toàn không muốn ra ngoài đi dạo với anh ta dù nàng biết cũng có vài người khách ở ngoài đó để làm cho mọi thứ hoàn toàn đúng đắn. Nhưng nàng nhận ra là anh ta không phải là đề nghị. Anh ta đã kéo tay nàng khoác qua tay anh ta và di chuyển có chủ ý ra khỏi phòng khiêu vũ và hướng về phía cửa ra vào. Tốt thôi, nàng quyết định, chút không khí trong lành cũng tốt.
Anh ta có thể là một người bạn đồng hành thú vị. Anh ta chỉ vào vài người hàng xóm và kể cho nàng nghe vài câu chuyện ngăn ngắn về họ. Có vẻ về bản chất anh ta là một người thích quan sát, và không phải quan sát một cách có ác tâm. Lauren thấy mình rất dễ chịu. Họ đi dạo phía trước những bồn hoa, về hướng vòm hoa hồng.
"Ah," anh ta nhẹ nhàng thốt lên khi họ đến gần, "Hỏng rồi! Có ai đó đã đến đó trước chúng ta – thực ra là hai người. Chúng ta phải đi vào vườn hoa thôi." Và anh ta xoay nàng về hướng những bồn hoa.
Nàng nhận ra anh ta hẳn đã biết trước khi ra đến đây, ngay cả trước khi mời nàng khiêu vũ bản này là ai đang ở vòm hoa hồng. Anh ta muốn nàng biết, muốn nàng được tận mắt trông thấy. Có lẽ quý cô Freyja cũng muốn thế.
Cô ta đang ngồi trên một băng ghế. Kit, trong tư thế đặc trưng của mình, đứng cạnh cô ta, một bàn chân đặt trên ghế, một cánh tay choàng qua chân. Tay kia đặt trên vai cô ta, kéo đầu anh lại sát đầu cô ta.
Quý ngài Rannulf lại kể chuyện về vài người khác nữa, nhưng Lauren không nghe thấy. Anh ta dừng lại, rõ ràng là chưa kết thúc.
"Tôi xin cô thứ lỗi," anh ta nói. "Tôi không phải giống như cô nhìn thấy đâu."
"Ngài không ư?" nàng hỏi. Quý cô không gọi quý ông là kẻ dối trá.
"Không phải như cô nghĩ," anh ta nói, "Họ đã là bạn bè cả đời mình, cô biết không. Họ vẫn là bạn. Cô đã tự mắt thấy họ thân mật như thế nào, và họ yêu thích thử thách lẫn nhau và đua tranh với nhau, họ trở nên rất sống động khi ở bên cạnh nhau. nhưng không gì hơn tình bạn đâu, tôi cam đoan với cô đấy."
"Quý ngài Rannulf," nàng nói, "ngài đang ngưng giữa câu chuyện mà. Kể hết đi. Ngài không cần bận tâm đến điều tôi nghĩ. Suy nghĩ của tôi là riêng tư. Ngài không thể bắt đầu phỏng đoán câu chuyện của họ được."
Bất kể chính mình, nàng đã bị dao động về giải pháp của mình. Nàng đã không nhận ra điều đó cho đến bây giờ khi quyết định rời khỏi vào sáng mai của nàng trở nên mạnh hơn, khi có ở lại thêm một ngày nữa thì cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật hay là điều này đã xảy ra, nàng nghĩ khi quý ngài Rannulf đứng bên cạnh, không có vẻ gì là muốn chấm dứt câu chuyện mà anh ta bắt đầu trước đó, mà rơi vào im lặng.
Dĩ nhiên nàng đã biết là chuyện này sẽ xảy ra, không thể nào tránh khỏi. Nhưng giờ nàng đã tận mắt trông thấy và có thể tự làm mình vui mà không còn những nỗi nghi ngờ dai dẳng. Không một hy vọng mỏng manh nào.
Nàng sẽ không để điều ấy là nàng suy sụp. Vô cùng không công bằng – cho cả Kit và nàng. Nàng đã có chuyến phiêu lưu của mình và giờ đã đến lúc kết thúc. Thật dễ hiểu là tinh thần nàng đã phẳng lặng hơn sau một chuyến phiêu lưu tuyệt vời đến thế. Nhưng nàng sẽ sớm ăn mừng ngay khi nàng quay về Newburry. Có những lá thư của mẹ để cho nàng đọc, Elizabeth và đứa bé con để làm ồn ào, có Lily để vui cùng - ồ, phải, cuối cùng, cuối cùng, nàng sẽ có thể vui cùng Lily – và kế hoạch tương lai của nàng. Còn có sự tự do mới của nàng chờ nàng hưởng thụ nữa. Có bao nhiêu phụ nữ có được sự tự do như nàng có bây giờ đâu?
"Tôi rất tiếc," quý ngài Rannulf nhẹ nhàng nói, và dường như với Lauren đây là lần đầu tiên anh ta nói thật lòng. "Tôi thực lòng rất tiếc, cô Edgeworth. Cô không đáng phải bị như thế này."
"Đáng bị cái gì, quý ngài Rannulf?" nàng hỏi anh ta. "Một trò bịp bợm? Nhưng cuộc đời đầy những trò bịp bợm, những lời gian trá và giả dối. Người ta sẽ trở nên ngu xuẩn nếu không được trang bị chống lại những thứ đó."
Đặc biệt khi chính nàng là thủ phạm của sự dối trá lớn nhất.
Anh ta đưa nàng về chỗ dì Clara đang nói chuyện với nữ bá tước Redfield trong phòng khiêu vũ, cúi chào nàng trước khi nâng bàn tay nàng lên môi anh ta, và quay đi mà không nói lời nào nữa.
Quý cô Freyja quay lại vòm hồng khi quý ngài Rannulf tìm thấy cô ta. Cô ngồi cùng chỗ đã ngồi cách đó vài phút.
"Đi chỗ khác đi," cô khiếm nhã nói khi thấy anh ta đến gần.
Nhà Bedwyns ít khi làm điều họ bị buộc phải làm. Anh ta đến gần hơn và ngồi xuống cạnh cô.
"Tốt chứ?" anh ta hỏi.
"Biến xuống địa ngục đi và cầu cho bị ngàn kiếp đọa đày," cô nói, sự độc ác lẳng lặng trong giọng cô. "Không, bị triệu kiếp đi."
Anh ta tắc lưỡi nhưng không muốn lấy thêm lời trách mắng nào nữa. Cách đây nhiều năm, không ai trong số dãy dài những cô gia sư có thể tác động lên những cô cậu học trò cứng đầu như họ một sự thật rằng cô là một quý cô và phải học cách kiểm soát bản thân cho tương xứng. Các anh em trai của cô cũng chưa bao giờ cố gắng nhiều để tăng thêm hiệu quả những gì các gia sư đã cố dạy họ.
"Em muốn về nhà," cô nói. "Em muốn đột kích vào hầm rượu của Wulf. Em muốn say. Say đến không nhìn thấy gì. Với anh. Anh có thể uống với em."
"Em thật rộng lượng," anh ta nói. "nghe rất cám dỗ sau những gì em vừa buộc anh phải trải qua – anh thích phụ nữ, chết tiệt. nhưng Wulf và Alleyne sẽ không thích bị bỏ rơi lại đây mà không có xe ngựa đâu. Và cũng sẽ xúc phạm đến sự nhạy cảm của anh khi bị khiển trách vì uống với mục đích duy nhất là tự chuốc chúng ta cho đến khi say khướt. Những chai rượu kém hơn cũng sẽ cho cùng mục đích nhưng Wulf lại chẳng có chai nào như thế."
"Chết tiệt Wulf," cô nói.
Anh trai cô nhướng mày. "Uống như hũ chìm không phải là cách chữa thứ làm em đau đớn đâu, em biết mà," anh ta nói. "Em sẽ tỉnh rượu trong một cơn đau đầu như búa bổ và tha thiết ước gì mình chết đi cho rồi."
"Khi em cần lời khuyên của anh," cô ta nói, giọng không chút buồn rầu như bản chất vốn có, "em sẽ hỏi."
"Được thôi," anh ta nhún vai. "em biết không, thật ngu xuẩn khi bắt đầu yêu cách đây ba năm và chưa bao giờ hết yêu."
Anh ta có thể nhìn thấy điều gì đang tiến đến dù trời tối. Nhưng anh ta nghĩ có lẽ làm thế đối với cô sẽ tốt hơn so với uống đến say khướt dưới cái bàn gần nhất. Cô nắm bàn tay phải thành một nắm đấm chặt, thụt cùi chỏ lại, và đấm mạnh vào cằm anh ta. Đầu anh ta bật ra sau, nhưng người không hề lắc lư khỏi tư thế thoải mái trên chỗ ngồi.
"Ouch!" anh ta lặng lẽ thốt lên sau vài phút. "Nếu em vẫn thực muốn say, được thôi, chúng ta sẽ trộm hai con ngựa từ tàu ngựa ở đây và lên đường. Hoặc chúng ta có thể quay vào trong và khiêu vũ. Em có thể cho mọi người thấy em được làm từ cái gì. Cho họ thấy em không quan tâm tí nào đến Kit hay bất kỳ kẻ nào khác còn lâu mới có được sự chú ý của quý cô Freyja Bedwyn."
"Em không bận tâm đến anh ấy," cô nói, đứng dậy. "em ghét anh ấy nếu anh muốn biết sự thật, Ralf. Và với quý cô miệng mồm ngọt xớt mà anh ấy đem về nhà, ừ – em phải nói rằng anh ấy hoàn toàn đáng đời với cô ta. Và đó là tất cả những gì em phải nói. Anh đi hay không nào?"
"Anh đi." Anh ta đứng dậy và cười toét ranh mãnh với cô. "Cô gái tuyệt vời. Nâng cằm lên nào. Mũi của người nhà Bedwyn có thể là một tài sản vô giá trong những trường hợp như thế này, có phải không nào?"
Freyja nhìn anh ta một cái nhìn dài như thể anh ta là một con sâu dưới đế giày khiêu vũ của cô.
Những buổi vũ hội ở miền quê, ngay cả khi chúng được tổ chức tỉ mỉ kỹ lưỡng như vũ hội ở Alvesley, thì cũng không kéo dài đến bình minh như hầu hết các vũ hội đáng nhớ ở London. Bữa ăn nhẹ được phục vụ lúc mười một giờ và được tiếp nối bởi bản van đầu tiên và duy nhất của tối đó dành cho vài cặp đôi thân tình còn đủ sức lực và kỹ năng để nhảy. Sau đó buổi khiêu vũ vẫn còn, nhưng khách khứa bắt đầu dần rút lui. Và bà bá tước thừa kế Redfield cũng lên giường đi nghỉ.
Kit và Lauren đưa bà về phòng. Họ vừa nhảy điệu van với nhau, và Kit vẫn đầy năng lượng nhắc họ nhớ về bản van đầu tiên, khi anh bị sắc đẹp của nàng làm cho choáng váng, bị vẻ nghiêm trang lạnh lùng hiển hiện của nàng làm cho nản lòng thối chí, và bị thách thức hạ gục tính tự mãn của nàng.
Bà anh đã đi nghỉ. Đêm nay bà không còn vẻ độc lập dữ dằn nữa. Thay vì chộp lấy cây gậy bằng bàn tay còn lành lặn, bà khoác một cánh tay qua tay Lauren và tay kia khoác tay anh, và nặng nề tựa vào. Nhưng Kit biết hôm nay là một ngày vô cùng hạnh phúc đối với bà.
"Chúc...ngủ...ngon." Bà gỡ khỏi cánh tay Lauren khi Kit mở cửa phòng và người hầu vội chạy đến giúp bà. "thằng cháu q...úy báu."
"Chúc ngủ ngon, thưa bà." Anh dịu dàng ôm lấy bà khi bà hôn lên má anh.
"Chúc ngủ ngon." Bà quay sang Lauren, cũng đang nghiêng xuống để ôm lấy bà. "Đứa cháu... ngọt ngào."
"Chúc ngủ ngon, thưa bà. Chúc mừng sinh nhật." có nước trong mắt Lauren khi nàng lại khoác vào tay anh.
"Chúng ta vừa khiêu vũ với nhau," anh nói khi họ trên đường xuống lầu. "Nếu chúng ta quay trở lại phòng khiêu vũ, chúng ta sẽ phải chọn bạn nhảy khác."
"Thì chúng ta sẽ làm thế," nàng đáp. "Đó là phép lịch sự."
"Thế nó có bất lịch sự không nếu chúng ta ra ngoài đi dạo với nhau?" anh hỏi.
Nàng lắc đầu. "Dù sao thì mọi người cũng có bạn nhảy trong lượt này rồi."
Vẫn còn có vài người khác đang ở bên ngoài, phần lớn là những người họ hàng trẻ tuổi, đang tán phét và cười nói thành một nhóm. Kit dẫn Lauren vượt qua họ, trao đổi những lời chào hỏi vui vẻ khi họ bước ngang qua. Họ đi tản bộ chẳng nói năng gì qua những bồn hoa và băng qua bãi cỏ bên dưới cho đến khi đến cái cầu gỗ nhỏ bắc ngang con suối. Họ cùng dừng ở đó mà không cần phải nói nhau dừng và tì cánh tay lên thành cầu. Tiếng nước chảy lăn tăn bên dưới, dù không thể nhìn thấy nó trong bóng tối của những tàng cây. Ngược lại, bãi cỏ, những thảm hoa và ngôi nhà đều được tắm trong ánh trăng.
Kit thở dài. "Một ngày dài sắp trôi qua."
"Nhưng là một ngày tuyệt vời." nàng nói. "Rất hoàn hảo mà, đúng không? Hoàn hảo với bà và với mọi người khác nữa."
"Ừ." Anh tán đồng.
Anh có thể nghe thấy tiếng cười xa xa từ hướng ngôi nhà. Và tiếng nhạc văng vẳng. Thật hay được ở một mình bên Lauren. Nàng là một người đồng hành yên tĩnh. Anh đã không nhận ra cho đến gần đây là khả năng trở nên yên lặng với nhau là một yếu tố quan trọng đến mức nào trong các yếu tố cấu thành tình bạn. Và cảm giác thấy thoải mái dễ chịu như đang ở một mình vậy. Không, dễ chịu hơn.
"Kit," nàng nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đã làm đúng, phải không?"
Anh hiểu câu hỏi ngay tức khắc.
"Nếu anh về đây một mình," nàng nói, "giờ anh sẽ thấy là anh bị buộc phải hứa hôn mà không có quyền tự do lựa chọn. Có lẽ anh luôn phật ý về chuyện đó, và gia đình anh sẽ biết ngay dù anh không nói ra. Sẽ ngượng ngùng lúng túng, va chạm xích mích và thái độ thù địch ở những nơi mà hiện giờ là hòa bình, tình yêu và sự hòa thuận. Vậy nên nó không sai, phải không?"
"Nó không sai," anh nói, tìm bàn tay nàng trên thành cầu và bao phủ lấy nó bằng bàn tay anh.
"Sau khi mọi chuyện kết thúc," nàng nói, "sự hòa thuận sẽ vẫn còn ở đây, và anh sẽ được tự do lựa chọn tương lai của mình."
"Từ ngày mai," anh nói, "anh sẽ tự do để tán tỉnh em dữ dội hơn. Anh sẽ làm điều ấy. Báo trước rồi đấy nhé. Anh sẽ thuyết phục em tin rằng kết quả tốt nhất cho những điều đã bắt đầu ở đây sẽ phải là đám cưới của chúng ta. Hạnh phúc mãi mãi về sau và thế đấy."
"Kit," nàng nói sau một chút im lặng. "Em sẽ rời khỏi đây với dì Clara và Gwen vào ngày mai."
"Không!" những ngón tay anh siết chặt tay nàng. Sự hoảng hốt bóp chặt lòng anh.
"Đó là giải pháp hợp lý nhất. Chắc anh sẽ đồng ý khi anh nghĩ đến chuyện đó," nàng nói. "Họ từ nhà em đến. Họ bầu bạn với em ở đây như những người giám hộ. Họ đang háo hức muốn trở về nhà vì Elizabeth sắp có em bé. Đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới đối với em khi cùng về với họ. Và mẹ anh và Dì Clara đã thống nhất là đám cưới của chúng ta sẽ diễn ra ở Newburry. Nên, nó sẽ có vẻ là em về để bắt đầu việc chuẩn bị. Không cần phải có một lời giải thích vụng về nào cả. Đến lúc em viết thư để kết thúc lời hứa hôn của chúng ta, thì khách của gia đình anh đã về nhà hết rồi và anh có thể lặng lẽ báo tin cho bá tước và phu nhân. Và với bà cùng Sydnam nữa."
Giọng nàng rất lặng lẽ và đầy lý lẽ. Không có dấu vết ân hận, hay đau đớn, hay bất cứ xúc cảm nào nếu có, ở đó.
"Ở lại thêm chút nữa," anh nói. "Một tuần nữa thôi. Cho anh một tuần để thuyết phục em. Đừng về ngày mai, Lauren. Sớm quá."
"Em đã làm xong những việc em đến đây để làm," nàng nói. "Và em đã có chuyến phiêu lưu của mình, mùa hè đáng nhớ của em. Không có lý do nào kéo dài nó ra thêm nữa và mọi lý do đều đã hết. Đến lúc rồi, Kit. Anh cũng sẽ sớm nhận ra điều đó thôi."
"Ở lại đi," anh hối thúc nàng, "cho đến khi chúng ta biết chắc là em có em bé hay không."
"Nếu em có," nàng nói với giọng lạnh nhạt như trước, "em sẽ viết thư cho anh ngay. Nếu không, em sẽ viết thư để hủy hôn ước. Em sẽ đợi đến khi biết chắc, Kit. Em có thể làm điều đó dễ dàng hơn ở Newburry. Và thực ra em biết là em không có. Chỉ có hai lần thôi mà."
Một lần. Chỉ có một lần khi nàng không nhận thức được. "Anh hy vọng là em có," anh nói, siết bàn tay nàng còn chặt hơn. "Anh hy vọng em có em bé." Anh ư? Anh có quá kinh khủng khi anh muốn nàng bị ép buộc không?
"Tại sao?" nàng hỏi.
Vì anh yêu em. Vì anh không thể chịu nổi ý nghĩ một cuộc sống mà không có em. Nhưng anh không thể treo con chim hải âu đó quanh cổ nàng. Như vậy quá sức bất công. Bằng cách này hay cách khác nàng có lẽ phải nên cảm thấy sự ràng buộc về danh dự để phải ở lại với anh, cưới anh, từ bỏ cuộc sống mà nàng đã mơ tưởng giờ đã quá gần trong tầm tay nàng.
"Đó là bởi vì anh đã... có em, phải không?" nàng nói. "Là một quý ông, anh thấy mình phải thuyết phục lấy em bằng mọi giá. Không cần đâu – không trừ phi em có thai. Đó không phải là dụ dỗ. Điều em đã làm, em đã làm nó hoàn toàn tự nguyện. Nó là một phần của chuyến phiêu lưu, một phần của mùa hè đầy kỷ niệm này. Em sẽ không bao giờ hối hận. Em sẽ luôn vui vì em – vì em biết. Và vì đó là với anh. Và vì nó quá... tuyệt vời. Nhưng anh không nợ em cái gì cả, chắc chắn không cần phải trả bằng cả cuộc đời. Anh tự do, Kit. Em cũng vậy. Tự do!"
Nàng làm cho tự do nghe như một điều kiện đáng khao khát nhất để là một con người. Trước đây một tháng hay hơn anh hẳn đã đồng tình với nàng.
Anh nếm mùi thất bại. Làm sao anh có thể tranh luận với lý do biện hộ là sự tự do?
"Vậy không gì anh có thể nói để làm em đổi ý phải không?"
"Không."
Anh nâng bàn tay nàng lên, tựa trán mình vào đó, và chầm chậm thở ra.
"Cảm ơn em," anh nói. "Vì tất cả những điều em đã làm cho anh và gia đình anh, cảm ơn em, Lauren. Em đã rất ngọt ngào, kiên nhẫn, rộng lượng và luôn đứng đắn đầy tin cậy."
"Và cảm ơn anh." Nàng đặt bàn tay còn lại lên cánh tay anh. "Vì chuyến phiêu lưu của em, Kit. Vì đi bơi, cưỡi ngựa và trèo cây. Vì – vì những tiếng cười. Và vì đã thuyết phục ông nội kể cho em nghe sự thật về mẹ. Đó là món quà quý giá hơn mức em có thể nói thành lời. Cảm ơn anh."
Anh cảm thấy môi nàng đặt lên má anh và vật lộn với thôi thúc kéo nàng vào vòng tay anh, dùng sức mạnh của cơ thể vượt trội hơn của anh, thẳng thừng từ chối để nàng ra đi – mãi mãi.
"Vậy là, sáng mai phải không?" anh hỏi, mắt anh nhắm chặt. "Chúng ta sẽ phải vui vẻ, đúng không? Nuối tiếc vì phải chia tay một thời gian ngắn, nhưng vui vẻ vì kế hoạch đám cưới đang được tiến hành. Về căn bản là phải vui vẻ, phải rồi. Anh sẽ phải hôn em, anh tin thế. Hôn lên môi. Có vẻ thế là thích hợp nhất."
"Đúng vậy," nàng đồng ý. "Em dám nói là sẽ có nhiều người khác quanh đó xem chúng ta. Sẽ có người khác xem."
"Nhưng bây giờ," anh nói, đưa bàn tay nàng lên môi, "chúng ta một mình bên nhau. Lần cuối cùng. Vậy, vĩnh biệt, bạn của anh. Vĩnh biệt, Lauren."
"Oh, anh à," nàng nói, lần đầu tiên giọng nàng có vẻ nao núng và xúc động. "Vĩnh biệt. sống tốt anh nhé. Em sẽ luôn nhớ đến anh với – với tình cảm sâu sắc."
Anh đứng đó trong vài khắc im lặng, lưng quay về phía nhà, mắt nhắm chặt, tay nàng trên môi anh, ghi nhớ những cảm xúc và mùi hương của nàng, mùi hương thoang thoảng dịu dàng mà hình như nàng đã ếm lên người anh, trước khi buộc nàng quay lại với phần còn lại của buổi dạ vũ sinh nhật.