Chương 20

Năm mới

Năm nay tuyết rơi nhiều hơn bình thường, tuyết đọng còn chưa tan hết đã bị lớp tuyết mới bao phủ lên. Giữa vòng tuần hoàn này, ngày cuối cùng của tháng 12 ghé tới rất đúng hẹn.

Khám Tụng Ninh đi vào văn phòng, biết tin tối nay bảo trì đường dây nên khu vực các tòa nhà văn phòng sẽ bắt đầu cắt điện từ 5 giờ rưỡi chiều.

Có lý do quang minh chính đại để quẹt thẻ về sớm nên các sinh viên đều hơi xao động, các giáo sư cũng mắt nhắm mắt mở thông cảm cho tâm trạng nôn nóng ăn mừng đêm cuối năm của bọn họ.

Đúng 5 giờ 30 phút, toàn bộ máy tính bàn đồng loạt đen màn hình, những gánh nặng và phiền não do nghiên cứu khoa học mang đến dường như bị xóa bỏ, cả tòa nhà hò reo vui vẻ, mọi người sôi nổi ra khỏi phòng giảng dạy, vừa đi vừa hào hứng thảo luận tối nay phải đi đâu liên hoan ca hát.

Khám Tụng Ninh là người cuối cùng rời khỏi, mùa đông trời tối sớm, ngoài hành lang đã là một khoảng không đen nhánh, anh mở đèn pin lên đi sát vào tường.

Anh nghe thấy tiếng sinh viên nói chuyện: Hay thật, cảnh tượng vừa rồi không thua gì tiết tự học buổi tối ở trường cấp ba đột nhiên cúp điện, một đám người trưởng thành hai mươi mấy tuổi đầu mà luận văn không viết, sáng chế không ghi, số liệu không chuyển, ai nấy tung chân chạy ra ngoài y chang mấy đứa con nít.

Những người khác bật cười tán đồng, nhân tiện nhớ lại chút hồi ức về thời cấp ba xa xôi.

Giữa không khí vui vẻ vì cúp điện này dường như chỉ có một mình Khám Tụng Ninh là bị quấn vào ký ức không mấy tốt đẹp.

Thời anh học cấp ba, còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là đông chí, toàn bộ trường trung học số 3 bị cúp điện, thông báo được dán trước một ngày trên bảng tin trường nhưng anh không nhìn thấy, cho nên trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, anh bị vài người trong lớp túm lấy vứt vào phòng thí nghiệm, còn tưởng rằng những người này chỉ muốn tìm chỗ trút giận mà thôi.

Khám Tụng Ninh đã tập mãi thành quen, chỉ biết cầu cho lần này bọn họ ra tay nhanh một chút, anh còn muốn về lớp học tiết tự học buổi tối.

Nhưng chuyện anh không ngờ lại là, những người đó không đánh đấm gì, chỉ đẩy mạnh anh vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại. Anh nghĩ thầm lát nữa bọn họ sẽ quay lại, còn ngu ngơ cảm thấy mình gặp may vì có mang theo sách học từ vựng.

Vừa học thuộc được nửa trang từ vựng thì ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt phụt, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối cùng với những tiếng hoan hô ầm ĩ phát ra từ khu phòng học.

Anh đập cửa cầu cứu rất lâu, nhưng không có ai đáp lại.

Cuối cùng Khám Tụng Ninh bỏ cuộc ôm đầu gối co vào một góc, cố gắng để hai mắt mình quen với bóng tối, nhưng bởi vì tác động tâm lý nên làm cách nào cũng không thích ứng nổi. Nỗi sợ hãi bị hoàn cảnh xung quanh phóng đại lên vô hạn, những dụng cụ thí nghiệm vứt đi, cốc chịu nhiệt ống nghiệm đèn cồn đều biến thành quái vật mặt mày dữ tợn kêu gào muốn nuốt chửng anh.

............

Khám Tụng Ninh dừng bên cửa sổ hành lang nhìn ánh sáng ở thư viện cách đó không xa, hơi lấy lại bình tĩnh. Anh nghĩ bản thân không sợ bóng tối, thứ anh sợ chỉ là tình huống bị đẩy vào bóng tối khi mình chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Sắp ra đến cửa cầu thang Khám Tụng Ninh mới nhớ ra mình quên cầm thẻ ra vào, thế là phải lộn ngược trở về lấy, lúc đi ngang anh nhìn thấy một tia sáng mỏng trong văn phòng của Tạ Thời Quân.

"Thầy Tạ chưa về à?" Anh gõ cửa bước vào, trêu đùa: "Đã cúp điện rồi còn chưa về nhà sớm giúp con gái làm bài tập đi."

Tạ Thời Quân tắt đèn khẩn cấp, đáp: "Tôi ra ngay đây."

Bọn họ rất tự nhiên cùng nhau đi xuống lầu, quan hệ đồng nghiệp với nhau không có gì là không ổn. Khám Tụng Ninh đi sau Tạ Thời Quân hai bậc thang, lúc sắp đến chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai, anh mới nắm chặt lòng bàn tay lên tiếng: "Thầy Tạ, năm mới cũng phải hạnh phúc vui vẻ nhé."

Tạ Thời Quân dừng bước quay đầu lịch sự cảm ơn, lại nói: "Thầy Khám, đừng luôn chỉ chúc cho một mình tôi," Ngữ khí anh ta vẫn như thường ngày, mỗi một chữ đều mang theo sắc thái ôn hòa rất đại chúng, "Anh cũng xứng đáng mà."

Khám Tụng Ninh giật mình nhìn Tạ Thời Quân đang mỉm cười với mình, Tạ Thời Quân xoay người, Tạ Thời Quân tiếp tục đi về phía trước, xuống đến đại sảnh tầng một anh mới chậm chạp đáp: "Ừ."

Không biết Tạ Thời Quân có nghe thấy hay không.

Chỉ trong một cái chớp mắt anh cảm thấy Tạ Thời Quân đã biết tất cả. Anh ta thông minh như vậy, nhất định đã nhìn thấu anh từ lâu. Ánh mắt anh, cách anh chăm chú nhìn hay những phần tâm tư nhỏ giấu dưới câu vui đùa, không phải Tạ Thời Quân không nhận ra, anh ta chỉ lịch sự ôn hòa với tất cả mọi người, sợ anh thấy xấu hổ, sợ chạm đến lòng tự trọng của anh, cho nên mới vĩnh viễn không vạch trần.

Tạ Thời Quân lái xe rời đi, anh ta có nhà để về, có con gái phải chăm sóc, còn có bạn đời cùng nhau đón mừng năm mới.

Khám Tụng Ninh mờ mịt đứng trước cửa tòa nhà văn phòng không ngừng nhấm nuốt câu "anh cũng xứng đáng" kia. Không phải anh xúc động vì những lời này, mà đột nhiên nhận ra bản thân vô cùng ngu xuẩn.

Rất nhiều năm nay anh luôn cho rằng mình ôm tâm tình vô vọng đơn phương Tạ Thời Quân, trong lòng biết rõ hai người không xứng nên đã sớm quyết định cả đời sẽ không mở miệng, chỉ mong anh ta được hạnh phúc. Anh cho rằng mình đang nhìn lên Tạ Thời Quân từ nơi thấp nhất, đồng thời cũng ngụy trang bản thân thành người kiêu ngạo nhất để che giấu vị trí đó.

Nhưng hình như mọi chuyện không phải như thế.

Anh đã quên mất, tình cảm mang theo lý trí có lẽ là một loại thưởng thức, cũng có thể là ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối không phải tình yêu. Bởi vì bản chất của tình yêu chính là không tỉnh táo.

Anh chưa bao giờ được nếm qua cử chỉ tử tế dịu dàng cụ thể nào cho nên mới hướng tới Tạ Thời Quân như một loại bản năng. Chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng dạng khao khát này hoàn toàn độc lập, trạng thái rất ổn định, không hề trộn lẫn thêm du͙© vọиɠ chiếm hữu và hết thảy những cảm xúc ích kỷ khác.

Ngẫm lại mới thấy mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần làm một phép so sánh là tất cả sáng tỏ ngay.

Anh thích Bùi Dữ Minh, thích đến quên mất thân phận và tuổi tác, thích đến mức chỉ cần ở bên cậu sẽ không nhịn được muốn hôn cậu, muốn làʍ t̠ìиɦ, thích đến mức trong lòng chỉ suy nghĩ về một mình nhóc con, mỗi lần nghĩ còn phải thêm vào một từ rất định tính —— "Của mình".

Một người luôn vì mục đích mà không từ thủ đoạn như anh, vậy mà "thích" Tạ Thời Quân tám năm trời không có một lần vượt rào, thậm chí đến ý nghĩ vượt rào cũng chưa từng có.

Anh nói dối rất nhiều, nhưng có một số việc không lừa dối được ai cả.

Người anh thích trước nay chỉ có mình Bùi Dữ Minh, là nhóc con ngốc nghếch cắt tóc vì anh, làm nhẫn cho anh, còn khóc rất nhiều lần cũng vì anh.

Đối với Khám Tụng Ninh mà nói, xác định lại tình cảm dành cho Tạ Thời Quân tựa như vừa trút được một kiện hành lý rất nặng nề ra khỏi vai.

Bắt đầu từ ngày Tạ Thời Quân bung dù cho anh, từ lần đầu Tạ Thời Quân cười với anh, lần đầu tiên bọn họ bắt tay, anh đã cõng gánh nặng kia trên lưng suốt tám năm ròng, suýt nữa anh cho rằng mình sẽ phải gánh lấy nó cả đời, trở thành một niềm tiếc nuối mãi mãi không thể nói ra.

Hiện giờ anh được giải thoát rồi, nhưng mà vẫn không thể vui nổi.

Khám Tụng Ninh oán thán bản thân không chịu nghĩ thông sớm một chút, vào khoảnh khắc nhóc con nén nước mắt nói "Anh có người mình thích, không phải là em", vì sao lại không phản bác? Vì sao lại không ôm chặt cậu rồi nói anh thích em, chỉ thích mình em, thích em nhất, có lẽ chỉ cần một câu đó thôi là dỗ được nhóc con rồi.

Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa.

Khám Tụng Ninh quấn chặt khăn quàng cổ đi về phía sân vận động, tòa nhà sau lưng đứng trong bóng đêm lẳng lặng nhìn theo bước chân anh.

Ra khỏi khu vực cúp điện là có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí náo nhiệt sôi động trong trường. Các hoạt động giao lưu cuối năm đã bắt đầu, lúc Khám Tụng Ninh đi ngang qua còn được một nam sinh mặc đồ Kumamon nhét cho một thanh kẹo que và một tờ rơi quảng cáo.

Anh nhìn mấy món đồ trong tay mà hơi ngẩn người, quay đầu lại xem thử, Kumamon kia không chỉ đứng phát kẹo mà còn dang tay ôm từng người khách qua đường xa lạ.

Vóc dáng nam sinh đội đầu gấu rất cao, bóng lưng lại có một chút quen thuộc làm Khám Tụng Ninh vô thức tiến đến đứng trước mặt Kumamon, dang rộng vòng tay, cùng lúc được ôm lấy, anh nghe một giọng nói xa lạ vang lên bên tai: "Chúc mừng năm mới!"

Đột nhiên Khám Tụng Ninh hồi thần, dùng sức vỗ vỗ mặt mình.

Vừa rồi anh đã có ảo giác người đứng bên trong con Kumamon kia là Bùi Dữ Minh, cậu đã tha thứ cho anh, đã bay từ nam bán cầu xa xôi về đây tặng kẹo và một cái ôm cho anh.

... Đúng là điên thật rồi.

Ngày cuối cùng của tháng 12, mỗi người lại lựa chọn cho mình một nghi thức bước qua năm mới khác nhau. Nếu nhìn từ góc độ khoa học, hành động này toàn toàn không có ý nghĩa gì, bởi vì "bước qua" là một động tác giả không hề ảnh hưởng đến tính liên tục của thời gian. Chỉ là xưa nay người ta quen với việc kỷ niệm một vài chuyện, quên đi một vài chuyện khác hoặc tìm cơ hội để nói lời tạm biệt với chính mình ở một cột mốc trước khi lật sang trang thời gian mới.

Mỗi một chỗ ngồi trên sân vận động đều đặt sẵn cài tóc và lightstick, lúc Khám Tụng Ninh tìm được vị trí của mình ngồi xuống, trên khán đài chỉ mới có rải rác vài người, trên màn hình lớn đang phát lại bộ phim hài ăn khách nhất của năm nay.

Khám Tụng Ninh xem trọn một bộ phim, ăn hết một que kẹo trong khi những vị trí xung quanh nhanh chóng được lấp đầy. Phim chiếu đến đoạn hài hước anh cũng cười theo mọi người, cho đến khi bài hát cuối phim vang lên, màn hình chuyển màu đen, sau đó biến thành hình ảnh poster chủ đề của chương trình liên hoan ca nhạc mừng năm mới.

Anh nhìn đồng hồ, nhớ lại giờ này năm ngoái mình và Bùi Dữ Minh bị chặn ở ngoài cửa, lúc ấy anh đã an ủi nhóc con nói không sao hết, chương trình ca nhạc năm nào cũng như năm nào thôi, sang năm chúng ta lại đi xem.

Chương trình đón giao thừa năm nay trật tự hơn năm ngoái nhiều, vé vào cửa được phát trước một tuần nên mọi người không cần chen chúc nhau xếp hàng giành ghế nữa, chỉ một mình anh là bước vào nơi này trước thời gian, thực hiện một cuộc hẹn hò đã quá hạn từ lâu.

Quả nhiên hình thức và nội dung chương trình ca nhạc mỗi năm đều tương tự nhau, Khám Tụng Ninh mang cài đầu sừng hươu máy móc vẫy lightstick, đầu óc như thể đang lang thang bên ngoài.

Ở mười giây đếm ngược cuối cùng, không khí sôi động trên sân vận động đã đạt đỉnh điểm, đèn pha chớp tắt đảo khắp khán đài, đôi tình nhân ngồi bên trái Khám Tụng Ninh đã kịp hôn nhau vào lúc bắt đầu đếm ngược.

Bên tai văng vẳng giọng nói kích động của người dẫn chương trình, Khám Tụng Ninh thất thần nhìn sân khấu, bỗng nhiên như bị rút hết sức lực buông lỏng tay, lightstick rơi xuống ghế ngồi phía trước. Anh luống cuống quấn lại khăn quàng giấu nửa khuôn mặt mình vào trong, tùy ý để nước mắt lăn xuống cằm, dính ướt khăn quàng cổ.

Chiếc khăn này là quà Giáng sinh năm ngoái Bùi Dữ Minh tặng, rất dày dặn, rất ấm áp, đến tận hôm nay dường như vẫn giữ lại được nhiệt độ của Bùi Dữ Minh và trở thành vật an ủi đắc lực nhất giúp anh vượt qua mùa đông dài. Ví dụ như bây giờ, mặt khăn mềm mại cọ lên má làm anh tưởng tượng thành Bùi Dữ Minh đang hôn lên nước mắt cho mình.

Khám Tụng Ninh chỉ không hiểu nổi, vì sao Bùi Dữ Minh đi rồi mà nước mắt anh lại càng ngày càng nhiều hơn. Lúc nhóc con còn ở đây anh không học được cách thành thật, luôn dùng lời nói dối sau lấp vào chỗ lời nói dối trước, hiện giờ nhóc con đi mất, anh biến thành bộ dạng này thì có ích gì?

Đứa trẻ được người thương người xót mới có thể lấy nước mắt đổi kẹo và đồ chơi, còn anh khóc làm gì? Khóc cho ai xem?

Một giây, một ngày, một năm là đơn vị đo thời gian mà nhân loại định ra, đồng thời cũng là cơ hội vô hạn họ trao cho chính mình, bởi vì những khát khao mới có thể mang đến dũng khí mới, cứ như chỉ cần bước qua mốc thời gian tiếp theo là mọi người luôn có thể bắt đầu lại từ đầu.

Vào những giây cuối cùng của năm cũ, Khám Tụng Ninh lặng lẽ lau khô nước mắt giữa đám đông náo nhiệt, cảm thấy bản thân cực kỳ khôi hài.



Tết dương lịch trôi qua, Tết nguyên đán thực sự cũng sắp tới.

Thời khắc cuối năm đến gần, khắp đường phố treo đèn l*иg và đèn trang trí rực rỡ, nhà ga, bến xe chen chúc đầy người ngoại tỉnh trở về quê ăn Tết. Thành phố S rộng lớn đông đúc là thế mà mỗi dịp Tết đến lại như vắng đi một nửa, bởi vì ai ai cũng muốn về nhà thắp sáng đèn đuốc, rũ bỏ hết phong trần bụi bặm cả một năm qua.

Khám Tụng Ninh cũng muốn mình có một mái nhà.

Cuối năm anh tranh thủ về nhà cha mẹ, vẫn theo lệ thường đặt quà xuống, nói một tiếng Năm mới vui vẻ rồi đi ngay, thật sự không muốn ở thêm một giây đồng hồ nào trong cái tiệm mạt chược mù mịt chướng khí đó. Dù sao hai con người xưng là cha mẹ kia cũng chỉ để ý mỗi chuyện năm nay anh gửi về được bao nhiêu tiền mà thôi.

Đêm Giao thừa năm nay Khám Tụng Ninh đi lang thang trên phố không có mục đích.

Nhiệt độ xuống dưới 0, dạ dày trống rỗng, anh muốn tìm một chỗ ăn bữa cơm tất niên nhưng khốn nỗi hầu hết cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, trước cửa cuốn dán dòng chữ "Về nhà ăn Tết, mùng Sáu bán lại", cửa hàng sủi cảo năm ngoái anh mua cũng không ngoại lệ.

Ngang qua một con hẻm nhỏ, Khám Tụng Ninh bất ngờ phát hiện ra một quán ăn còn sáng đèn, bèn đi vào hỏi thăm xem người ta còn buôn bán không.

Anh đẩy cửa, còn chưa kịp thấy rõ bên trong tiệm bày biện thế nào thì ống quần đã bị kéo một cái. Cúi đầu nhìn, là một chú chó con mở to đôi mắt tròn xoe đang đánh giá mình, cái đuôi còn khẽ lúc lắc tỏ vẻ thân thiện.

"Bé Ngoan, qua đây nào." Một ông già hơi mập mạp từ sau quầy bước ra, đón chú chó về bên người mình.

Khám Tụng Ninh hỏi: "Cho hỏi tối nay còn bán hàng không ạ?"

Ông chủ đáp: "Bán như bình thường, anh muốn ăn gì cũng có cả."

Khám Tụng Ninh ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, cún con kia tiếp tục khua chân ngắn chạy theo anh ghé vào bên cạnh bàn.

"Nhóc này là giống chó gì vậy?" Khám Tụng Ninh vừa lật thực đơn vừa hỏi ông chủ.

Ông chủ rót một ly trà nóng cho anh: "Golden."

Khám Tụng Ninh cúi đầu nhìn cục bông màu vàng đang lăm le ý đồ gặm chân bàn, hơi nghi hoặc nên vươn tay ra miêu tả một chút, "Golden không phải là cái loại hình thể to con lắm à?"

Ông chủ cực kỳ nhiệt tình, dùng giọng Bắc Kinh gốc đáp lời, "Hầy, xem anh nói gì kìa, chó lớn cỡ nào thì cũng là chó con từ từ lớn lên, không phải sao..."

"Nhóc nhà tôi mới có 8 tuần tuổi, bây giờ bé thế thôi, sau này sẽ lớn nhanh lắm đấy."

Khám Tụng Ninh gật đầu, duỗi tay ra nhấc cún con đặt lên đùi mình.

Có lẽ do anh mặc áo dày, trên người ấm áp nên cún con ra sức cẩn thận ngửi ngửi, sau khi quen mùi rồi thì liên tục ủn vào trong người anh, tìm một tư thế thoải mái ôm chặt khăn quàng cổ không động đậy nữa.

Khám Tụng Ninh đưa tay chọc chọc vào cái mũi ướt, "Mày tên Bé Ngoan à?"

Anh cúi đầu bật cười, dịu dàng nơi đáy mắt tràn ra bại lộ dưới ánh đèn vàng ấm, "Khéo thật đấy, tao cũng có quen biết một chú bé ngoan."

Không biết bé ngoan kia hiện giờ đang làm gì, nếu về nước ăn Tết thì hẳn là đoàn tụ với người nhà, nếu không về, có lẽ cũng video call trò chuyện thâu đêm với bọn họ, cùng nhau ăn sủi cảo xem Xuân Vãn nhỉ.

May mắn đi vào cửa hàng này nên đêm Giao thừa của Khám Tụng Ninh không đến mức quá quạnh quẽ, anh ôm con cún nhỏ, vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện với ông chủ tiệm.

Tay nghề của ông chủ rất khá, sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều, cún con ngửi được mùi thơm liền bắt đầu không thành thật, không ngừng nhích tới nhích lui trên đùi Khám Tụng Ninh xin ăn. Khám Tụng Ninh hỏi ông chủ một câu rồi mới đút cho nó chút nhân thịt, cún con càng vì thế mà bám anh nhiệt tình hơn.

Chú nhóc ăn no rồi lại nghịch ngợm bò lên bàn run rẩy đứng bằng hai chân sau, chân trước chạm vào mặt kính cửa sổ. Ngoài trời nhiệt độ xuống thấp làm cửa kính đọng một lớp sương mù, cún con kêu gâu gâu mấy tiếng, nhanh chóng bị trượt xuống. Khám Tụng Ninh bế nó lên nắm móng vuốt nhỏ, in lại vài dấu chân lên mặt kính.

"Bé Ngoan, Bé Ngoan."

Anh gọi tên cún con, nó lập tức quay đầu lại nhìn, rất lanh lợi.

Khám Tụng Ninh ngồi trong cửa tiệm hết thời gian năm tiết mục trên chương trình Xuân Vãn, lại nghe ông chủ nói Giao thừa vẫn kinh doanh là vì các con đều đang ở nước ngoài, công việc bận rộn quá không thể về kịp, ông ở nhà một mình nhàn rỗi chi bằng tìm việc để làm, mà Khám Tụng Ninh là người khách đầu tiên cũng là cuối cùng của ông trong đêm nay.

Thời gian không còn sớm, cún con duỗi duỗi móng vuốt, nằm sấp trên đùi Khám Tụng Ninh mơ màng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cún con lên ghế rồi nói tạm biệt ông chủ, còn hẹn chắc chắn hôm khác sẽ lại đến ăn cơm, sau đó anh quấn chặt khăn quàng cổ đẩy cửa ra, một lần nữa bước vào đêm đông.