Ngoài phố họ đồn nhau, lỡ có xui gặp phải yêu ma quỷ quái, cứ đi tìm A Nhược giúp đỡ. Tìm nàng rất dễ, chính là cô nàng áo xanh đeo sọt. Họ đồn trong cái sọt nàng đeo có pháp bảo, nếu lấy được sẽ bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời. Có người hỏi trong đó có gì, A Nhược cười nói: "Đúng là ta cõng bảo bối thật."
Còn cụ thể là gì? Nàng nói ấy là bản đồ kho báu. Mấy hôm sau lại thấy nàng kêu nó là cây rụng tiền. Ngày nào đó thì là một ngọn núi. Có lúc nàng thẹn thùng bảo trong đó là quần áo bình thường nàng hay thay.
Có một lần, nàng vô tình làm rơi cái sọt, đồ bên trong rơi ra. Cô gái luôn cười nói vui vẻ ấy lại hốt hoảng nhào qua, miệng lảm nhảm lung tung. Nàng vừa lau nước mắt, vừa cẩn thận ôm món đồ vương vãi ấy vào lòng.
Mọi người ngó qua xem, đó là bộ xương của một người đàn ông trưởng thành.
...
Nạn đói hoành hành người ăn người, A Nhược lại bị vị thần nào đó đang dựa trên cành cây lừa mất ba cành trúc mảnh. Vì thần ấy biến ba cành trúc kia thành ba con linh tước phát sáng.
Chàng đẹp khôn tả. Thân khoác dòng thác trăng, tay áo như mây bồng, thản nhiên liếc nàng một cái. Từ đó trở đi, trong mắt A Nhược chỉ còn thần.
Rồi sau ấy, A Nhược cõng thần của mình, băng núi cao sông rộng, đi suốt trăm năm.