Chương 9: Hạt châu và bức họa Phượng nương

Vừa sáng sớm, A Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề, đi Hoàng cung cùng Mộ Tuyên.

Liên tiếp thấy tuyết lớn mấy ngày, A Nguyệt đã bình tĩnh hơn rồi. Lên xe ngựa bèn nói với tổ phụ: “A Nguyệt phát hiện, nơi này và nhà trước kia có hai chỗ không giống nhau.”

Mộ Tuyên hỏi: “Hai chỗ nào?”

“Một là nơi này luôn rơi tuyết thật to thật to, một cái là…” A Nguyệt run run, “Nơi này lạnh ơi là lạnh nha.”

Mộ Tuyên sáng tỏ, chẳng trách mỗi khi thấy cô bé đều ôm lò sưởi. Thò đầu bảo hạ nhân thêm một cái nữa cho cô bé. A Nguyệt trái phải đều ôm, lúc này lại nóng hầm hập rồi : “Mẹ nói, sau khi tiến cung phải giữ quy củ, A Nguyệt sẽ nghe lời, không thêm phiền toái cho tổ phụ.”

Dừng một lát, Mộ Tuyên hỏi: “Cháu từng đi nhà ngoại tổ mẫu, hay là tới nhà cữu cữu chưa?”

A Nguyệt lắc đầu: “Không có, trước kia từng hỏi mẫu thân, người khác có bà ngoại, sao A Nguyệt không có, mẹ nói, bà ngoại ở tại địa phương rất xa rất xa, đi cả đời cũng có lẽ không đi đến được.”

Mộ Tuyên ngẫm nghĩ hồi lâu, thân phận của Phương Xảo Xảo làm sao cũng không điều tra được, cô cũng chưa từng nói cái gì với người khác, thay vì nói cô là cô gái mồ côi, chi bằng nói giống như là tự dưng xuất hiện hơn.

&&&&&

Vừa hửng sáng mùng một đã đốt pháo tét, nay trên đống tuyết trắng ở cửa, nhuộm một mảnh son đỏ, thêm vài phần không khí vui mừng.

Mộ Lập Thành mang theo thê tử Khổng thị, con trai Mộ Bình, con gái Mộ Ngọc Oánh chúc tết cho Mộ lão thái xong, theo bối phận, lại đi tới viện tử Mộ Thiều Hoa.

Tụ Phương viện này vốn là hai cô nương đích xuất ở, sau đó hai người xuất giá. Khổng thị một lòng nghĩ tới chung quy sẽ thu dọn cho bọn họ ở, dù sao đây cũng là đại viện tử, ngay cả cây cột nền gạch cũng khác với biệt viện. Ai ngờ lão thái thái vẫn không nhả ra, đến bây giờ, lại cho một nhà Mộ Thiều Hoa. Nhìn cảnh trí trên đường, trong lòng có thể xem như tích một bụng bực rồi.

Mộ Thiều Hoa có thói quen sáng sớm thức dậy luyện chữ, viết vài chữ, viết nghiêng lệch, tâm thần không yên, nghiêng đầu hỏi thê tử đang mài mực: “Lúc A Nguyệt ra cửa, nghi dung có tốt không? Nàng có nghiêm túc dặn dò con bé không?”

Phương Xảo Xảo cười nói: “Yên tâm đi, A Nguyệt là đứa bé thông minh, hơn nữa có tổ phụ ruột mang theo, cũng sẽ không xảy ra sai lầm.”

Mộ Thiều Hoa thoáng yên tâm: “Chẳng biết tại sao cứ khăng khăng mang theo nha đầu kia.”

“A Nguyệt có phúc khí mà.”

“Thế cũng phải, bao nhiêu người cả đời cũng không thể chiêm ngưỡng mặt rồng.”

Hai người đang nói chuyện, hạ nhân bẩm báo một nhà Nhị thiếu gia đến.

Mộ Lập Thành vừa bước chân vào cửa, đã chắp tay chúc mừng năm mới. Mộ Thiều Hoa nghênh đón mấy người đi vào trong thư phòng, phòng rộng rãi, yên tĩnh và tao nhã rất khác biệt.

Khổng thị tiến vào liếc mắt nhìn một cái là nhìn thấy bức họa treo trên tường kia ngay, cười nói: “Tẩu tử, thư phòng này không treo tranh cung nữ, cũng không treo ảnh Khổng lão phu tử, sao lại treo bà già đốn củi.”

Phương Xảo Xảo cười đáp: “Đó là mẹ đẻ của Đại lang.” Nói tới, Phượng nương mất vẫn chưa tới bốn mươi, chỉ là quanh năm suốt tháng làm việc chân tay, lưng cũng còng hơn cả người già. Mộ Thiều Hoa dựa vào ký ức vẽ ra, mà như là lão thái thái.

Khổng thị khẽ cụp chân mày, ngẩng đầu cười cười: “Đại ca thật là người con có hiếu. Ơ? Trường Thanh và Trường Thiện sao không ở đây?”

“Đi ra ngoài chơi rồi, còn nhỏ; vẫn ham chơi lắm.”

Khổng thị cười nhạt, còn nhỏ; qua tết Trường Thanh kia cũng đã mười một, con trai của mình cũng cùng tuổi, nhu thuận bao nhiêu, không bao giờ chạy loạn. Đang suy nghĩ, Mộ Bình đã dẫn theo muội muội Mộ Ngọc Oánh tiến lên chúc tết. Phương Xảo Xảo khen hai câu, tỳ nữ đã bê khay để tiền mừng tuổi bỏ trong bao giấy đỏ tới đây, lấy hai cái cho huynh muội chúng nó.

Mộ Thiều Hoa và Mộ Lập Thành đều là người đam mê đọc sách, mở bộ sách yêu thích ra nói, nói cũng không ít hơn hai phụ nhân. Hàn huyên nửa canh giờ, hạ nhân báo có quan lão gia quan hệ thâm giao tới chơi, lão thái thái gọi hắn đi gặp khách, lúc này mới ý còn chưa hết mà giải tán.

Khổng thị theo trượng phu ra sân, nói: “Nơi này thật là lớn, khó trách lão thái thái không chịu thưởng viện tử này cho chúng ta. Nhưng giữ đến giữ đi, ngược lại cho người ngoài, đáng cười.”

Mộ Lập Thành nhíu mày: “Làm sao Đại ca là người ngoài.”

Khổng thị mím môi: “Mẹ đẻ hắn cũng không tính là người Mộ gia chúng ta, hắn lại trắng trợn không kiêng nể treo tranh chân dung ở thư phòng, căn bản không để mẫu thân vào mắt.”

Vẻ mặt Mộ Lập Thành thần ngưng lại: “Cô là nói người trong tranh kia là Phượng nương đó?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt Mộ Lập Thành hơi thu lại, nhìn thê tử, lạnh nhạt nói: “Việc này cũng không thể để cho lão thái thái biết, không phải nói lão thái thái không thích Phượng nương sao? Để cho mẫu thân biết cũng sẽ mất hứng, lòng sinh khúc mắc với Đại ca Đại tẩu, làm hỏng sự hòa thuận trong nhà.”

Khổng thị nhấp nháy mắt, hắn ta vừa nói cái này, giống như là nhắc nhở thị, ngoài miệng đáp tự nhiên sẽ không nói, trong lòng cái trống nhỏ đã phát ra tiếng vang ‘thùng thùng’.

A Nguyệt từ trong cung trở về, đúng lúc gặp phải Trường Thanh và Trường Thiện trở về nhà. Nhìn thấy muội muội, Trường Thiện dừng lại đi qua chặn cô bé: “Tiểu muội.”

A Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, mắt như minh châu, cười trong vắt nói: “Nhị ca.” Dứt lời ôm chiếc hộp trong ngực, “Hoàng bá bá tặng cho muội.”

Trường Thiện cười cười: “Lại gọi là Hoàng bá bá, xem ra A Nguyệt chơi rất là vui vẻ, không biến thân thành gây họa tinh.”

A Nguyệt dẩu miệng: “Huynh mới là gây họa tinh, muội đi tìm cha mẹ xem bảo bối, không cho Nhị ca xem.”

Trường Thiện chỉ thích trêu chọc cô bé tức giận, thấy cô bé chạy vào bên trong, cũng đuổi theo. A Nguyệt nghe thấy tiếng huynh trưởng đuổi theo phía sau, một đường vui vẻ kêu, dọa cho hạ nhân kinh hồn táng đảm sợ cô bé ngã bị thương.

Mộ Thiều Hoa và Phương Xảo Xảo vừa gặp khách xong, chuẩn bị nghỉ một lát rồi ra ngoài dùng cơm. Ở cái nhà này, thời gian đều là cố định, sớm không được muộn không được. Nghe thấy tiếng con gái, vừa xoay người, đã thấy thân hình nho nhỏ của A Nguyệt xuất hiện ở cửa, mắt thấy muốn sải bước qua ngưỡng cửa, còn chưa kịp kêu cẩn thận, chân nhỏ mắc một cái, vấp chân ở ngưỡng cửa, mặt ngã thẳng xuống đất. Nhất thời gây sợ hãi cho tất cả mọi người, luống cuống tay chân đi nâng cô bé.

Trường Thiện thấy cô bé hít mũi, mắt cũng đỏ một vòng, vội vàng để ngón tay ở chóp mũi, chọt hướng lên trên một cái, đã thành mũi lợn. A Nguyệt nhịn đến mặt đỏ, rốt cuộc không nhịn được, cười khanh khách lên. Trường Thiện lau mồ hôi, muội muội khóc lên thì chính là chuyện lớn.

Phương Xảo Xảo lấy khăn lau mặt cho cô bé, má phải còn ngã bị thương. Ma ma cầm thuốc mỡ đến, lúc bôi cho cô bé vừa cười nghiêng về vừa hút khí lạnh, cô thấy vậy dở khóc dở cười: “Chưa thấy cô nương nào nghịch ngợm như con.”

A Nguyệt thấy mẫu thân muốn dạy dỗ mình, lập tức chui vào trong lòng phụ thân, hiến vật quý lấy lòng, đưa chiếc hộp cho hắn: “Hoàng bá bá thưởng, A Nguyệt muốn tặng cho phụ thân.”

Mộ Thiều Hoa cảm động vô cùng, xoa đầu cô bé, cười nói: “Đồ Thánh Thượng ban thưởng, chính là của con, không được cho người khác.”

“Phụ thân mới không phải người khác.” A Nguyệt lầm bầm, lấy sợi dây treo ở cổ ra, chìa khóa đang treo ở bên trên, cẩn thận mở cái hộp ra.

Mọi người tò mò nhìn về phía đó, chỉ thấy trong hộp hẹp dài, để tổng cộng bảy hạt châu mượt mà. Từ nhỏ đến lớn, nhìn đều là ngọc, sáng bóng khϊếp người, chỉ là màu sắc không đồng nhất. A Nguyệt nói: “Hoàng bá bá nói, A Nguyệt năm nay bảy tuổi, cho nên thưởng bảy viên.”

Mộ Thiều Hoa cười nói: “A Nguyệt có tạ chủ long ân không?”

A Nguyệt gật đầu: “Đã nói cám ơn.” Cô bé nhăn mặt nói, “Nếu như con là bảy mươi tuổi thì tốt rồi, vậy sẽ có bảy mươi hạt châu xinh đẹp.”

Dứt lời, mọi người trong phòng nhịn không được cười ra tiếng “Cô nương ngốc” “Đây thật là muốn để cho người chê cười “.

Mộ Thiều Hoa lại thích sự hồn nhiên ngây thơ của con gái, đây mới là đồng thú nên có: “A Nguyệt ngoan, con cất hạt châu thật kỹ vào, Thánh Thượng ban thưởng cũng không thể tùy ý lấy ra, càng không thể làm mất.”

A Nguyệt vừa nghe, lại càng mất hứng, cái này không thể ăn đã đành, còn không thể lấy ra chơi, vậy xin được có tác dụng gì chứ. Nhất thời mất hết hứng thú, đưa đồ cho Chu ma ma trở về phòng cất kỹ.

Lão thái thái bên này đang sưởi lửa than, tán gẫu với Khổng thị, Tần ma ma tiến vào: “Lão gia từ trong cung trở về rồi.”

Nghe thấy con trai dự tiệc trở về, đầu tiên lão thái thái không để ý, cuối cùng hỏi: “A Nguyệt đâu?”

“Cũng là cùng về phủ.”

Lão thái thái cười khẽ: “Quả nhiên là không hiểu quy củ, từ bên ngoài trở về nhà lại không tới gặp lão tổ tông ta đây trước.”

Tần ma ma cười nói: “Lúc nãy hỏi rồi, là lão gia để cho Tam cô nương trở về phòng nghỉ ngơi.” A Nguyệt đứng hàng thứ ba trong ba cô nương, bởi vậy phủ trong gọi cô bé là Tam cô nương.

Lão thái thái nhíu mày, lúc này mới không nói cái gì. Khổng thị thấy trong phòng im phăng phắc, nói: “Ở bên ngoài dẫn vào, rốt cuộc không so được từ nhỏ đã lớn lên ở trong phủ.”

“Đợi lát nữa gọi Chu ma ma tới đây, quy củ phải học thật tốt, mài bản tính đi, đừng để mất mặt mới được.” Lão thái thái uống một ngụm trà, “Chi bằng nuôi con bé ở bên cạnh ta.”

Khổng thị cười lạnh trong lòng, lúc trước con gái của mình sinh ra muốn nhét vào chỗ bà ta, nuôi ở bên người lão thái thái, cho dù là thứ xuất, ăn uống địa vị cũng sẽ không kém, ngày sau gả cũng tốt, nhưng lão thái thái không muốn. A Nguyệt nếu như thật nuôi ở đây, Ngọc Oánh còn không oán chết nó. Cười cười nói: “A Nguyệt là tốt gấp trăm lần Ngọc Oánh, nhưng thật sự hoạt bát, nếu nhã nhặn lịch sự đọc sách tốt như Nhị cô nương còn được, sẽ không làm ầm ĩ lão tổ tông, nhưng bây giờ sợ sẽ làm ầm ĩ sự thanh tĩnh của ngài. Còn không bằng để cho Đại tẩu dạy dỗ thêm thật tốt.”

Lão thái thái cũng sợ bị người quấy rầy, vừa nghe cảm thấy có lý, không nhắc lại nữa.

Khổng thị thuận thế nói: “Có điều theo cháu dâu thấy… Trong lòng Đại ca, đối với Mộ gia chúng ta, vẫn là không bằng lòng.”

Lão thái thái nhíu mày, trách cứ: “Lời này nói buồn cười, cô đây là không coi Đại ca cô là người Mộ gia sao? Lá gan không khỏi quá lớn.”

Khổng thị vội vàng nói: “Cháu dâu đâu phải ý này, chỉ là ý này, cũng là cháu dâu từ bức họa trong phòng Đại ca suy đoán ra được, cảm thấy thật sự cần thiết nói cho lão thái thái.”

Lão thái thái nhìn thị một cái, cũng sinh tò mò: “Có chuyện hãy nói đi, vòng vèo như thế cô cũng không ngại mệt à.”

Khổng thị oán thầm vài câu, rồi mới lên tiếng: “Hôm nay đi chúc tết Đại ca Đại tẩu, ai ngờ vừa mới vào thư phòng, lại thấy một bức họa treo hướng cửa chính, cực kỳ bắt mắt. Hỏi Đại tẩu, che giấu một hồi, mới nói đó là mẫu thân ruột của Đại ca.”

Tay Lão thái thái bỗng dưng run lên: “Phượng nương?”

“Đúng vậy.”

Phượng nương kia có thể nói là một cái gai trong lòng lão thái thái, bởi vì nàng, con trai chưa bao giờ ngỗ nghịch mình thay đổi. Bởi vì nàng, con trai đối xử với mẹ ruột là bà ta đây cũng xa cách. Lại bởi vì nàng, huyết mạch đích xuất Mộ gia thiếu chút nữa liền cả đời lưu lạc quê khác, nàng cũng là nhẫn tâm, đến chết cũng không nói thân thế cho Mộ Thiều Hoa, cố tình muốn hại Mộ gia bà ta tuyệt tự.

Khổng thị nhìn lão thái thái im lặng, lại nói: “Phượng nương kia đã không phải người Mộ gia, nhưng bức họa lại công khai treo ở đó, cũng không biết Đại ca Đại tẩu là tâm tư gì.”

“Im miệng.” Mộ lão thái trầm giọng, “Gọi Đại tẩu cô đến, lão thân cũng muốn hỏi một chút, hai vợ chồng bọn họ có phải không để lão thái bà ta đây vào mắt, không để toàn bộ Mộ gia vào mắt.”